Khuynh Thế Thiên Tài

" Ta thật cũng muốn xem ai dám lộng hành dám đem tôn nữ của lão phu giam giữ. Này là muốn hướng bên ngoài tuyên bố Cố gia không có người đúng hay không?"

Giọng nói vừa vang lên quả thật làm không khí trong phòng nháy mắt đông cứng lại. Ngô Nhược Thuỵ kinh ngạc trợn mắt, thần sắc đều là một mảnh kinh nghi bất định. Đến hai bàn tay lúc đầu ưu nhã nâng tách trà cũng nắm chặt vạt áo bằng tơ lụa quý giá, liên tục run rẩy không thôi.

Cửa viện bị người ngoài dùng chân đạp vào. Thanh thế so với tiếng động Cố Ân Kỳ tạo ra chỉ có hơn chứ không có kém.

Cửa vừa bật mở, ai nấy đều theo bản năng nhìn ra. Chỉ thấy đứng ngược ánh sáng bên ngoài lúc này, dẫn đầu chính là một lão nhân lớn tuổi. Râu trắng tóc bạc nhưng da thịt lại hồng hào khoẻ mạnh. Thân người cao ngất, sống lưng thẳng tắp, dáng đứng vô cùng hiên ngang lẫm liệt..

Người này không phải ai khác mà chính là gia gia của Cố Ân Kỳ - Cố Diệp Huy.

Cố Diệp Huy nhìn vào trong phòng. Tận mắt chứng kiến sắc mặt Ngô Nhược Thuỵ xám như tro tàn. Khoé môi ông khẽ nhếch lên một điệu cười ngập tràn tiếu ý xem thường cùng mỉa mai. Trong đó tuyệt đối không có một chút nào động dung thương hại.

Cố Diệp Huy không nhìn Ngô Nhược Thuỵ quá lâu. Đảo mắt chính là nhìn Cố Ân Kỳ cũng đang trợn tròn hai mắt nhìn ông.

Ý cười trên môi Cố Tiệp Huy lập tức thay đổi, trong giây lát đã biến thành nhu hoà cùng từ ái. Ông giang tay, hướng về Cố Ân Kỳ yêu thương khẽ cười.


" Tôn nữ bảo bối, mau tới a!"

" Gia gia!"

Cố Ân Kỳ lúc này mới hoàn hồn. Không nói hai lời đem quy củ tất cả đều quăng ra sau đầu. Thân hình nhỏ bé linh động đứng bật dậy. Hướng về phía Cố Diệp Huy hô to hai tiếng.

Nàng quả thật sung sướng a! Đã mấy hôm nay nàng không tìm được gia gia. Kế mẫu lại hùng hùng hổ hổ muốn đem nàng gả đến một người gọi là Kim Ngu đại dược sư nào đó. Lòng nàng thật bất bình nhưng lại không thể trực tiếp xé rách mặt. Nguyên do là bà ta lấy an nguy của gia gia ra đè trên đầu nàng.

Giờ phút này thấy gia gia một thân hoàn hảo không xây xát đứng trước mặt. Cố Ân Kỳ đã hoàn toàn yên tâm, cũng không chút nào sợ hãi Ngô Nhược Thuỵ nữa.

Trưởng bối tôn nữ gặp nhau, tình cảm thắm thiết. Nhưng là bọn họ cũng không có quên trong phòng còn có một người khác. Mà chuyện quan trọng cấp bách nhất giờ phút này cũng chính là triệt để giải quyết, đem tai hoạ ngầm hoàn toàn phá bỏ mới tốt.

Cố Diệp Huy buông Cố Ân Kỳ, bàn tay lớn còn hướng trên đầu nàng vỗ nhè nhẹ thay cho lời an ủi. Ánh mắt vừa chuyển, chính là chạm vào Ngô Nhược Thuỵ đang ngơ ngẩn ngồi một bên, cười lạnh.

" Ngô thị, ngươi đây là chê mệnh mình quá dài rồi có phải hay không?"

Ngô Nhược Thuỵ bị tiếng quát mang theo âm lực hùng hậu của Cố Diệp Huy làm cho một trận rùng mình. Trong lòng bà ta lúc này phát lạnh, nào còn một chút bóng dáng hung ác trước kia. Sắc mặt tái nhợt, vội vàng phù phù hai tiếng trượt khỏi ghế quỳ xuống đất. Hướng ông cụng đầu bang bang.

" Lão gia gia, là con dâu sai rồi! Lão gia gia, con dâu không phải cố ý hạ dược vào thức ăn của người. Càng không muốn trói giam người. Con dâu là vạn sự bất đắc dĩ mới làm như vậy, lão gia gia đại nhân đại lượng tha thứ cho con dâu lần này đi!"

Ngô Nhược Thuỵ cụng đầu bang bang trên mặt đất nhưng lực rất nhẹ. Bằng chứng là trên trán bà ta một dấu vết ửng đỏ cũng không hề lưu lại. Thật chính là hư trương thanh thế đủ lớn a!

" Ngươi vạn sự bất đắc dĩ?"

Cố Diệp Huy thật thong thả cười, ánh mắt nhìn Ngô Nhược Thuỵ càng thêm vài phần chán ghét.


" Ngươi vạn sự bất đắc dĩ hay không trong lòng ngươi hẳn rõ nhất. Vài ngày trước ngươi quả thật có tiếng nói đâu. Ngươi nói cái gì, ngươi cũng đừng có quên. Muốn đem gia sản Cố gia thất thoát ra ngoài, còn muốn nhúng chàm tôn nữ của ta chỉ vì muốn vài viên Trú Nhan đan. Ngươi muốn xinh đẹp điên luôn rồi. Liền ngay cả những hành động muông thú lười phải làm ngươi cũng dám làm. Ta nói cho ngươi biết, Trú Nhan đan cũng không thể làm ngươi xinh đẹp hơn!"

Cố Diệp Huy lạnh lùng đem lời nói hết.

Ngô Nhược Thuỵ đang liên tục dập đầu nghe thế cũng dừng lại. Hai bàn ta chống trên mặt đất nắm chặt lộ ra khớp xương trắng thoạt nhìn vô cùng ghê người. Bờ vai của bà ta cũng theo đó không ngừng run rẩy.

Bất quá, lần này không phải vì Ngô Nhược Thuỵ sợ hãi mà là vì bà ta tức giận.

Ngô Nhược Thuỵ ghét nhất là hai việc. Đó là kế thất và dung nhan. Hôm nay bị Cố Diệp Huy hung hăng xem thường như vậy. Nói bà ta không giận trừ phi là Bồ Tát chuyển thế.

Nhưng bà ta không phải là Bồ Tát chuyển thế nên dĩ nhiên sẽ giận. Mà lần này ngoài giận ra thì còn có hận.

Ngô Nhược Thuỵ ngẩng đầu, ánh mắt chiếu thẳng và mắt Cố Diệp Huy. Bà ta cũng không tiếp tục quỳ nữa mà thong thả đứng dậy.

Ngô Nhược Thuỵ nâng tay phủi đi vết nhăn trên vạt váy, nâng đầu đối với hai người Cố Diệp Huy, Cố Ân Kỳ cười khẽ, thản nhiên nói.

" Các ngươi không thắc mắc đến Cố Vĩnh Dật đi nơi nào sao. Hắn giống như lão gia gia ngươi bị ta hạ độc. Tình cảnh chính là nguy trong sớm tối. Ta khuyên các ngươi nên đừng chọc ta tức giận. Tốt nhất là đem toàn bộ khế ước cửa hàng, thôn trang, điền trang đến cho ta. Cố Ân Kỳ ngươi cũng nên ngoan ngoãn lên kiệu hoa của Kim Ngu đại dược sư đi. Nhược bằng các ngươi ngoan cố, hành động phá hỏng việc tốt của ta, ta không có nhã hứng liền bắt Cố Vĩnh Dật lãnh đủ!"


Giọng nói không mặn không nhạt của Ngô Nhược Thuỵ làm sắc mặt Cố Ân Kỳ nháy mắt thay đổi. Nàng quả thật đã mấy ngày không nhìn thấy phụ thân.

Trước đó vài ngày có nghe thấy phụ thân nói muốn đi nhập một ít vải vóc ở Bàn Long thành về cửa hàng nên liền cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ nghe Ngô Nhược Thuỵ nói mới nhận ra vài điểm khác lạ.

Ngô Nhược Thuỵ dám hướng gia gia hạ độc thì là gì có khả năng bỏ qua cho phụ thân nàng. Chỉ sợ độc dược so với gia gia càng thêm nặng.

Lại nói, bình thường phụ thân đi nhập hàng cùng lắm năm, sáu ngày. Nhưng từ lúc phụ thân rời đi đến nay đã quá nửa tháng. Điều này chính là tượng trưng cho phụ thân đã gặp chuyện gì đó chẳng lành.

Khác với Cố Ân Kỳ sắc mặt tái nhợt lo lắng, Cố Diệp Huy lại phá lệ thoải mái cười thật từ ái. Bàn tay của ông còn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Cố Ân Kỳ nhắc nhở nàng yên tâm không cần gấp gáp.

Ngô Nhược Thuỵ thấy sắc mặt của Cố Ân Kỳ hết sức hài lòng. Nhưng nhìn đến vẻ mặt của Cố Diệp Duy lại vô cùng giật mình. Một cảm giác không tốt từ từ dâng lên...

Cố Diệp Huy ngẩng đầu, hàm ý nhìn Ngô Nhược Thuỵ. Sau đó lại chuyển mắt nhìn về phía cửa viện, thản nhiên cất tiếng.

" Thời cơ đã tới, tất cả mau vào đi thôi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui