Vì vậy tối hôm đó, hai tay Hoa Niệm bị trói treo trên cái cây bên ngoài sơn động vẻn vẹn một đêm.
Ngày thứ hai, trên đầu nó dính đầy phân của Thất Thải Phượng Hoàng, bởi
vì hai tay bị treo trong thời gian dài mà đã tím đen tê dại, mất tri
giác. Chờ Nguyệt Tiểu Điệp bớt giận, lúc kéo nó lên, tay của nó đã cứng
đờ, vẫn duy trì động tác giơ hai tay lên cao thể hạ xuống.
"Tỷ tỷ, thật khó chịu." Nằm trên đống rơm trong sơn động, trong đôi mắt ngập nước của Hoa Niệm hiện lên vẻ cực kỳ khổ sở.
Nguyệt Tiểu Điệp nhấc chân đá một phát, đá vào đùi của nó: "Ít giả bộ cho ta, còn giả bộ, ta tiếp tục treo ngươi ở bên ngoài."
"Tỷ tỷ. . . . . ." Hoa Niệm cầu khẩn: "Tỷ tỷ, tỷ nhẫn tâm xuống tay như vậy sao?"
"Ngươi có thể thử xem, xem ta có thể xuống tay hay không!" Nghĩ tới nó
nhìn mình mà chảy máu mũi, Nguyệt Tiểu Điệp lại bắt đầu nổi giận, hận
không thể đánh chết nó bằng một chưởng! Tiểu Sắc Quỷ, cũng không biết là ai dạy ra hài tử có ích này!
"Tỷ tỷ, tỷ có thể tạm tha cho đệ lần này được không, về sau đệ không thế nữa, có được không? Có được không vậy. . . . . ." Thấy vẻ mặt của nàng
âm trầm, Hoa Niệm thông minh lựa chọn nịnh nọt nàng. Đều nói lòng của nữ nhân, như mò kim đáy biển, nó không dám dùng tánh mạng của mình để đùa
giỡn.
Thử xem cái gì là nguy hiểm nhất!
"Ngồi bên trong, úp mặt vào tường sám hối." Thật ra thì nếu như đánh cuộc, nó có thể thắng nàng.
Nguyệt Tiểu Điệp nhìn cánh tay nó đã có mấy vết dây thừng, cũng rất đau
lòng, làm sao có thể nhẫn tâm tiếp tục treo nó ở bên ngoài được! Mặc kệ
nói thế nào, nó cũng chỉ là hài tử: "Đợi chút, ta hỏi ngươi một việc.”
"Tỷ tỷ tỷ cứ hỏi." Hoa Niệm đã bò đến bên cạnh, ngồi quay mặt về phía thạch động. Tâm sự với nàng.
"Rốt cuộc năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" Nhìn tu vi của nó, hẳn là đã có hơn nghìn năm, nhưng khi nhìn thân thể của nó, chỉ mới mấy ngày, lại
nhìn khuôn mặt và hình dáng của nó, chỉ khoảng bảy tám tuổi.
Tên tiểu tử này, thật sự là kỳ lạ!
"Tỷ tỷ nhìn mặt đệ bao nhiêu tuổi thì đệ bấy nhiêu tuổi." Bởi vì chính
mình bao nhiêu tuổi, ngay cả chính nó cũng không rõ: "Tỷ tỷ, đệ úp mặt
vào tường..., tỷ nhớ bắt thỏ cho đệ lấp đầy bụng nha."
"Nghĩ hay lắm, đói chết ngươi." Nguyệt Tiểu Điệp trừng mắt nhìn nó, tung người một cái bay ra ngoài từ cửa động.
Thôi thôi thôi, mình cũng cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nó bao nhiêu tuổi, mình mình quan tâm gì!
. . . . . .
Hỏa Linh cưỡi Linh Miêu trực tiếp xông vào Ma giới, rất nhanh, Ma binh tuần tra đã phát hiện nàng, bắt lấy nàng.
Mặc dù trải qua mấy phen trắc trở, nhưng cuối cùng cũng thuận lợi gặp được Ma Quân Lạc Băng.
"Quỳ xuống." Ma binh đè nàng xuống đại điện, rất không khách khí đẩy nàng quỳ xuống mặt đất.
"Ma Quân, nô tì là Hỏa Linh." Hỏa Linh ngẩng cao đầu, lo lắng hô to về phía Lạc Băng đang ngồi trên ghế Cửu Long
Lạc Băng đang nhắm mắt chỉ hơi hé mắt ra một chút: "Đã không cứu Tuyết
Nhi ra, lại còn dám đến Ma giới, lá gan của ngươi thật đúng là không
nhỏ. Người tới, kéo nàng xuống cho ta, ném nàng vào hố Huyết Ma."
"Vâng."
"Không cần, Ma Quân, nô tì có chuyện quan trọng cần phải bẩm báo cho
ngài." Hỏa Linh tránh khỏi Ma binh, bò lên phía trước vài bước.
Lạc Băng phất phất tay, ý bảo thủ hạ lui xuống trước: "Hi vọng chuyện
ngươi nói ra là chuyện còn quan trọng hơn mạng sống của ngươi."
"Chắc chắn, chắc chắn." Hỏa Linh run rẩy quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu một cách hèn mọn: "Ma Quân, Tuyết Nhi đã được Tích Phong mang ra khỏi thủy
lao, bây giờ đang ở trong tẩm cung của Tích Phong, chỉ là. . . . . ."
"Nói."
"Chỉ là tình huống của Tuyết Nhi rất tệ, hơi thở mỏng manh, hình như
trong cơ thể nàng có một cổ năng lượng cường đại đang thể đấu đá lung
tung, hơn nữa. . . . . . Tuyết Nhi mới vừa sảy thai."
"! ! !" Tay Lạc Băng đặt lên trên ghế ngồi bỗng nắm chặt. . . . . .
Nàng, bị sảy thai!!
Rốt cuộc Tích Phong đang làm cái gì vậy, hắn chăm sóc cho nàng kiểu gì vậy? Lại có thể để cho nàng chịu khổ như vậy!
Nhìn phản ứng trên mặt hắn, Hỏa Linh biết tin tức mình mang đến có tác
dụng, tiếp tục nói: "Những điều này còn chưa rõ lắm, nhưng theo nô tì
đoán, Tuyết Nhi sinh non có thể do nó gây ra."
"Rốt cuộc là ai? Là ai muốn hại Tuyết Nhi?" Cho là mình rút lui, tác
thành cho hai người bọn họ, để một mình mình chịu đựng khổ sở. Nhưng
không ngờ, Tích Phong, hoàn toàn không có năng lực chăm sóc nàng!
"Ma Quân, quan trọng nhất chính là chúng ta phải cứu Tuyết Nhi trở lại,
chuyện khác có thể để sau này hãy nói." Hỏa Linh từ dưới đất bò dậy,
cũng không thấy hắn nói gì, trong lòng thoáng hả hê một chút: xem ra
mình tìm Ma giới nương tựa, là chính xác: "Ma Quân, người không phải
không biết thân thể của Tuyết Nhi rất kém, bất cứ khi nào cũng có thể
nguy hiểm đến tính mạng. . . . . ."
"Không cho ngươi nguyền rủa Tuyết Nhi!"
"Ma Quân, nô tì biết rõ lời của nô tì nói không dễ nghe, nhưng mà những
gì nô tì nói đều là lời nói thật, nếu như người không đi, Tuyết Nhi chắc chắn sẽ chết." Hỏa Linh làm ra dáng vẻ tận tình khuyên bảo. Chỉ cần Ma
giới xuất binh tấn công Yêu Giới, ở bên kia ca ca nhân dịp nổi loạn, địa vị Yêu Vương của Tích Phong sẽ đến trong tầm tay.
"! ! !"
"Không sai, trước kia đúng là nô tì không thích Tuyết Nhi, không vui vẻ
hòa thuận với nàng được, đó cũng bởi vì tranh giành người tình, đều là
do nô tì nhất thời hồ đồ làm ra chuyện sai lầm. Nhưng là bây giờ không
giống vậy, bây giờ nô tì đã thấy rõ ràng, Tích Phong là một người bạc
tình vô nghĩa cỡ nào, vì hắn mà tranh đấu gay gắt, từ đó mất đi một
người tỷ muội tốt giống như Tuyết Nhi vậy, là ngu xuẩn cỡ nào. Huống chi hiện tại nô tì đã quy hàng Ma Quân, tương lai Tuyết Nhi trở thành Ma
Phi, chính là chủ tử của nô tì rồi, hiện tại nô tì dẫn người đi cứu
nàng, cũng coi là lấy công chuộc tội, vì tính toán cho tương lai của
mình."
". . . . . ." Lạc Băng trầm mặc trong chốc lát, sau đó lập tức đứng lên
từ băng trên ghế: "Truyền mệnh lệnh của ta, triệu tập binh tướng, sáng
sớm ngày mai lên đường, quét ngang Yêu Giới."
"Vâng" trên đại điện Chúng Ma tướng lãnh mệnh lui ra. Trở về chỉnh đốn binh mã của mình, vì ngày mai mà chuẩn bị.
Hỏa Linh dập đầu bái tạ: "Tạ Ma Quân tin tưởng."
. . . . . .
Ngày kế, Ma binh đang đứng trùng trùng điệp điệp trên ngàn dặm băng
tuyết của vùng đất Ma giới, người mặc áo giáp màu đen, tay cầm kiêng,
lập thành từng hàng một. Hàng đầu, là Ma Tướng mặc áo giáp màu xám,
cưỡi các loại ngựa uy phong mà nghiêm nghị, chí chiến đấu dâng cao.
Không trung truyền đến từng tiếng gầm thét, chín con Băng Long xuất hiện kéo theo một chiếc kiệu mềm, nếu như mọi người nhìn kỹ, sẽ phát hiện
chín con Băng Long này chính là chín con Băng Long trên ghế ngồi của Ma
Quân trên đại điện.
"Tham kiến Ma Quân." Các tướng sĩ cùng nhau quỳ xuống đất, âm thanh vang dội như sấm, khí thế hiên ngang.
Màn che của kiệu mềm tự động tách ra, Lạc Băng ngồi thẳng bên trong, Hỏa Linh ngồi ở bên cạnh.
"Lên đường." Hai chữ ngắn gọn, cũng chứa đựng quyền uy vô tận.
"Ma Quân uy vũ, Vạn Thọ Vô Cương; nghênh đón Ma Phi, độc hưởng thiên hạ! Lên đường!"
Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang. Cửu Long dẫn đầu, ngàn vạn binh
tướng đi phía sau, từ không trung, đi thẳng về phía cung điện Yêu Giới. . . . . .
. . . . . .
"Báo. . . . . ."
Đúng lúc, Tích Phong đang ở tẩm cung truyền chân khí cho Diệp Tuyết, hóa giải bớt một phần nỗi khổ của nàng, khiến nàng hài lòng mà dốc lòng tu
luyện, nghe được thị vệ ở bên ngoài vội vàng báo lại.
"Đi vào." Vận khí, thu hai tay về, nhìn thị vệ đang quỳ ở dưới đất nói: "Chuyện gì? Mau báo lên."
"Thưa Đại Vương, Ma Quân mang theo mười vạn Ma binh Ma Tướng đang đi về
phía chúng ta, khí thế hung hăng, chỉ sợ sau nửa canh giờ nữa sẽ tới nơi này."
"Hả?" Tích Phong liếc nhìn Diệp Tuyết trên giường, trong lòng nghi ngờ.
Hôm đó không phải hắn đã tuyệt vọng rồi sao? Hôm nay, là vì chuyện gì?
Chẳng lẽ vẫn còn vì Tuyết phi của mình?
"Đại Vương." Diệp Tuyết xoay người, cùng Tích Phong mặt đối mặt: "Hãy để nô tì gặp mặt Lạc Băng nói chuyện một chút, nếu hắn đến là vì nô tì, nô tì nhất định sẽ thuyết phục hắn, để hắn nhanh chóng đi thu binh trở
về."
"Không được." Tích Phong một mực cự tuyệt, dịu dàng ôm nàng vào trong
ngực mình, ôn hòa nói: "Chuyện của Bổn vương, Bổn vương sẽ tự mình giải
quyết, sao có thể để cho Tuyết nhi nàng đi ra ngoài đàm phán cùng kẻ
địch được."
"Nhưng Đại Vương, Lạc Băng sẽ không thương tổn nô tì."
"Vậy cũng không được, Tuyết nhi nàng chỉ cần nàng tĩnh dưỡng thân thể
mình thật tốt, chuyện khác Bổn vương sẽ xử lý." Đứng dậy, đỡ nàng nằm
xuống giường, dịch góc chăn thật tốt: "Ngoan ngoãn ngủ một giấc, chờ
nàng tỉnh lại, Bổn vương đã giải quyết xong chuyện này."
"Thật sao?"
"Ừ, chẳng lẽ Tuyết Nhi đang hoài nghi năng lực của Bổn vương?"
"Nô tì không dám."
"Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ tin tốt của Bổn vương."
"Nô tì tuân lệnh." Diệp Tuyết ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng chuyện hai giới giao chiến lớn như vậy, nàng làm sao có thể coi như không có
chuyện gì xảy ra, yên tâm nằm ở trên giường đây? Cho nên Tích Phong mới
vừa đi, nàng đã mở mắt ra. Bởi vì mới vừa mới được truyền chân khí, cho
nên thân thể lúc này tương đối thoải mái, nhanh nhẹn từ trên giường
xuống, mở cửa sổ ra nhìn tình huống bên ngoài.
Bên ngoài vô cùng an tĩnh, bầu trời u ám, bỗng nhiên có mấy bông tuyết từ trên trời rơi xuống.
Không có gió, ngay cả lá cây cũng không dao động chút nào, nhưng những
bông tuyết kia lại nhanh chóng xoay tròn rơi từ trên không trung xuống
một cách kỳ lạ, giống như đang nhảy một điệu múa táo bạo mà đầy sức
mạnh. . . . . .
Cứ như vậy Diệp Tuyết ghé vào cửa yên lặng nhìn, yên lặng chờ đợi.
Gần như lúc nàng sắp ngủ thiếp đi, bỗng nhiên ở bên ngoài gió thổi điên
cuồng, lá cây trên mặt đất bị thổi bay tứ tung. Gió lạnh xen lẫn với
những bông tuyết thổi vào trong phòng, lạnh đến mức Diệp Tuyết không
nhịn được mà rùng mình.
Gần đây thân thể thật là càng ngày càng kém, một cơn gió nho nhỏ cũng có thể làm mình không chịu nổi, thật là phiền não.
Không thể không xoay người đi vào trong, lục lọi trong rương lấy ra một
cái áo choàng dầy khoác lên người, đi ra cửa chính tiếp tục đợi, một
chút thời gian như vậy, bầu trời lại là một mảng đen ngòm, hiện ra đầy
Ma binh Ma Tướng. Đi qua phía trước một chút, chín con Băng Long kéo
theo một cái kiệu mềm. Nhảy nhót xung quanh Băng Long, vô số bông tuyết
như múa xung quanh bọn họ, trông rất đẹp mắt. Kiệu mềm mở ra, Lạc Băng
toàn thân mặc áo giáp màu bạc tuyết trắng, đứng lơ lửng giữa trời: "Tích Phong, dẫn Tuyết Nhi ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống."
Tích Phong đứng đối mặt với Lạc Băng, trên mặt là nụ cười mỉa mai: "Đừng có mơ! Trừ phi ta chết, nếu không ngươi tuyệt đối sẽ không có cơ hội
mang Tuyết Nhi đi."
"Ngươi vốn không có khả năng bảo hộ nàng, vì sao phải giữ nàng ở lại bên cạnh mình? Ngươi không cảm thấy ngươi làm như vậy là rất ích kỷ sao?
Yêu nàng, thì phải cho nàng những gì tốt nhất. Tích Phong, ta thật sự
hoài nghi rốt cuộc ngươi có yêu nàng hay không?"
"Những việc này, không cần ngươi phải quan tâm, càng không cần ngươi tới đây dạy ta. Đừng mang kinh nghiệm thất bại của ngươi truyền cho ta, bởi vì ít nhất ta đã đánh bại ngươi...ngươi cũng chỉ là bại tướng dưới tay
của ta." Lời nói không chút lưu tình nào của Tích Phong, một nhát đâm
vào điểm yếu của đối phương.
Sau khi Lạc Băng nghe xong, sắc mặt bỗng tối xuống. Vung tay lên, tháo
toàn bộ dây thừng trên người Băng Long ra, chín con Băng Long gầm nhẹ,
trực tiếp phát động tấn công với Tích Phong.
Tích Phong lập tức vận khí, bố trí xong kết giới quanh thân. Kết giới to ra, hình dáng giống như bị biến dị, che chắn trên người hắn, trên kết
giới là những ngọn lửa cháy hừng hực.
Băng Long là Cực Hàn, mà Tích Phong Chúc hỏa, băng hỏa chạm vào nhau, sẽ có một bên bị thương.
Rồng phun băng tuyết, ngưng tụ bốn phía của kết giới, sau đó lại tiêu
tán theo. Tích Phong ở trong kết giới không ngừng tăng cường năng lượng
cho kết giới, nhân cơ hội đánh ra.
Giằng co chốc lát, chỉ thấy hắn hô to một tiếng, kết giới từ bên trong
nổ tung ra bốn phía, từng ngọn từng ngọn lửa bắn ra bốn phía. . . . . .
Một con Băng Long bị đập trúng, rơi trên mặt đất. Bởi vì bị thương tương đối nặng, rất nhanh đã biến thành một bãi nước, biến mất không thấy gì
nữa.
"Xem ra vẫn phải để ta tự mình ra tay." Lạc Băng nói thầm một tiếng, gọi Băng Long trở lại, nhảy lên một con rồng Long Bối trong số đó, tấn công về phía Tích Phong. . . . . .
Hai bóng người một đen một trắng lập tức quấn lấy nhau thành một khối
trên không trung, bởi vì hai ngày nay Tích Phong đều ở đây truyền chân
khí cho Diệp Tuyết, cho nên vốn là lực lượng tương đương nhau, nhưng bây giờ không cẩn thận đã trúng một chưởng, tay phải lập tức bị đông lại,
rơi xuống từ trên trời. . . . . .
Lạc Băng xoay người, bay trở về rồi dừng lại phía trên kiệu mềm. Vung
tay lên, tám con Băng Long phát động tấn công lần nữa, đi theo phía sau
là hàng loạt Ma binh Ma Tướng. . . . . .
Tích Phong được thủ hạ của mình đón lấy rồi chuyển hắn ra phía sau. Yêu
Binh Yêu tướng lập tức lên đường, chung một chỗ đọ sức với đại địch xung quanh. . . . . .
Trong lúc nhất thời, đất rung núi chuyển, tiếng la, tiếng chém giết, xen lẫn vào nhau. . . . . .
Không có nhiều công phu, trên đất chính là máu chảy thành sông, thi thể tích tụ như núi.
Trong lúc nhất thời thấy hai bên cũng không thể phân thắng bại, tay phải của Lạc Băng vận khí, quanh người tản ra khí tức lạnh lẽo. Ngay sau đó
Thế giới có động tĩnh, vốn là bầu trời âm u nhưng hiện lại có thêm chút
màu xanh, nhìn qua những bông tuyết trong suốt, cũng biến thành màu xanh nhạt.
Bông tuyết rơi xuống người của Ma binh Ma Tướng, giống như những bông
tuyết bình thường, không khác nhau gì cả, nhưng nếu rơi xuống người của
Yêu Binh yêu tướng, ngay lập tức có thể làm cho đối phương đông cứng
lại, sau đó chỉ cần ở bên ngoài đụng nhẹ một cái, sẽ biến thành một đống băng vụn. . . . . .
Kể từ đó, xuất hiện tình thế đảo ngược của hai bên trong chiến đấu,
người của Ma giới hết sức dồn ép người của Yêu giới, không còn cơ hội
lật người.
Mặc dù Tích Phong cố gắng hết sức để giải trừ băng tuyết trong không
trung, nhưng đáng tiếc bông tuyết quá nhiều, hắn chỉ có thể chú ý phía
đông mà không thể chú ý được phía tây, cuối cùng chỉ có thể bảo bọc một
đầu. Còn lại một đầu hoàn toàn lộ ra trong không khí, bị tuyết màu xanh
dương rơi xuống, đông thành băng.
"Tích Phong, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hiện tại ngươi phải dẫn
Tuyết Nhi ra đây, ta có thể tha tội chết cho ngươi!" Lạc Băng tiện tay
đón được rất nhiều tuyết, những bông tuyết ở trong không trung được hắn
ngưng tụ trở nên to lớn, sau đó lơ lửng trên không trung nhưng khi hắn
chạm vào lại biến ra rất nhiều hình dáng.
"Lạc Băng, ngươi nên chết tâm đi. Ta tuyệt sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy."
"Đã như vậy, ta chỉ có thể san bằng cái Yêu Giới này của ngươi, sau đó
sẽ mang Tuyết Nhi về. Bay đâu, đánh nhanh thắng nhanh, bắt Tích Phong
lại cho ta."
"Vâng" tất cả Ma Tướng nhận được mệnh lệnh, thoát thân từ trong hỗn
chiến, sau đó dung tư thế vững vàng vây Tích Phong trong trung tâm Thiên La Địa Võng. Cho dù Tích Phong có Pháp Lực Vô Biên như thế nào, lúc này cũng không thể dễ dàng thoát thân được.
Diệp Tuyết nhìn thấy, trong lòng trở lên gấp gáp, nhìn thấy Tích Phong
như vậy, không nhịn được nữa, ngự phong bay lên, đứng giữa không trung:
"Lạc Băng, dừng tay."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...