Dọc theo đường đi, Lãnh Lăng Sương song song cưỡi ngựa với Ngu Thanh Thiển và Vân Tư Đình, thỉnh thoảng lại nói mấy câu.
Không ít câu hỏi trông như vô tình, nhưng đa số đều là dò xét, nếu Ngu Thanh Thiển thật sự là một thiếu nữ hơn mười tuổi, đoán chừng đã sớm đã bị nàng cho vào tròng.
Ngoại hình của Lãnh Lăng Sương vốn rất xinh đẹp, cộng thêm tính tình dịu dàng hiền hoà, khiến người khác cảm thấy rất dễ thân cận, thỉnh thoảng đám người Nhạc Vân Dương vẫn trò chuyện nói giỡn với nàng, càng chung đụng lại càng hòa hợp.
Lúc đi đến núi hoang, đoàn người dừng lại nghỉ ngơi.
Ngu Thanh Thiển và Vân Tư Đình cùng đi tìm nước, Lãnh Lăng Sương thì bị Trì Mặc Nhiễm gọi lại đi tìm quả dại với Trì Hiên.
Sau khi hai người tìm được một dòng suối nhỏ, Vân Tư Đình nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Thanh Thiển, ngươi cẩn thận cái ả Lãnh Lăng Sương kia một chút."
Ngu Thanh Thiển ngồi xổm xuống rót đầy túi nước, nghiêng đầu cười hỏi: "Ngươi không thích nàng?"
"Ừ, trực giác của nữ nhân, nàng rất mưu mô, chung quy ta vẫn thấy dọc đường đi nàng cố ý tiếp cận ngươi." Vân Tư Đình trả lời.
Vân Tư Đình tuy sinh ra trọng đại gia tộc, nhưng từ nhỏ đã phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của gia tộc, so với đám người Nhạc Vân Dương lòng dạ càng thêm kín đáo, suy nghĩ càng thêm chín chắn.
Lãnh Lăng Sương nhìn qua thì rất dịu dàng hiền hoà, nhưng nàng lại cảm thấy đây chỉ là một loại thủ đoạn của đối phương.
Giống như là ở bên trong đoàn người của Trì gia, chỉ có Lãnh Lăng Sương tiếp cận đội ngũ của các nàng, mặc dù giao tình nhạt nhẽo, nhưng sự ưa thích của những người khác đối với nàng hiển nhiên đang không ngừng gia tăng.
Dĩ nhiên, những người khác cũng không bao gồm Phong Thần và Hỏa Ly Nhã, thái độ của hai người này đối với Lãnh Lăng Sương vẫn luôn vô cùng lạnh nhạt.
Ngu Thanh Thiển gật đầu: "Ta cũng không thích nàng, nàng cứ liên tục bắt chuyện với ta, có thể là bởi vì lúc trước ta giải được độc cho Lục thiếu chủ, cho nên nàng mới cố ý tiếp cận ta."
"Đến cổ mộ chúng ta cũng nên có lòng phòng bị đối với người của Trì gia, suy cho cùng hai bên cũng không thân thuộc." Vân Tư Đình làm gì cũng luôn rất cẩn thận, nàng lên tiếng nhắc nhở.
"Được!" Ngu Thanh Thiển đứng dậy xoa cằm cười nói.
Trì Mặc Nhiễm và Trì Mặc Hoan đi săn thú, trên đường trở lại, Trì Mặc Hoan lên tiếng hỏi: "Đại ca, có phải Lãnh Lăng Sương có chút nhiệt tình quá mức với Ngu Thanh Thiển không?"
Từ nhỏ đến lớn, hai huynh đệ họ đều không thích Lãnh Lăng Sương, đặc biệt là Trì Mặc Hoan lại càng không thích.
"Nàng quá mưu mô." Trong đôi mắt sâu thăm thẳm của Trì Mặc Nhiễm phiếm sương lạnh.
Lãnh Lăng Sương một mực dò xét Ngu Thanh Thiển, điều này làm cho hắn rất không thích.
Trì Mặc Hoan bĩu môi: "Nàng thật sự cho rằng mình là đích nữ Trì gia đấy hả, cái thứ đồ gì chứ."
Ở nhà Lãnh Lăng Sương rất hay lấy lòng, khoe mẽ với trưởng bối, luôn tỏ vẻ ôn hòa đối xử với những người cùng lứa, thế nên nhân duyên của nàng rất tốt. Đối với việc Trì Mặc Hoan thỉnh thoảng lại đâm chọc bới móc, nàng vẫn luôn ra vẻ lương thiện rộng lượng, khiến cho không ít người đều lén lút nói Trì Mặc Hoan quá ương ngạnh.
Lãnh Lăng Sương càng nhẫn nhịn, Trì Mặc Hoan càng nhìn nàng không vừa mắt, chỉ tiếc hắn không có biện pháp đuổi người đi.
Ngẩng đầu thấy vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt Trì Mặc Nhiễm, Trì Mặc Hoan ngẩn người, vội vàng giải thích: "Đại ca, chỉ là ta không thích Lãnh Lăng Sương, cũng không có ý nhằm vào đại nương hay là Lãnh gia."
Trì Mặc Nhiễm biết Trì Mặc Hoan hiểu lầm chính mình, hơi giễu cợt nói: "Lãnh Lăng Sương vốn cũng không phải là đích nữ Trì gia, mẫu thân ta thích nuôi nàng ta thế nào là chuyện của nàng, ngươi không cần quá để tâm."
Đối với cái đệ đệ này, Trì Mặc Nhiễm vẫn tương đối khoan dung và chiều chuộng.
Hắn đột nhiên nhớ tới Ngu Thanh Thiển, ánh mắt hắn tối sầm đi, bên trong lóe lên mấy phần bất đắc dĩ và kiên định.
Trì Mặc Hoan biết quan hệ giữa đại ca của mình và đại nương rất lạnh nhạt, suy nghĩ một lúc liền nói sang chuyện khác: "Không biết lần này Lãnh Lăng Sương định giở trò quỷ gì, thế nhưng lời tiên đoán rằng có thể lấy được Thất Thải Thần Mộc ở cổ mộ kia, không biết có phải là thật hay không."
"Lời tiên đoán của Lãnh Lăng Sương chỉ sợ có hơi lệch khỏi quỹ đạo, nhưng vẫn là sự thật, ngươi không nên quá coi thường nàng."
Trì Mặc Nhiễm im lặng một lúc, lại nói: "Nàng đã được Thánh viện coi trọng, ngươi chớ để cho bản thân không so được với nàng."
"Ta chắc chắn bản thân cũng có thể vào được Thánh viện." Trì Mặc Hoan siết tay thành nắm đấm, sẽ không có chuyện hắn kém cỏi hơn nữ nhân đáng ghét kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...