Máu trong cơ thể Ngu Thanh Thiển giống như là muốn đọng lại, thân thể nàng cứng đờ.
Tận cùng bên trong gian phòng có ba tên nam tử đang ngồi, một gã trong đó đối diện với Ngu Thanh Thiển, tay cầm chén trà nhỏ, màu mắt sâu thẳm, khí chất lạnh lùng.
Quan trọng nhất là mặt mũi của tên nam tử này lại có sáu bảy phần tương tự như Ngu Thanh Thiển, đặc biệt là cặp mắt phượng kia, quả thực giống như là cùng được đúc ra từ trong một cái khuôn.
Nam tử kia như cảm nhận được gì đó mà nhìn về phía Ngu Thanh Thiển, trong đôi mắt thâm thúy vô ngần lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Hai người nhìn nhau chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng đều đã suy đoán ra thân phận của đối phương.
Phong Thần phát hiện Ngu Thanh Thiển không chớp mắt nhìn một góc trong gian phòng, hắn không khỏi ngước mắt nhìn lại, khi thấy nam tử ngồi uống trà ở chủ vị, không nhịn được mà nhíu mày lại, vẻ mặt mang theo vài phần kinh ngạc.
Một người thiếu niên tuấn lãng ngồi ở bên cạnh nam tử kia vừa nhìn thấy Ngu Thanh Thiển, cũng lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vạn phần, hắn không nhịn được mà nhìn nam tử lạnh lùng bên cạnh nói: "Đại ca, nữ tử kia và trông thật giống ngươi."
Người nam tử lạnh lùng lắc lắc chén trà nhỏ trong tay, cúi đầu che đi ánh mắt, nhàn nhạt khẽ "Ừ" một tiếng.
Màu mắt Ngu Thanh Thiển dần trở nên lạnh lẽo như băng tuyết, lại nhuốm mấy phần phức tạp, từ trên người hắn ta nàng cảm nhận được huyết tinh của nàng, không cần nghĩ nhiều cũng có thể biết đối phương là ai.
Phong Thần duỗi tay nắm chặt tay Ngu Thanh Thiển, nhẹ giọng nói khẽ ở bên tai nàng: "Thiển Thiển."
Ngu Thanh Thiển mấp máy môi thu lại biểu cảm trong đôi mắt, chớp mắt một cái sự thất lễ mới vừa rồi đã biến mất.
Không có biện pháp, đột nhiên cảm nhận được tinh huyết của mình ở một trên thân người khác nhảy lên, cảm giác như vậy làm cho nàng bất chợt lâm vào một loại cảm xúc khó tả.
"Ta không sao." Ngu Thanh Thiển ngẩng đầu khẽ mỉm cười với Phong Thần.
Tên thiếu niên tuấn lãng kia tò mò đưa mắt qua lại đánh giá Ngu Thanh Thiển và đại ca của hắn, càng xem càng cảm thấy hai người giống nhau.
Ánh mắt của nam tử trẻ tuổi khôi ngô ngồi ở một bên đã gắn lên trên người Ngu Thanh Thiển, không che giấu được sự kinh ngạc cùng tò mò.
Chẳng qua hai người đều không nghĩ lệch đi đâu, chỉ là thuần túy cảm thấy bọn họ trông rất giống nhau mà thôi.
Thấy hai người bên giường thương lượng xong, thành chủ thành Thanh Khâu không nhịn được mà vội vàng hỏi: "Hai vị, rốt cuộc hai vị có biết gì về độc tố trong cơ thể nhi tử của ta không?"
"Độc tố trong cơ thể thiếu chủ vốn vẫn chưa khuếch tán, muốn là hôm nay không có giải độc một cách bừa bãi thì vẫn còn mấy phần cơ hội sống sốt, nhưng bây giờ độc tố đã khuếch tán đến toàn thân, thậm chí bắt đầu ăn mòn đến tim phổi, trừ khi hiện tại có thuốc giải thì may ra..."
Tên nam tử tuấn nhã kia thở dài nói: "Thành chủ vẫn nên chuẩn bị tâm lí sẵn đi."
"Làm sao có thể, sẽ không như thế đâu!" Thành chủ thành Thanh Khâu tái mặt, lắc đầu không nhịn được mà lui về sau hai bước, hiển nhiên là rất khó có thể tiếp nhận cái kết quả này.
Thiếu nữ có khí chất dịu dàng kia mở miệng nói: "Độc trong cơ thể tiếu chủ đã khuếch tán đến tâm mạch, nếu như trong vòng nửa canh giờ không uống thuốc giải, thì dù là Trị Liệu Sư cấp đại sư cũng khó cứu chữa."
Hỏa Diệp Phong chuyển ánh mắt đến trên người nam tử trẻ tuổi sắc mặt xanh mét hiện đen trên giường, ngay sau đó lắc đầu.
Nhìn sắc mặt và thân thể đã bắt đầu cứng lại của người này, quả thật giống như là lời hai người này nói, độc đã công tâm, trong nửa canh giờ nếu là không có thuốc giải, không thể nghi ngờ là sẽ phải chết.
Hơn nữa cho dù hiện tại có uống thuốc giải vào, kinh lạc bị độc tố ăn mòn trong thân thể cũng sẽ lưu lại rất nhiều di chứng, huống chi hiện tại căn bản không tìm được thuốc giải.
Ngu Thanh Thiển cũng chuyển ánh mắt lên người nằm trên giường, tốc độ máu trong cơ thể nàng đã khôi phục bình thường, dị năng cũng bắt đầu nóng nảy nhảy lên, khát vọng giống như nhìn thấy một thứ mỹ vị.
"Ta tới thử một chút, có thể không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...