Hoàng đô Đại Khuynh.
Ngự hoa viên.
Khó khăn lắm Tuyệt thế song kiêu mới có dịp nhàn hạ ngồi uống trà chuyện gẫu với nhau như thế này.
Trương Tẫn Nhai tiểu bằng hữu tha thẩn gần đó đến phát chán, nghịch nghịch mấy mũi ám khí, ném chụp quăng bắt, xem chừng cũng rất có kỹ thuật, bài bản hẳn hoi.
Hoàn Vũ đế lơ đãng nói: “Ai cha, đến bao giờ thì mỗi ngày đều được thanh thản nhàn rỗi như thế này nhỉ?”
“Đợi sau khi Đại Khuynh an định.”
Hắn buột miệng hỏi: “Theo ý Khuynh Vũ, như thế nào là ‘an định’?”
“Bình định bốn nước, thống nhất thiên hạ.” – Vô Song công tử mỉm cười nhã nhặn, “Chỉ có đến lúc đó, Đại Khuynh mới có thể tính tới việc củng cố an định, thịnh thế thái bình.”
“Nói cách khác, cho dù các quốc chung sống hòa thuận với nhau, thì nền hòa bình ấy cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Hai chúng ta liệu có được một ngày nhàn hạ đúng nghĩa hay không?”
Phương Quân Càn đồng tình sâu sắc: “Một lần lao công, một đời hưởng thụ, quả thực mới chính là thượng sách.”
Còn đang chuyện trò, đột nhiên một tia sáng màu xanh phóng xẹt về phía Phương Quân Càn!
Mũi tên gắn lông chim phá không bắn tới, ý đồ muốn đả thương Hoàn Vũ đế, Phương Quân Càn chẳng chút khẩn trương, thản nhiên vung tay, đôi đũa ngà trong bàn tay phải vừa nhanh vừa chậm vẽ lên trong không trung một loạt đường cong hoàn hảo, một vài âm thanh va chạm rất khẽ hồ như không thể nghe ra, chẳng những mũi tên bị chặn đứng, mà còn lập tức xoay ngược lại thẳng hướng Trương tiểu bằng hữu vun vút phóng tới.
“Mẹ ơi!!!” – Trương tiểu bằng hữu la thảm, vội vội vàng vàng ôm đầu co chân bỏ chạy.
‘Phập’ một tiếng!
Mũi tên màu xanh xuyên qua cổ áo Trương tiểu bằng hữu, tiện thể dán cứng cậu nhóc vào thân cây tùng treo lủng lẳng trên đó.
“Cứu mạng, cứu mạng…” – Rốt cuộc, vứt sĩ diện qua một bên, bạn nhỏ họ Trương cũng phải la làng cầu cứu!
Ung dung thong dong bước tới, thản nhiên nhấc tay, dễ dàng gỡ vạt áo của Trương tiểu bằng hữu ra, xách cổ cậu nhóc lên như con mèo tha con chuột nhỏ, Hoàn Vũ đế khoái chí cười: “Trương tiểu bằng hữu à, muốn ám toán ta sao, ngươi vẫn còn non lắm.”
Đưa mắt nhìn Trương tiểu bằng hữu vẫn còn thất kinh hồn vía chưa kịp hồi thần, Vô Song công tử bất đắc dĩ lắc đầu: “Tẫn Nhai, vi sư chẳng cầu ngươi trở thành cái gì võ lâm cao thủ, nhưng ngay cả công phu tự vệ tối thiểu ngươi cũng không xong là sao?”
Hoàn Vũ đế ném phịch Trương Tẫn Nhai xuống ghế bên cạnh Vô Song, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra vài phần phóng khoáng vô kỵ, mà cũng biếng nhác tản mạn: “Khuynh Vũ không cần quá lo lắng, tiểu tử này tuy võ công chẳng ra làm sao, nhưng lại ranh ma quỷ quyệt khiến người ta khó lòng phòng bị. Nó không hại người khác thì đã cảm tạ trời đất rồi, ai mà dám hại đến nó chứ?”
Hết nhìn Phương Quân Càn bên trái vẻ mặt tươi cười tà mị, ngạo nghễ chẳng xem ai ra gì, lại nhìn Trương Tẫn Nhai bên phải hậm hực kích động bày đầy ra trên mặt, càng nhìn càng thấy hai kẻ này rõ ràng là từ một khuôn đúc ra mà. Vô Song công tử nhịn không được oán thán thầm trong bụng: đứa nhóc này rốt cuộc là ai dạy ra như vậy, một chút cũng không giống mình.
Một thân hình nhỏ bé mềm mại lăn lăn tới dụi dụi: “Sư phụ… Ôm ôm, ôm một cái đi!” Hai cánh tay tròn lẳn bé xíu của Phương Vệ Y không ngừng níu chặt lấy vạt áo trắng của Vô Song công tử định trèo lên, cái miệng xinh xắn líu la líu lô làm nũng.
Vô Song công tử sợ cậu bé tuột tay ngã xuống, liền cúi người bế lên ôm vào trong lòng.
Trên người tiểu hài tử vẫn còn phảng phất mùi sữa thơm, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, đôi má phinh phính non căng, mịn màng trơn nhẵn.
“Hài tử này từ nhỏ đã thân thiết với Khuynh Vũ rồi…” – Phương tiểu vô lại thèm thuồng liếc cục bột trắng hồng phúng phính trong lòng Tiếu Khuynh Vũ, “Cũng không biết nó là đệ đệ của ai nữa.”
Ta nói, Phương đồng học à Phương đồng học, Khuynh Vũ cùng hài tử này tốt xấu gì cũng có chung huyết thống Hoàng thất đó nha, tiểu Vệ Y thân thiết với công tử hơn là chuyện đương nhiên, ngươi thắc mắc cái gì chứ?
Hoàn Vũ đế dí ngón tay lên cái đầu nho nhỏ, khóe môi cong lên một nụ cười gian tà đến là giống hồ ly: “Vệ Y, ai là ca ca của ngươi vậy?”
“Ca ca…” – Tiểu Vệ Y đáng yêu vỗ vỗ tay, nhoẻn một nụ cười vô cùng ngây thơ khả ái với Phương Quân Càn.
“Vệ Y…” – Hoàn Vũ đế cười tà tà, mỗi tay một bên vỗ nhè nhẹ lên đôi gò má trắng nõn phúng phính của tiểu đệ đệ, nắn nắn ngắt ngắt, nhẹ nhàng nựng nịu.
Đột nhiên, vận lực hơi mạnh kéo căng hai bên má trắng nõn!
Đỏ ửng!
“Ư oaoaoa!!!” – Bạn nhỏ họ Phương bị ăn đau, cái miệng nhỏ xinh ngoác to khóc thét!
Nhìn tiểu đệ đệ thiên chân khả ái nước mắt nước mũi tèm lem vô cùng thê thảm, trái lại Hoàn Vũ đế của chúng ta khoái trá cười ngả cười nghiêng, lăn trái lộn phải cười muốn tắt thở!
Vô Song công tử mồ hôi đầy đầu: giỡn gì mà ác liệt vậy!
Bởi vì, từ hồi còn rất nhỏ đã rất thường chịu đựng Hoàn Vũ đế bắt nạt ức hiếp, nên dù mai này có thành Văn Thành đế văn thành vũ tựu, Phương Vệ Y cũng khó lòng xóa nhòa nỗi ám ảnh đáng sợ suốt quãng đời ấu thơ.
Mà bạn Phương Quân Càn kia lúc nào cũng vậy, cứ hễ trêu chọc cợt đùa người khác đều không ngại ngần bày ra một vẻ mặt tươi rói cùng nụ cười đểu giả vô cùng đáng hận.
Nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lại mang theo biểu cảm đắc ý vô tư như con trẻ, lại khiến người ta không nỡ giận lâu.
“Được rồi đừng cười nữa,” – Vô Song công tử chỉ chỉ tiểu hài nhi đang quẫy đạp giãy giụa không ngừng trong ngực, “Mau dỗ Vệ Y đi.”
“Ngoan ngoan ngoan nào…” – Hoàn Vũ đế đứng dậy, đỡ lấy Tiểu Vệ Y còn vùng vằng vặn vẹo chân tay trong lòng Vô Song lên, trên mặt vẫn chưa hết nét cười vui vẻ khoái chí.
Hoàn Vũ đế vô lại dỗ dành Phương Vệ Y chẳng có chút thành ý gì hết: “Ca ca không phải cố ý đâu mà. Ngoan ngoan… Ca ca mua kẹo cho đệ ăn có chịu không nào?”
Người đâu mà lại quá quắt đến thế chứ! Ngươi cho rằng vài viên kẹo là đủ bồi thường tổn thất tinh thần trẻ thơ trong sáng đáng yêu sao hả?
Phương Vệ Y mặc xác hắn, vẫn cứ khóc.
Hoàn Vũ đế dụ ngọt bất thành lập tức trở mặt uy hiếp: “Còn khóc? Khóc nữa là ta buông tay cho ngươi rơi tự do đó nha.”
“Oaaaaa…” – Tiểu Vệ Y lại càng rống lên to hơn, ma âm inh tai nhức óc xuyên thủng màng tang, chỉ bất quá đôi tay bé xíu vẫn kiên trì níu chặt ngực áo của Phương Quân Càn, liều chết không buông hắn ra.
Phương Quân Càn cười với Vô Song: “Đủ thấy Vệ Y là người rất biết quý trọng mạng sống và không chịu đầu hàng nghịch cảnh.”
Đoạn cười mỉm chi chuyển hướng sang Trương Tẫn Nhai: “Đợi Trẫm đưa tiểu hài tử này về tẩm cung trước đã, sau khi quay trở lại sẽ dạy võ công cho Trương tiểu bằng hữu.”
Trương Tẫn Nhai nhìn vẻ mặt tỉnh như ruồi đầy thâm ý của hắn, bất giác run bắn cả người, tay chân lạnh ngắt.
Phương Quân Càn bế Vệ Y mới đi không được bao lâu.
Một bóng dáng mỹ lệ uyển chuyển, y trang thướt tha từ phía xa chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của vị công tử áo trắng vô nhiễm bụi trần.
Dáng người của y khi trầm tư tĩnh tọa vẫn nghiêm nghị mà thản nhiên, chẳng hề vướng bận. Tuy cũng còn cách vài bước chân, song các giác quan linh mẫn đã cảm thấy áp khí lãng đãng như nước tỏa ra, lan đến, mà không làm tổn hại đến phong thái ưu nhã, cẩn trọng ngày thường.
Mắt không khỏi dò xét đánh giá y, không hề nghĩ Vô Song cũng đã thấy mình.
“Công chúa.”
Thuần Dương công chúa hoa lệ sang cả khoan thai bước đến trước mặt Vô Song, khóe môi thắm mỉm cười nhẹ nhàng, tuyệt diễm như mê như mộng: “Xem ra Bệ hạ rất thích trẻ con nhỉ.”
Nàng muốn nói gì đây?
Tiếu Khuynh Vũ bất đắc dĩ thở dài, mơ hồ đoán được ý tứ phía sau câu nói của Nghị Phi Thuần.
Nghị Phi Thuần chăm chú nhìn người trước mặt, thấy vạt áo của y nhẹ nhàng đón gió phất phơ, tư thái xuất trần, phảng phất như tiên nhân lúc nào cũng có thể nương theo gió mà đi mất. Không biết vì sao, nhưng từ dáng hình của y, lại nhận ra chút gì đó cô đơn, tịch mịch ẩn tàng.
“Đáng tiếc công tử là thân nam nhi, bằng không, người cùng Bệ hạ chính là trời sinh một đôi rồi.”
Tiếu Khuynh Vũ nhếch cười cao ngạo: “Tiếu mỗ nếu là nữ tử, thì sẽ không còn là Tiếu Khuynh Vũ nữa.”
Nhân sinh luống những cô đơn, nên đâu nỡ hỏi nguồn cơn ái tình.
“Nhưng mà, công tử vĩnh viễn không thể kéo dài hương hỏa cho chàng được.”
Vòng vo tam quốc, cuối cùng cũng vào vấn đề.
Ngữ khí của Nghị Phi Thuần vẫn nhẹ như gió, êm như mây, tựa hồ đang thì thầm trong giấc mơ không ai nghe thấy: “Nếu một tuyệt thế nam tử nam tử như vậy tuyệt hậu, công tử có cảm thấy mình có lỗi không?”
“Hắn thích trẻ con từ khi nào vậy!?” – Trương Tẫn Nhai có chết cũng không tưởng tượng nổi, ngứa mồm xen vào, khuấy động không khí nặng nề bất đắc dĩ, “Hắn rõ ràng chỉ thích trêu ghẹo trẻ con cho chúng phát khóc lên làm vui thôi thì có!”
Trương tiểu bằng hữu cười tủm tỉm ngắm nghía Nghị Phi Thuần đang nóng như lửa đốt trong lòng: “Dù sao, Bệ hạ cũng nhất định sẽ lưu danh thiên cổ, theo ta thấy chẳng cần có con nối dõi làm gì cho phiền hà! Nhỡ may đám con cháu đó ngang tàng bất chính bị hậu thế cười chê lại làm tổn hại thanh danh của Bệ hạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...