7h00"
Trường học.
Mọi thứ diễn ra bình thường. Vẫn là những tiết dạy của thầy cô,vẫn tiếng trống giờ ra chơi. Nó thẫn thờ chống cằm suy nghĩ mọi chuyện hôm qua. Nhỏ có linh cảm sẽ còn nhiều chuyện rắc rối xảy ra nữa. Điều này đương nhiên là không ai muốn rồi. Nó nhất định sẽ ngăn việc này lại. Khẽ đưa mắt xuống Mỹ Linh cũng đang mất hồn nhìn chằm chằm vào cuốn sách ngoại ngữ kia. Có cảm giác như âi đó đang nhìn mình,nhỏ ngước lên bắt gặp ánh mắt của nó. Nhỏ hơi giật mình, gượng cười nhìn nó. Ánh mắt ấy của chị sao khó đoán quá. Vừa lạnh nhạt và bản lĩnh đồng thời ấm áp và êm dịu làm sao?
Nó cũng cười đáp trả lại. Rồi im lặng quay lên. Nó dường như có cảm giác nhỏ đang rất run sợ mỗi khi nhìn mình. Nên nó thôi đành,không muốn nhỏ phải sợ với con người hôm qua.
-"Lát đi ăn hàng tại Sia nhé."-Hắn vứt giấy qua nó.
-"Nếu mày đèo tao."
-"Chứ không lẽ để mày đèo."
-"Mày luôn bắt tao đèo về mỗi khi mày ăn no."
-"He he. Tao yêu mày."
-"Không yêu ta ủi nhà."
Hắn khẽ liếc nhìn sang nó, nở nụ cười nhẹ nhàng trong hạnh phúc. Được yêu nó,hắn cảm thấy hạnh phúc từ khi cuộc sống dần thiếu đi tình thương. Hắn cảm ơn nó nhiều lắm.
Cùng lúc,anh với ánh mắt buồn quay sang nhìn nhỏ đang vô hồn,anh dần lấy lại được lí trí. Hình như anh nhận ra rằng,ánh mắt của nhỏ và người ngồi cạnh không phải là người của ngày hôm trước. Mà là Thục Anh. Anh dường như nhớ rõ lại rất nhiều thứ. Tâm trí cũng đỡ hỗn độn hơn.
Anh nhớ đến giấc mơ hôm qua,lại cảnh tượng ngày trước,anh trong đêm mưa lớn chạy vật vã vì bị bọn du côn đánh,anh thoát khỏi vòng vây đó,rồi gục ngã,nằm bất tỉnh ở con hẽm cho đến sáng.
Một cô gái với chú chó bông xù dễ thương chạy lon ton,bắt gặp anh ở đấy,hốt hoảng chạy lại,ánh nắng xuyên ánh mắt ấy,nụ cười ấy. Mờ ào làm anh không thấy rõ được nhưng trong giấc mơ,anh thấy nó,là khuôn mặt của nó.
Ánh mắt kia,nụ cười và những hành động ôn nhu kia là của nó, giọng nói cũng là của nó. Anh nhận ra,nó thật tuyệt.
-"Hoàng Thục Anh."
....................................................
11h15"
Nó với hắn đi xe đạp lon ton trên đường. Nó ngồi sau xe với khuôn mặt tươi tắn,kẹp nơ trên đầu với mái tóc suôn mượt kia,hắn nở nụ cười tựa thiên thần nhanh chóng đạp xe thật nhanh đến quán ăn Sia.
Kít.
Dừng chân trước cửa hàng. Miệng nó tủm tỉm xuống xe chống nạnh nhìn hắn với khuôn mặt baby kia nhăn lên.
-"Sao thế?"
-"Thường ngày đi SH trông bảnh lắm,bây giờ thì đạp chiếc xe quèn tành tành kia"-Hắn xoa bụng.-"Meo cả ruột."
Nó bật cười lắc đầu,vòng tay qua tay hắn trông như cô dâu chú rể đi đến lễ đường đính hôn và bây giờ là bước đến bàn ăn và gọi món.
-"À Mỹ Linh không đi hả?"
-"Nó bảo mệt về nhà nằm nghĩ."
-"Dạo này thấy nó kì kì sao á mày."-Món này ra trước mắt,hắn chẹp miệng vừa xơi vừa tiếp chuyện.-"Mà mày uống bia với nó chưa? Đô cao dữ."
-"Ghê vậy hả? Mày uống khi nào vậy?"
-"Hôm bữa đi nhậu. Tao chưa bao giờ ngồi vỉa hè ăn cả,nó kéo tao vào một quán nào đó."-Hắn cầm ly nước lên uống rồi nói tiếp-"Mặt tao mày biết rồi đấy,nó nhăn như khỉ,rồi lát chút cho tao uống say mềm mà còn phải cõng cái thân nó về nữa. Nghĩ lại muốn dộng ghê."-Hắn nhếch nữa môi rồi nhai tiếp.
Nó chống cằm chớp chớp mắt nhìn hắn đang rất đáng yêu. Nhưng hôm bữa đấy sao mình lại không biết nhỉ?
-"Đã thế nó với tap ngủ chung. Mà làm như nó ngủ với gái vậy. Sáng dậy vùng mình chạy về nhà không kịp."
-"Cái gì? Ngủ chung rồi hả?"-Nó giật mình bật cười. Vậy là cái hôm nhỏ chạy hấp hối về nhà là ngủ nhà Bá Quyền sao? Thật mắc cười.-"Hahaha...."
Hắn đưa bản mặt (-_-) nhìn nó rồi tiếp tục công việc ăn uống của mình. Nó quay sang nhìn ra ngoài đường. Cơn mưa đầu mùa bắt đầu se nhẹ lại bay phất phới,nó khẽ sờ lên mặt kính.
-"Mưa rồi."
..........................................................................
Nhỏ vừa về đến nhà là vào thẳng phòng bếp, mở tủ lạnh ra lấy ngay chai nước uống. Chống một tay lên hông thở hỗn hễnh rồi ngồi xuống ghế suy nghĩ mình ohari làm sao để phá hủy tài liệu. Vừa đúng lúc, cô giúp việc pha sữa đem lên phòng ông nội,nhỏ chợt nghĩ ra ý. Lại kêu một giúp việc khác pha sữa cho bà nội.
-"Cậu chủ...xem ra rất thương bà nội."-Quản gia Hồng từ đâu xuất hiện làm nhỏ giật mình quay sang.
-"A...đương nhiên rồi."
-"Tôi rất vui vì điều này."- Quản gia Hồng khẽ nở nụ cười khó khăn nhìn Mỹ Linh.-"Mong là tình thương ấy đáng được trân trọng."
-"Ngươi....nói vậy là có ý gì."-Linh trợn mắt đứng phất dậy.
-"Chẳng có ý gì cả."-Quản gia Hồng trực tiếp pha sữa cho Linh.-"Sao vậy Cậu chủ hơi thái quá rồi đấy ạ?"
-"Ngươi...."-Linh nhận ra mình hơi quá khi tỏ thái độ với quản gia,dù gì bà ta cũng là người lớn tuổi trong nhà,không nên xem thường được.
-"Cậu chủ trông có vẻ giật mình nhỉ?"-Quản gia Hồng đi đến với cốc sữa kia,nở nụ cười thân thiện của một quản gia khiến nhỏ giật mình. Trong căn nhà này ai cũng như vậy sao? Một mặt lạnh nhạt đến phát sợ,một mặt với nụ cười trìu mến. Nhỏ không biết mình nên tin gì hay mắt mình có vấn đề chăng?
-"Cháu có làm gì đâu mà giật mình cơ chứ."-Linh có cảm giác như quản gia Hồng đã biết gì về mình,đưa ánh mắt sắc bén nhìn lên.
-"Phải nhỉ?"-Lại nụ cười ấy.-"Cậu không làm điều gì sai trái thì làm gì phải giật mình."
-"Sao hôm nay quản gia Hồng nói chuyện lạ với con vậy?"
-"Tôi vẫn bình thường đấy chứ. Tại cậu hay nói chuyện với quản gia Ngô nhiều hơn tôi. Nên khác là phải,cậu mang sữa vào cho bà đi kẻo nguội."
-"Vâng."
Nói rồi nhỏ bê khây sữa lên lầu. Từ xa,quản gia Hồng nhìn nhỏ bằng ánh mắt xa lạ,mờ nhạt và ý nghĩ gì đó. Tôi mong sẽ không phải là cậu.
...........................................................................
Cốc...cốc....cốc...
Nhỏ đứng gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời. Sốt ruột,nhỏ đẩy cửa bước vào,thấy phòng trống không,không một bóng người.
-"Nội ơi...?"
....
Hình như bà qua phòng ông. Nhỏ đi đến đặt ly sữa trên bàn,vừa liếc sang bàn làm việc. Từng mảnh giấy được ép gọn gàng,xếp thành hàng dọc,là dự án sắp đến. Nhỏ đi từng bước,chăm chú xem từng tờ,chụp ảnh lại từng mãnh giấy rồi đưa tay vò nát tờ giấy cuối cùng. Ánh mắt tồi sầm lại đi nhanh ra ngoài,để lại ly sữa còn đang nhả khói.
............................................................................
15h32"
Nhỏ mâm me chiếc điện thoại trên tay,gửi số ảnh mình chụp được qua tin nhắn cho quản gia Minh.
_Xong việc rồi_
_Ngươi làm rất tốt_
_Lát nữa gặp nhau được không _
_Để làm gì?_
_Nhớ anh_
Quản gia Minh khẽ nhếch nữa môi rồi cũng _uh_. Nhớ tôi sao?
....
16h00"
Nhỏ đứng trước một quán cafe gần đấy. Lại cơn mưa ngâu phớt phơ kia,nhỏ khẽ run người lại,hai hai tay lên bả vai mình run nhè nhẹ.
-"Có vẻ rất lạnh."-Quản gia Minh xuất hiện từ lúc nào làm nhỏ giật mình,khoác chiếc áo ấm lên người nhỏ.
-"A...."-Nhỏ quay sang,cười nữa miệng nhìn quản gia. Kẻ máu lạnh biết quan tâm người khác sao?
-"Đợi tôi lâu không?"
-"Cũng mới đến thôi."
-"Biết câu trả lời nhưng vẫn muốn hỏi."-Quản gia Minh cười khẩy rồi cũng đi vào trong.
Nhỏ với hắn ta lựa một bàn trong góc quán. Thời tiết cuối năm dường như se lại,nhỏ vẫn chưa thích ứng được,khễ run người lại với ly cà phê nóng kia.
-"Sao? Có chuyện gì ư?"-Quản gia Minh chống tay ra ghế nhìn Mỹ Linh với ánh mắt ôn nhu. Hắn cảm nhận được,bên nhỏ hắn thấy bình yên.
-"Không. Chỉ là tôi muốn ra ngoài hít thở không khí với một người bạn."
-"Cô với tôi là bạn?"
-"Có thể."
Quản gia Minh nhếch nữa môi nhìn mỹ Linh rồi nhìn ra ngoài ngắm những hạt mưa ấy,hắn cũng muốn ra ngoài hít thở cùng một người bạn.
-"Thục Anh...cô ấy...là người như thế nào?"
-"Thấy sợ à?"
-"Không."
-"Biện minh ngắn gọn nhỉ?"-Quản gia Minh quay sang nhìn nhỏ bằng ánh mắt thản nhiên.-"Cô ấy là người có trái tim không biết thương những kẻ phản bội."
Nhỏ khẽ nuốt nước bọt đưa ánh mắt bối rối ra ngoài cửa sổ. Hình như mưa dần to hơn.
-"Nhưng nếu ngươi nắm được điểm yếu của cô ta. Ngươi là kẻ chiến thắng."
-"Chị ta cũng có điểm yếu sao?"-Nhỏ cau mày quay sang.
-"Người hoàn hảo không phải là cô ta."
....
Minh Hoàng dọn dẹp dưới lầu,mãi mê dọn bàn ghế. Đưa ánh mắt bận rộn nhìn xung quanh. Một giây về góc bàn đá thu hút anh phải quay đầu nhìn chằm chằm. Đằng kia chẳng phải là Khắc Dương và... anh không nhìn rõ kẻ kia. Đi đến gần,khuôn mặt quen thuộc kia hiện lên. Là người anh rất ghét. Quản gia Minh.
Ánh mắt chợt tắt đi ngọn lửa sưởi ấm,sự băng giá hiện về trong anh. Quay lưng làm công việc tiếp tục nhưng đầu anh lại để suy nghĩ ở nơi khác.
....
-"Tôi phải về rồi."-Linh đứng dậy cười nhẹ nhàng nhìn quản gia Minh.-"Lần nào nhớ anh...có thể như thế này với tôi được không? Áo của anh."
Quản gia Minh sâu thẳm nhìn đôi mắt ấy. "Lần nào nhớ anh...có thể như thế này với tôi được không?" Câu nói ấy làm hắn ta chạnh lòng. hình như đã 20 năm rồi chưa một ai cần anh ngoài chủ tịch Lâm. Với chủ tịch là một cái cần của kẻ quan trọng,của kẻ là cánh tay đắc lực cho ông ấy. Nhưng với Linh là cái cần của sự cô đơn và êm dịu như một người thân,một người bạn.
-"Nếu không được thì cũng không sao?-Linh cười.
-"Được."-Bỏ lại từ ấy,hắn ta bước đi chậm rãi ra ngoài.
Linh ngước mắt nhìn theo cho đến khi hắn khuất dần. Chưa kịp rời đi. Minh Hoàng đã đứng trước mặt nhỏ làm nhỏ giật mình đi lui lại,suýt bật ngửa té nhào.
-"Cậu quen hắn ta sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...