Hắn che miệng cô lại, ngăn cản tiếng hét của cô.
An Nhiên há miệng hung hăng cắn vào lòng bàn tay hắn, máu vừa tanh vừa mặn chảy xuôi vào trong miệng làm cô muốn nôn mửa. Đầu gối giơ lên đều bị hắn áp chế, cô sợ hãi, hai chân không ngừng giãy giụa, nhưng dưới người là bờ cát ướt, cô giãy giụa chỉ càng làm cho mình lún xuống thêm sâu hơn.
Cô giãy dụa lại càng làm cho cái kia của hắn thêm cứng rắn, bàn tay đang nắm hông cô sức lực lớn đến nỗi như muốn bẻ gãy eo cô.
Ruốt cuộc thân hình đang kìm kẹp cô cũng buông lỏng rồi nặng nề đổ xuống người cô, chất lỏng dinh dính cách chiếc quần mỏng chạm tới trên đùi cô.
Hắn nằm ở trên người cô thở dốc, gương mặt dán chặt lên nơi mềm mại trước ngực cô. An Nhiên chợt cong đầu gối lên đẩy người hắn ngã sang bên cạnh, nhếch nhác bò dậy, xấu hổ không chịu nổi, "Anh. . . . . . !" Cô hung hãn nắm cổ áo hắn, nặng nề tát hắn một cái.
Hai mắt Khâu Thiếu Trạch vô hồn nhìn bầu trời đêm, ngồi phịch ở trên bờ cát như xác chết.
An Nhiên lảo đảo đứng lên, gió biển thổi qua, cảm giác trơn dính trên đùi càng rõ ràng. Cô nhào vào trong nước biển, liều mạng lau rửa bắp đùi. Lúc nãy trên đùi bị cát ma sát làm rách da, ngâm trong nước biển càng thêm đau rát.
Trong lòng cô không nói ra được bao nhiêu uất ức, khổ sở cùng hốt hoảng. Chà xát lung tung một lúc, hai cánh tay vây quanh thân mình từ từ ngồi xổm xuống, mới bắt đầu chỉ là nhỏ giọng nức nở, tiếp theo liền gào khóc lên.
Cô khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa. Cô cảm thấy quá mệt mỏi, tại sao con người sống lại cứ khổ sở như vậy? ! Rõ ràng là cơm áo không phải lo, nhưng cô lại luôn bị đủ loại chuyện ép tới không thở nổi.
Cô khóc đến gần như hết không khí, khó chịu ôm bụng.
Khâu Thiếu Trạch lội nước đi tới, đến trước mặt cô, hai gò má đỏ bừng, ngoài miệng còn dính máu, lòng bàn tay đau rát nhắc nhở hắn, đó là hắn. Khuôn mặt cô khóc đến bẩn thỉu, mang theo nước mắt nước mũi, hai cái lông mày chau thành một đoàn.
An Nhiên hất tay hắn ra, "Biến, đừng đụng vào tôi! Anh có thấy buồn nôn hay không?"
Đúng rồi, đây chính là thái độ của cô đối với hắn. Cho tới bây giờ chính là cau mày, giọng nói giận giữ, thỉnh thoảng lại tung quyền cước. Chỉ trừ lần gặp đầu tiên, cô ngước khuôn mặt mềm mại cười ngọt ngào gọi hắn là anh trai, khiến hắn mới vào An trạch còn cảm thấy khẩn trương, bỗng trở nên ấm áp. Nhưng điều này cũng chỉ là giả tưởng lường gạt mà thôi.
An Nhiên không biết phải trả thù Khâu Thiếu Trạch như thế nào, đánh hắn một trận sao? Nhìn hắn đến gần trong gang tấc, nếu có con dao trong tay, cô nhất định sẽ không do dự chút nào đâm chết hắn.
Khâu Thiếu Trạch hít một hơi thật sâu, nói: "Anh thích em."
An Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, "Anh điên rồi."
Cái thế giới này sao lại loạn như vậy chứ? Khâu Thiếu Trạch dám nói. . . . . . Thích cô?
"Anh không cần không biết xấu hổ như vậy?" Cô đẩy mạnh hắn vào trong nước, "Rõ là. . . . . . Nhân phẩm không có hạn cuối!" Lại không nói đến quan hệ ác liệt từ xưa đến nay của bọn họ, chỉ cần một điều là hắn cùng cô có quan hệ máu mủ, thì hắn cũng không thể có ỹ nghĩ như vậy!
Khâu Thiếu Trạch cúi thấp đầu, "Rất ghê tởm đúng không? Anh cũng cảm thấy vậy."
An Nhiên bị lời nói của hắn làm cho tức giận, mạnh mẽ đạp hắn một cước: "Anh cút đi cho tôi!"
Cô nhấc chân phải lên, lại bị hắn nắm lấy bắp chân, lập tức kích thích làm cả người cô nổi da gà, cô phản ứng kịch liệt lui về phía sau một bước, nhưng không ngờ lực tay của hắn lại lớn như thế, nhất quyết cầm chân cô không thả.
Hắn đột nhiên ho khan dữ dội, gương mặt trắng bệch. An Nhiên nhân cơ hội đá văng tay hắn ra, tức giận nói: "Anh đi chết đi!"
An Diệc Bác đặt hai phòng, hai vợ chồng ông và Nhập Hồng ở một phòng, Khâu Thiếu Trạch và An Nhiên ở một phòng. Với ý định là muốn hàn gắn gia đình trở nên hòa thuận.
An Nhiên chạy về khách sạn, trước tiên là chạy đến chỗ lễ tân yêu cầu đổi phòng . Nhân viên lễ tân sau khi kiểm tra ghi chép, mỉm cười hướng cô nói xin lỗi là không còn phòng trống. Điều này khiến cho lửa giận trong lòng cô càng không có nơi để phát tiết, "Đặng đặng đặng" leo lên cầu thang về phòng, lại phát hiện mình ra ngoài không cầm theo thẻ mở cửa phòng, cô tức giận ra sức đạp vào cửa, làm kinh động đến cả bảo vệ khác sạn.
Bởi vì tạm thời không liên lạc được với An Diệc Bác và Nhập Hồng, An Nhiên không cách nào chứng minh thân phận của mình, liền bị hoài nghi có gây án nên bị giữ lại ở phòng bảo vệ. Cho đến khi Khâu Thiếu Trạch toàn thân ướt nhẹp từ bờ biển trở về, mới đem cô ra ngoài.
An Nhiên cảm giác mình sắp nổ tung, vào phòng, chạy thẳng vào phòng ngủ của mình, hướng về phía Khâu Thiếu Trạch nặng nề đóng cửa lại. Cô vừa lôi vừa kéo cởi quần áo bẩn của mình xuống, cởi xong mới nhớ tới trong phòng mình không có nhà tắm, suy nghĩ một hồi, liền đem mình bao bọc cực kỳ chặt chẽ rồi mở cửa ra.
Khâu Thiếu Trạch đang cởi áo, hình như cũng chuẩn bị đi tắm. Thấy cô, trên mặt vốn tái nhợt nhưng lại hiện lên hai rặng đỏ hồng. Điều này lại khiến An Nhiên càng thêm tức giận: "Mặt của anh hồng cái gì?" Cô muốn mắng độc ác hơn một chút, nhưng vừa nghĩ tới quan hệ của hắn và cô, cho dù có mắng hắn cái gì thì hầu như cũng có liên quan đến cô, liền phẫn nộ nuốt xuông lời mắng chửi.
Cô lộp bộp xông vào trong phòng hắn, lấy gối đầu của hắn quăng xuống đất, ngay trước mặt hắn dùng sức đạp, đạp, đạp! Cô giày xéo gối đầu của hắn, tưởng tượng đây là gương mặt hắn để chà đạp!
Khâu Thiếu Trạch bình tĩnh nhìn cô giày vò đồ vật của hắn, dùng chân đá chiếc áo ướt sũng sang bên cạnh, cởi dây lưng đi tới.
". . . . . . Anh làm gì thế?" An Nhiên cảnh giác nhìn hắn.
Khâu Thiếu Trạch nhanh chóng kéo khóa quần xuống, quần lót màu trắng bên trong liền lộ ra.
"Biến thái, " An Nhiên khẩn trương chạy ra khỏi phòng hắn, "Anh chờ đấy, tôi nhất định sẽ nói cho cha tôi biết, anh đừng nghĩ sẽ tiếp tục ở chung với nhà tôi!"
Buổi tối lúc ngủ, An Nhiên đem cửa phòng khóa thật chặt . Ngồi ngẩn người trên giường nhìn chằm chằm vào màn hình laptop. Vừa tức giận một trận, cô cảm giác như cả người bị rút hết sức lực.
Trên MSN, hình cái đầu của Nam Tịch Tuyệt sáng lên, An Nhiên không có tâm trạng, đang muốn thoát ra, lại thấy tin nhắn của anh gửi tới.
Ông xã thân ái: Tiểu Nhiên, đã ngủ chưa?
An Nhiên nhìn chằm chằm cái tên nick bị cô sửa thành như thế, lại nghĩ đến vẻ mặt nghiêm chỉnh của Nam Tịch Tuyệt, "Xì" một tiếng bật cười, kéo ra hình ảnh con thỏ trắng đi ngủ gửi qua cho anh.
Sau khi gửi MSN cho Nam Tịch Tuyệt xong, lại không có tin nhắn mới được gửi tới. An Nhiên phiền muộn vuốt ve hình cái đầu nhỏ trên màn hình, rốt cuộc nên làm cái gì? Cô muốn vinh quang chói lọi ở trước mặt anh, nhưng lại lần lượt bị phơi bày ra đủ loại dáng vẻ chật vật. . . . . .
Nhớ tới buổi tối đó, anh nói yêu cô, cô chỉ cảm thấy một lòng nóng bỏng. Ngày đó cô không nên giận chó đánh mèo lên người anh.
Ban đêm khi ngủ, cách một cánh cửa, cô còn nghe được rõ ràng tiếng ho khan của Khâu Thiếu Trạch. An Nhiên ôm chăn lăn qua lăn lại không ngủ được, xuống giường mở cửa, hướng hắn nói: "Còn để cho người khác ngủ hay không?"
Ngay lập tức không còn âm thanh nào nữa. An Nhiên úp sấp trên cánh cửa lắng nghe, buồn buồn, hình như là dùng chăn che đầu lại. Trong lòng cô không thoải mái, nhưng cuối cùng vẫn đi về phòng ngủ.
Sau khi từ Hawai trở về, Khâu Thiếu Trạch và An Nhiên rất ăn ý trầm mặc. Hai người chung sống từ miệng lưỡi sắc bén đối chọi gay gắt chuyển thành cả đời không qua lại với nhau. Hơn nữa An Nhiên cảm thấy không được tự nhiên, Khâu Thiếu Trạch hình như là dỡ xuống dáng vẻ quý phái, ở nhà nhàn nhã tự chủ. Thỉnh thoảng ánh mắt của cô và hắn giao nhau, trong ánh mắt đó lại có chân tình khiến cho cô hoảng loạn.
Sau khi vào thu thời tiết nhanh chóng chuyển lạnh, mấy lần nhiệt độ xuống thấp, người đi lại trên đường đều phải mặc áo thật dày.
Hôm nay sau khi tan học, An Nhiên bị Lục Nhược chặn lại. Hắn đổ ập xuống đầu cô một màn trách móc, làm cho cô không thể lý giải được.
"Tốt, " Lục Nhược chỉ về phía cô, vẻ mặt buồn bã, "Lòng dạ cô đúng là hiểm độc. Cô cho rằng tình cảm của đàn ông là đồ chơi trên tay cô sao? Ba phút, chơi đùa xong muốn bỏ liền bỏ, nghĩ cũng hay quá nhỉ!" Hắn kéo cô đi, "Đi đi đi, đi với Hoa đại ca ta một chút. Cô muốn chơi đã, nói cho rõ ràng, chớ treo ngược người, con mẹ nó thất đức."
An Nhiên hất tay hắn ra: "Đem miệng anh lau cho sạch đi! Tôi nơi nào đắc tội với anh?"
Lục Nhược làm ra bộ dáng không thể tin, trừng cô: "Bao lâu rồi cô chưa nhìn thấy anh ấy?"
An Nhiên đem khăn quàng trên cổ vây lại chặt hơn một chút, "Cũng không bao lâu."
"A ha, quả nhiên mà?" Lục Nhược làm ra dáng vẻ như đã đoán đúng, hài lòng nói, "Tiểu Nhiên chơi vui vẻ chứ? Thậm đã chí đã quên cả thời gian rồi! Anh ấy mới gọi là oan uổng, vô duyên vô cớ chịu một trận đánh, cũng không biết là vì người nào."
"Anh nới đùa sao, nơi này ai dám đánh anh ấy?" An Nhiên bĩu môi, "Nói láo cũng nên dùng đầu óc một chút."
"Người nào? Hay là cha cô." Lục Nhược hung ác nói, "Cha cô vốn cũng không phải là loại gì tốt. Vừa thu xếp một nhà các người ra ngoài du lịch, bên kia phái người đi tìm đại ca của tôi gây phiền phức, có phải là người hay không? Trừng tôi xong được rồi đó, tôi tuyệt đối không nói oan cho An Diệc Bác!" Lục Nhược hung hang nói "Cô muốn hỏi nguyên nhân à? Còn không phải là do cô đi Hoa Thịnh phá vỡ chuyện tốt của cha cô, ông ta liền cho rằng là đại ca tôi cố ý ly gián tình cảm cha con các người."
Hắn "Cắt" một tiếng, "Nhân phẩm của mình không ra sao còn đi trách người khác! . . . . . ."
An Nhiên cắt đứt lời hắn: "Anh đừng vu oan lung tung!"
Lục Nhược hướng về phía cô nghiêm túc nói: "Tôi tuyệt đối không nói oan cho ông ta!"
An Nhiên lạnh lùng nhìn hắn: "Vậy cũng không đến lượt anh nói, anh tính làm gì đó? ! . . . . . . Tránh ra, đừng cản đường."
Lục Nhược xoay người, ngơ ngác nhìn bóng lưng cô đi xa, một hồi lâu mới thốt ra được một câu: "Cô gái nhỏ này con mẹ nó thật cay!"
Bác Trần đã sớm lái xe đến trường trung học phụ thuộc đại học C chờ đón An Nhiên.
An Nhiên một đường cúi đầu đi tới trước xe, cửa xe từ bên trong mở ra, Khâu Thiếu Trạch đang ngồi ở bên trong.
Hắn nói: "Đi lên. Tôi. . . . . ."
"Hiện tại tôi không muốn về nhà, anh tự bịa lý do nói cho cha mẹ tôi đi." An Nhiên nói xong, chỉnh lại túi trên người, xoay người chạy về hướng ngược lại.
Khâu Thiếu Trạch đưa ra tay bắt phải khoảng không, hắn muốn nói, hôm nay là sinh nhật hắn, cô có thể đi cùng hắn một lần hay không?
An Nhiên chạy trốn rất nhanh, vừa chạy vừa lấy điện thoại trong túi sách ra gọi cho Nam Tịch Tuyệt: "Anh ở đâu?"
Cô ngăn lại một chiếc xe taxi, bởi vì chạy quá nhanh mà hơi thở không đều đặn, "Anh ở Lăng Hiên sao? em đến tìm anh."
". . . . . . Xảy ra chuyện gì? Anh ở tiệm mì sợi Hoa Hồng trên đường số mười, lầu hai bàn số 9." Nam Tịch Tuyệt tỉ mỉ báo vị trí của mình.
Nghe được giọng nói của anh, hốc mắt An Nhiên nóng lên, cô cắn môi, nhỏ giọng nói: "Em nhớ anh lắm."
Sau một lúc im lặng, âm thanh trầm thấp của anh liền truyền đến: "Đến đây đi, anh chờ em."
Tiệm mì sợi Hoa Hồng là một cửa hiệu mì sợi Trung Quốc lâu đời. Gần đây nhiệt độ bỗng nhiên hạ thấp, người lui tới đều muốn đi vào ngồi một lúc, nếm thử một chút canh thịt bò đậm đà nóng hổi, ông chủ là người Trung Quốc tay nghề rất giỏi.
Nam Tịch Tuyệt ngồi gần chỗ cửa sổ, anh và thầy dậy kéo mì sợi ngồi đối diện đang chăm chú nói chuyện với nhau, hai người đều là dáng vẻ cương nghị lạnh lùng, một người khác anh tuấn phong lưu, hấp dẫn hơn một nửa ánh mắt của các chị em phụ nữ trong tiệm.
Có tiếng bước chân vội vã chạy tới, bước qua sàn gỗ, "Đông đông đông" . Nam Tịch Tuyệt khom người, đang muốn mở miệng, lại bị người phía sau ôm cổ, sau đó nghe thấy cô nói: "Em tới rồi."
Trong nhà hàng người đến người đi, An Nhiên nhìn qua một cái liền thấy anh. Cô rất muốn biết, làm sao lại có thể yêu một người nhiều như vậy, yêu không biết phải làm như thế nào cho phải, chỉ có lúc ôm nhau thân thiết mới có thể làm cho rung động trong lòng tạm thời được dẹp yên.
Nam Tịch Tuyệt cầm ngược bàn tay nhỏ bé lạnh giá của cô, ngẩng đầu muốn giới thiệu cô cho người đàn ông đối diện, lại bị cô ôm lấy mặt. Hai mắt cô sáng long lanh , đứng bên cạnh anh, cúi đầu nhìn anh.
Cô cúi người hôn anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...