Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tạ Hồng Trần đi chưa về, song chẳng ảnh hưởng tẹo nào đến Hoàng Nhưỡng.
Ban đêm nàng liều mạng luyện công, ban ngày bớt thời gian đi Kỳ Lộ đài dưỡng giống.
Nàng thực sự bận, ngoại trừ ngày ngày nhắc tới Tạ Linh Bích, mấy người khác, đã rất ít nghĩ đến.
Nhưng, Tạ Hồng Trần cuối cùng vẫn trở về.
Hôm nay, Hoàng Nhưỡng đem giống tốt nàng dưỡng xong ra trạm dịch ngoại môn gửi cho Hà Tích Kim.
Tiên môn gửi đồ cũng chia nhanh chậm.
Nhanh dùng pháp phù Truyền Tống, nhận cùng ngày.
Chậm thì là dùng sức người, vận chuyển chậm trễ hơn.
Đương nhiên, giá tiền cũng không giống.
Hoàng Nhưỡng đang điền tờ đơn, đột nhiên, đệ tử trạm dịch nói: “Hoàng sư tỷ, ở đây có bức thư cho ngài này.”
“Thư của ta?” Hoàng Nhưỡng không hiểu, ai gửi thư cho nàng đây.
Nàng nhận thư, tiện tay mở ra, một tờ giấy viết thư từ trong rớt ra —— ba chữ Đệ Nhất Thu, vẫn ung dung tùy ý.
À, là ngươi à, tên chó.
Hoàng Nhưỡng đọc bức thư nhiều lần, mới cẩn thận xếp lại, bỏ vàotúi bên hông.
Trong tích tắc, sắc trời âm trầm cũng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
—— tên chó kia chắc chắn đã nhận được hạt giống nàng gửi.
Hoàng Nhưỡng dám cược rằng hắn nhất định sẽ hiếu kì đó là thứ gì.
Dù gì hạt giống lớn vậy, ai mà không hiếu kỳ chứ?
Tưởng tượng đến khi thấy hạt giống nảy mầm, dần dần thành hình, biểu lộ của tên chó, Hoàng Nhưỡng nhịn không được vui vẻ trong lòng.
Nụ cười treo khóe miệng, nàng nhẹ nhàng bước ra trạm dịch.
Đúng lúc này, bên ngoài có người đi vào.
“Tông chủ!” Các đệ tử thi lễ với hắn, âm thanh cũng đều nhịp.
Hoàng Nhưỡng ngẩng đầu nhìn qua, thấy Tạ Hồng Trần cả người áo trắng như mây.
Ngọc quan buộc tóc, cầu vai màu lam, đồng sắc với thắt lưng lộ vai rộng eo hẹp, trong thanh lãnh có sắc bén như đao.
Hoàng Nhưỡng cũng đi theo chúng đệ tử đứng bên rìa đường, nhường đường: “Sư tôn.” Nàng cung kính hô.
Tạ Hồng Trần không nhìn nàng, chỉ khẽ ừ, không ngừng bước, thẳng tiến đỉnh Điểm Thúy.
Quả nhiên, lại xa cách rất nhiều.
Hoàng Nhưỡng không ngoài suy đoán, ngoài đời lúc nàng và Tạ Hồng Trần mới cưới, Tạ Hồng Trần cũng thế.
Rõ ràng ba hôm trước còn đang tiệc tân hôn nhĩ, tơ tình như mật.
Song ra ngoài sau ba tháng về, hắn trở nên cực kì lạnh nhạt.
Hắn quen dùng xa cách để nhạt nhòa đi tình cảm.
Hoàng Nhưỡng không khổ sở.
Thời gian chân chính khổ sở, đã sớm đi qua.
Nàng quay lại trạm dịch, ngẫm nghĩ, lại gửi một bức thư cho một người khác — Hoàng Thự.
Trong thư của Hoàng Nhưỡng, dốc hết sức miêu tả cuộc sống của mình ở Tiên tông.
Bảo mấy pháp bảo Hoàng Thự nghĩ cũng không dám nghĩ, ở đây chỉ xem như món đồ chơi nhỏ.
Câu chữ nàng chân thành, bảo mình có sư tôn dốc lòng dạy bảo, có sư huynh chăm sóc quan tâm.
Trong lời, đều xin phụ thân đừng nhung nhớ.
Bức thư nhanh chóng được đưa đến thôn Tiên Trà.
Hoàng Thự mở ra xem, lập tức tức nổ phổi!
Lão ta xưa nay tham lam thiển cận nhất, bây giờ Hoàng Nhưỡng đã xin vào tiên môn, trải qua cuộc sống thần tiên.
Còn mình thì có cái gì?!
Hôm sau, Hoàng Thự liền lên đường, từ thôn Tiên Trà chạy một mạch đến Ngọc Hồ Tiên Tông.
Đương nhiên, lão không mua nổi pháp phù Truyền Tống đắt đỏ, chỉ có thể cưỡi khoái mã.
Cho đến cuối năm, cuối cùng lão cũng tới vùng thánh địa Tiên môn trong truyền thuyết.
Ngọc Hồ Tiên Tông không thể so với phàm tục, cũng không niên vị gì.
Hoàng Thự nhìn núi tiên cao vút trong mây, lập tức sinh ra mấy phần kính sợ.
Lão do dự mãi, cuối cùng tiện tay tìm một đệ tử, hỏi: “Tiên trưởng, tiểu lão nhân có đứa con gái tu luyện nơi đây.
Nó bái Tạ Tông chủ làm thầy, tên là Hoàng Nhưỡng.
Không biết tiên trưởng có biết không?”
Đệ tử vừa nghe, nào còn không biết —— Tông chủ tất cả chỉ có ba đệ tử thân truyền thôi mà.
Hắn vội nói: “Thì ra là Hoàng ông, là ngày Tết sang thăm Hoàng sư tỷ à?”
Hoàng Nhưỡng nhập môn muộn nhưng là đệ tử của Tông chủ, do đó đệ tử của hắn đều gọi nàng một tiếng sư tỷ.
Hoàng Thự nghe xong vội nói: “Đúng rồi, xin tiên trưởng báo giúp một tiếng.”
Đệ tử vội nói: “Hoàng ông không cần đa lễ, để ta đưa Hoàng ông vào nội môn trước.”
Hoàng Thự đến thăm con, thật ra cũng không phải chuyện gì lạ.
Đệ tử Tiên tông cũng nhiều người có cha mẹ không yên lòng, đến thăm viếng.
Ngoại môn có phòng khách chuyên dùng, ở vài hôm, nói mấy câu với con, cũng là phải.
Nhưng bây giờ Hoàng Nhưỡng là đệ tử thân truyền của Tông chủ, thân phận dĩ nhiên không tầm thường.
Đệ tử trong Tông mời lão vào nội môn, sắp xếp một phòng ở ngay cạnh chỗ Hoàng Nhưỡng ở.
Quan hệ giữa Hoàng Thự và Hoàng Nhưỡng, ngoài Tạ Hồng Trần, toàn bộ Ngọc Hồ Tiên Tông không ai biết rõ.
Trong mắt mọi người, họ vẫn là cha từ con hiếu.
Do vậy đệ tử nội môn vì lấy lòng Hoàng Nhưỡng, đã thu xếp cho cha nàng đến ở gần đấy.
Lúc đó, Hoàng Nhưỡng đang dưỡng giống ở Kỳ Lộ đài.
Đệ tử ngoại môn đến tìm nàng, vui vẻ báo ‘tin dữ’ cho nàng.
Quả nhiên đã đến.
Hoàng Nhưỡng mỉm cười cảm ơn đệ tử đến truyền lời, sau đó, nàng nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt trong nháy mắt tích tụ lại trong hốc mắt.
Nàng rút tấm lụa, khẽ ấn khóe mắt, đi qua sân tập võ.
Mà Nhị đệ tử của Tạ Hồng Trần cũng là Nhị sư huynh hiện giờ của Hoàng Nhưỡng Tạ Lạp đang luyện công ở sân tập võ.
Tạ Lạp vừa ngó thấy Hoàng Nhưỡng, toan gọi nàng, đột nhiên thấy nàng gục trán, lấy khăn lụa chấm mắt, hình như đang khóc.
Có chuyện gì thế nhỉ? Chả lẽ có người dám khi dễ tiểu sư muội sao?
Tạ Lạp toan đến hỏi thăm, song thấy nàng đầy buồn rầu, hắn dứt khoát không xa không gần theo sát Hoàng Nhưỡng, đi thẳng tới chỗ Hoàng Nhưỡng ở.
Mà bên ngoài cửa phòng của Hoàng Nhưỡng đã có một người chờ đó đã lâu, một người đàn ông.
Sau đó Tạ Lạp hỏi đệ tử phụ trách sắp xếp đỉnh Điểm Thúy: “Đó là ai thế?”
Đệ tử vội nói: “Hồi Nhị sư huynh, đó là cha của Hoàng sư tỷ.
Mới vừa từ thôn Tiên Trà đến thăm sư tỷ.”
Tạ Lạp ừ đáp, vẫn thấy quái lạ—— tiểu sư muội kia khóc lóc cả đường là sao? Chả lẽ là nghĩ đến sắp gặp cha mình, vui đến phát khóc?!
Không thể.
Thần sắc Hoàng Nhưỡng ban nãy, sao cũng không phải dáng vẻ vui mừng nên có.
Tạ Lạp suy nghĩ một hồi, đột nhiên phất lui đệ tử bên cạnh.
Hắn nhẹ nhàng sát tới gần tinh xá, nghe lén!
Đến cùng hắn vẫn linh hoạt hơn Nhiếp Thanh Lam chút, nếu là Nhiếp Thanh Lam, hẳn sẽ không tự mình nghe hai cha con người ta nói chuyện.
Trong phòng, Hoàng Nhưỡng yêu kiều cúi lạy, nói: “Nữ nhi chào cha.”
Sắc mặt Hoàng Thự không tốt mấy.
Gặp mấy đệ tử khác lão còn biết thu lại.
Nhưng vào phòng chỉ có một mình Hoàng Nhưỡng, sắc mặt lão âm trầm ngay.
“Ngươi còn biết người cha này à? Ngươi vào Ngọc Hồ Tiên Tông đã hơn mấy tháng, ” Hoàng Thự trầm giọng, “Cũng không thấy về một chuyến.
Sao, bay lên đầu cành thì cho rằng cánh cứng cáp rồi hay sao?”
Hơ —— Tạ Lạp nghe chả hiểu gì.
Ông cha của tiểu sư muội này, nghe không thấy từ ái gì cả nha.
Đến cùng cũng đã mấy tháng không gặp, nói gần nói xa mà chả có nửa điểm nghĩ tình con cái gì.
Mà trong phòng, Hoàng Thự vốn tu vi thô thiển, lại thêm mấy năm qua đắm chìm vào cỏ Thần Tiên, đã bao lâu chẳng tu luyện rồi? Lão nào phát hiện được thuật nghe lén của Tạ Lạp chứ?
Trong giọng Hoàng Nhưỡng vẫn đầy cung kính, nói: “Cha nói đi đâu thế? Sao con quên ngài được?”
Hoàng Thự cười lạnh: “Bớt dùng mấy câu này lấy lệ ta đi.
Nếu lúc trước ngươi lấy Bát Thập Lục điện hạ, triều đình đã phân đất thôn Tiên Trà phong hầu cho nhà họ Hoàng từ lâu rồi.
Giờ đổi lại ngươi bái vào Tiên tông, cha ngươi một nửa chỗ tốt cũng không mò được!”
Tạ Lạp nghe được trợn mắt hốc mồm.
Mấy năm qua hắn cũng đã gặp rất nhiều người ngu muội, song ăn nói kiểu đó là lần đầu tiên nghe luôn.
Hoàng Nhưỡng vẫn kiên nhẫn châm trà cho Hoàng Thự, nói: “Cha tạm bớt giận đã.
Cha là người ruột thịt của con gái, sao con không cân nhắc vì cha chứ? Đợi con tu được tiên thuật, dĩ nhiên cũng sẽ bảo vệ cha, phù hộ bá tánh.”
“Phù hộ bá tánh?” Hoàng Thự bị câu này chọc cười, hắn cả giận nói: “Chả lẽ ngươi điên rồi à? Ngươi cho rằng ngươi là cái gì, chẳng qua là một tiện chủng do một con tiện nhân sinh ra thôi.
Lại còn nghĩ ở chung với mấy vị tiên trưởng, tạo phúc chúng sinh à?”
Tạ Lạp nghe lão quở trách càng lúc càng khó nghe, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Lửa giận trào lên trong lòng, song lại ngại đối phương là cha của tiểu sư muội mình, kiềm chế không làm gì.
Nhưng dù thế nào, cũng nên bẩm báo sư phụ biết mới phải!
Tạ Lạp bực tức trong lòng.
Hoàng Nhưỡng vẫn là kính cẩn nghe theoi: “Cha bớt giận.
Con đi cũng chẳng mang theo tài vật gì trong nhà, giờ thân ở Tiên tông, cũng là hai bàn tay trắng.
Đợi con cố gắng học nghệ, có thể đúc khí, luyện đan, nhất định có thể hiếu kính cha.
Nữ nhi cam đoan, đến lúc đó có được thứ gì, toàn bộ giao cho cha giữ cả.”
Nàng hèn mọn đến tận đây, Hoàng Thự lại càng nổi nóng: “Hai bàn tay trắng?! Hừ, triều đình đã hứa hẹn cho ta thôn Tiên Trà, Ngọc Hồ Tiên Tông này cũng không thể không nhả ra cái gì, cứ để Hoàng Thự ta góp trắng vào một đứa con gái à?”
Lão là muốn thôn Tiên Trà.
Hoàng Nhưỡng cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại dịu dàng nói: “Cha.
Tư chất con tầm thường, Tông chủ nhận con vào môn đã là ơn trời.
Sao con dám cầu gì nữa? Cha cũng chỉ là muốn con phụ cấp việc nhà, thì con dưỡng giống nhiều chút cũng được.”
Mặt Hoàng Thự rất không kiên nhẫn, nói: “Ngươi dưỡng giống gì đó, kiếm được bao nhiêu?! Tạ Tông chủ kia gì thì gì cũng là đàn ông! Ngươi cứ bò thẳng lên giường hắn, muốn cái gì hắn không thuận theo ngươi?!”
Lão nói đến đương nhiên.
Tạ Lạp nghe được nghẹn họng trố mắt.
Hắn không nghe lén nữa, vội vàng chạy đến điện Duệ Vân.
Trong phòng, Hoàng Thự vẫn còn răn dạy Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng không cãi lại, đầy vẻ rất hiền lành rất hiếu thảo.
Điện Duệ Vân.
Tạ Hồng Trần đang sửa sang lại kiến thức du ngoạn lần này, Tạ Lạp nhanh chân bước vào, quỳ xuống nói: “Đồ nhi có việc bẩm báo sư phụ!”
“Gì mà lỗ mãng thế?” Tạ Hồng Trần biết tính đứa Nhị đệ tử.
Cậu ta không trầm ổn như Nhiếp Thanh Lam, song nhiệt tình hiếm có.
Hơn nữa, Tạ Lạp cũng là đứa trẻ bị vứt bỏ dưới chân núi.
Thân thế tương tự Tạ Hồng Trần, Tạ Hồng Trần đối xử với cậu cũng thân thiết hơn thường lệ.
Tạ Lạp nói: “Vừa rồi cha của tiểu sư muội đến thăm, đệ tử thấy thần sắc tiểu sư muội khác thường, thế là… nghe lén họ nói chuyện.”
“Cha của Hoàng Nhưỡng?” Tạ Hồng Trần khựng lại, hắn vốn đã quyết tâm không cố ý chú ý đệ tử này nữa.
Song nghe được vẫn nhíu mày, Hoàng Thự là người thế nào, hắn rõ rành rành.
“Nghe lén là việc của bọn trộm cướp, sao có thể làm vậy?” Hắn trách nhẹ.
Tạ Lạp vội nói: “Đệ tử biết tội! Nhưng sư phụ không biết, lão cha của tiểu sư muội thực sự ô uế không chịu nổi.
Lão, lão…” Tạ Lạp tức giận mãi không thốt ra lời, Tạ Hồng Trần không thể làm gì khác hơn nói: “Nói tiếp đi.”
Thế là Tạ Lạp đem hết chuyện nghe được trong phòng, từng câu thuật lại trước mặt hắn.
Trí nhớ cậu thật kinh người, không sót một chữ.
Song lúc nói xong câu cuối cùng, hai thầy trò khó tránh khỏi đều rất xấu hổ.
—— “Ngươi dưỡng giống gì đó, kiếm được bao nhiêu?! Tạ Tông chủ kia gì thì gì cũng là đàn ông! Ngươi cứ bò thẳng lên giường hắn, muốn cái gì hắn không thuận theo ngươi?!”
Câu như vậy, Ở Ngọc Hồ Tiên Tông, ai dám nói ra?
Tạ Hồng Trần hơi khựng lại, sau đó, hắn đứng dậy ra khỏi điện Duệ Vân.
Tạ Lạp vẫn luôn theo sau, thấy thầy quả nhiên là đi tới chỗ tiểu sư muội.
Trong phòng, Hoàng Nhưỡng thấp giọng khóc nức nở.
Hoàng Thự sợ người nghe được, thấp giọng giận mắng: “Khóc? Ngươi còn mặt mũi nào mà khóc?”
Hoàng Nhưỡng nhỏ giọng cãi: “Cha nói cái gì vậy, sư phụ là chính nhân quân tử.
Người dùng những lời lẽ ô uế xằng bậy sỉ nhục con thì cũng thôi đi, sao có thể nói xấu ngài ấy…”
Hoàng Thự nghe vậy giận quá, chỉ nghe loảng xoảng, hình như lão đập thứ gì đó.
Trong tích tắc Tạ Lạp gấp rút, Tạ Hồng Trần cũng không do dự nữa, đẩy cửa vào!
Trong phòng, Hoàng Thự giận dữ đầy mặt, còn Hoàng Nhưỡng quỳ dưới đất, lấy tay ôm trán.
Máu từ giữa kẽ tay nàng ào ra.
Da nàng trắng, máu hiện đỏ đến lạ thường.
Tạ Hồng Trần quét mắt qua người nàng, sau đó trầm giọng nói: “Hoàng ông làm cái gì vậy?”
Hắn lạnh mặt, giọng nói không giận tự uy.
Hoàng Thự là hạng tiểu yêu, nào chịu được uy lực của hắn đàn áp, lập tức nhũn người, quỳ rạp xuống đất.
“Tạ, Tạ Tông chủ…” Hoàng Thự bối rối trong lòng, vội nói: “Tiểu lão nhân chỉ là lâu rồi không gặp con nên đầy nhớ nhung, mới đến thăm.
Không ngờ con bé ngỗ nghịch này, ta mới khiển trách mấy câu, bảo nó tôn sư trọng đạo, chăm chỉ khắc khổ, nó lại mạnh miệng với ta…”
“Im miệng!” Tạ Lạp đỡ Hoàng Nhưỡng, thấy trán nàng bị thương nặng, lại thấy ở trên một hòn đá cuội lăn xuống, không khỏi giận điên.
Hòn đá vốn dùng làm đồ chặn giấy, khá lớn.
Dùng tảng đá thế này nện trên trán, há là một người cha hiền gây nên?
Tạ Lạp bảo vệ Hoàng Nhưỡng, nói: “Sư phụ và sư huynh đến rồi, chớ sợ.”
Hoàng Nhưỡng nhìn cậu, trong nháy mắt đó, lo lắng và đau lòng trong mắt cậu có phần khiến người xúc động.
Trước kia, bọn họ đối đãi với Tạ Tửu Nhi, cũng như vậy sao?
Hoàng Nhưỡng chợt nghĩ.
“Đệ tử dưới ghế bổn Tông chủ, lúc nào đến phiên ngươi răn dạy hả?” Tạ Hồng Trần ngồi xuống ghế, hỏi.
Giọng hắn không nghe ra vui giận, nhưng từng chữ vạn quân.
Hoàng Thự đang phát run.
Lão vội nói: “Tông chủ, dẫu sao nó cũng là đứa con tiểu nhân đẻ ra nuôi lớn, tiểu nhân chỉ là nói vài câu…”
Tạ Hồng Trần đánh giá tay mình, như ra quyết định.
Tay hắn thon dài mà xinh đẹp, ngón tay và lòng bàn tay có vết chai dày luyện kiếm bao năm để lại.
Khiến hắn nhìn qua không đẹp đẽ giống bề ngoài mà càng thêm có một loại nguy hiểm.
Hắn hỏi: “Ngươi biết vô cớ làm tổn thương đệ tử tông môn của ta, chịu tội gì không?”
Bên cạnh, Tạ Lạp tiếp lời: “Là phế tu vi, vĩnh viễn loại bỏ tiên căn!”
“Cái…cái gì?” Hoàng Thự trong lòng chợt lạnh, không thể tin được.
Hoàng Nhưỡng vội vàng quỳ gối bò lên, khoác bàn tay lên đầu gối Tạ Hồng Trần, cầu khẩn: “Sư phụ… là đệ tử không tốt, xin sư phụ tha cho ông ấy đi.
Dù sao ông ấy cũng là cha của đệ tử mà!”
Nhưng, tất nhiên là Tạ Hồng Trần tâm ý đã quyết.
—— chuyến đi thôn Tiên Trà đầu tiên về, hắn đã hiểu rõ việc làm hành động của Hoàng Thự, vốn có lòng chế tài.
Nhưng lúc đó còn ngại Hoàng Nhưỡng mới nhịn xuống.
Hôm nay sao chịu nhẹ nhàng bỏ qua?!
Hắn không để ý tới Hoàng Nhưỡng khổ sở cầu khẩn, tay phải bấm niệm pháp quyết, chỉ thấy một luồng kiếm quang bắn thẳng đến Hoàng Thự!
“Cha ——” Hoàng Nhưỡng kinh hô một tiếng, bổ nhào qua, lại bị Tạ Lạp ngăn cản, không thể nào cản được luồng ánh kiếm.
Ánh kiếm bắn vào mi tâm, Hoàng Thự hét thảm một tiếng, mi tâm chậm rãi rỉ ra một sợi máu.
“Cha…” Hoàng Nhưỡng ôm lấy lão, lão chỉ vào Hoàng Nhưỡng, trừng to mắt, miệng há rồi khép, nửa ngày, lại hóa thành một vốc đất vàng kim.
Tạ Hồng Trần hủy tu vi lão song không loại bỏ tiên căn, cũng coi là thả lão một con đường sống.
Song giờ đây lão chỉ là một vốc đất vàng thôi.
Muốn tu được thân người, e không dưới trăm năm?
Hoàng Nhưỡng bưng đống đất sắc vàng kim, nước mắt lã chã rơi.
“Cha, là con đã hại người rồi… Con thân là con gái của người, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người gặp nạn ở đây, con, con thật là…” Giọng nàng thê lương bi ai, đau đớn vô cùng, khóc không thành tiếng.
—— ta thật sự là… cực kỳ vui luôn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...