“Cậu có biết tôi đê tiện nhất ở chỗ nào không? Chính là mỗi tối nằm bên cạnh cậu, phải cố gắng kiềm chế bản thân mình, không làm chuyện gì khác! Mỗi đêm đều lo lắng đề phòng, sợ mình ngủ mê, vô tình gọi ra tên cậu, hoặc nhất thời bị thần kinh, rơi vào vực thẳm sai lầm, cũng giống như bây giờ, không kiểm soát được miệng mình, nói ra những lời không nên nói.”
“Cậu nói cậu là tên ngốc, đúng vậy, cậu đúng thật là tên đại ngốc, nhiều năm như thế, sớm chiều kề cạnh, ngay cả người tôi thích thật sự là ai cũng không biết, kỳ thật cậu chỉ cần nhìn kỹ vào tôi, sẽ hiểu được, tôi đối với cậu…….
“Tôi đối với cậu ………..”
Tiếng nói như nghẹn ở cổ, khóe mắt chảy ra dòng nước ấm áp, bởi vì tim rất đau, nên truyền đến những tiếng nấc nghẹn vỡ vụn …….
“Cái chó má tình địch gì chứ, tất cả đều do cậu tự cho là đúng. Tôi chưa từng thích Sa Bội Oanh, người mà tôi thích thật sự ………..
Câu nói nghẹn lại.
Du Duy Thu dừng lại, biểu hiện đó, khó có thể hình dung. Không đợi Lôi Khiếu ý thức lại, chỉ thấy cậu nheo mắt lại, đột nhiên cúi đầu hướng về phía mình ….
Một màn u tối ………
Bị chặn lại, không thể thấy gì cả, chỉ biết là, môi mình, bị một đôi môi xa lạ mềm mại như cánh hoa nhẹ nhàng phủ lấy ……..
Đối phương không hé miệng hôn sâu, cũng không hiểu hôn sâu là nhưthế nào, chỉ ngốc nghếch dán môi lên môi, sau đó, cứ như cánh bướm mỏng đậu lên, run run dừng ở đó…….
Lành lạnh, mềm mại, cũng kèm theo hương vị tươi mát.
Là trăm phần trăm hương vị của cậu ……
Đầu óc cứ như bị một luồng sét cực mạnh đánh trúng, cả thế giới như bổ làm hai.
Lôi Khiếu choáng váng hoàn toàn, ngây người, hóa đá!
Vài giây sau, Du Duy Thu nâng người lên, nhìn vẻ mặt đơ ra kia của hắn, mới chậm rãi mở miệng nói: “Người mà tôi thật sự thích, là cậu.”
Giọng nói rất nhẹ, lại mang theo chút nhấn mạnh, từng chữ đánh xuống, không có nửa điểm vui đùa.
“Tôi thích cậu.” Du Duy Thu lặp lại.
Trái tim nhảy điên cuồng trong lòng ngực cùng với vẻ bình tĩnh ở ngoài mặt tạo thành hai mảnh đối lập hoàn toàn.
Bản thân có lẽ đã phạm một sai lầm rất lớn, nhưng thế thì sao?
Bí mật này, từ đầu cậu đã định là phải che giấu, cả đời này cũng không lộ ra nữa chữ, nhưng nếu đã bị hắn bức đến nước này, cũng không thấy hối hận.
Sau này, chẳng cần sợ trời sụp đất nứt, ít ra, tại một khắc này, cậu đã sống một cách chân thật, đã yêu, đã đối mặt với người mình thích, như thế, đã đủ rồi.
Chờ đợi lâu như cả một thế kỷ, Lôi Khiếu mới có phản ứng, hắn đẩy cậu ra, nét mặt hoảng sợ, cứ như gặp phải thú dữ và nước lũ.
“Cậu thích tôi? Thế là ý gì? Tôi là đàn ông!”
“Tôi đương nhiên biết cậu là đàn ông.” Du Duy Thu lặng lặng nhìn hắn.
“Tôi phun, cậu là đồng tính luyến ái à?” Lôi Khiếu bất giác lấy tay chùi môi mình, hắn không thể chấp nhận chuyện mình lại bị một tên đàn ông hôn môi!
Nếu lúc trước còn ôm một tia ảo tưởng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt căm hận lúc này của hắn, tia ảo tưởng kia cũng bị tiêu diệt hoàn toàn.
Du Duy Thu cảm thấy cả người rét run, cơn buốt lạnh theo lòng bàn chân xuyên thấu toàn thân ……..
“Tôi phun …….. fu*k …….. con mẹ nó!”
Lôi Khiếu khiếp sợ trừng mắt nhìn cậu, cả người đông cứng như hóa thạch, nơi ‘bị thương nặng’* xuất hiện vô số vết rách. (*: môi)
Một giây sau, hắn nhảy dựng lên, cứ như hổ bị giẫm phải đuôi, bắt đầu phát điên….
“Cậu có bệnh à! Con mẹ nó cậu thích ai không được, sao lại đi thích đàn ông! Đều là đàn ông như nhau, có cái gì để thích? Cậu là biến thái hả? Du Duy Thu, trước kia tôi còn xem cậu như anh em, cậu lại lén có ý *** với tôi? Con mẹ nó thiệt là tởm! Tôi nói cho cậu biết, tôi ghét đồng tính luyến ái, đời này tôi hận nhất chính là đồng tính luyến ái, làm đàn ông không muốn, muốn làm gay, làm xã hội loạn hết cả lên, bệnh SIDA, bệnh lây truyền qua đường sinh dục, lạm giao, tất cả đều là lỗi của mấy người……….”
“Cậu câm miệng cho tôi!”
Du Duy Thu quát, túm áo hắn …….
Lúc Lôi Khiếu nghĩ cậu sẽ đấm mình, tay đối phương lại dừng giữa không trung, sau một lúc thật lâu, lại từ từ buông xuống …….
Trên mặt lộ vẻ thống khổ áp lực, khiến lòng tim Khiếu cũng thắt lại một cái.
“Tôi không phải biến thái, tôi chỉ thích cậu mà thôi.”
Chậm rãi nói ra vài chữ này, Du Duy Thu cảm thấy mình tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng lòng trong nháy mắt đã già đi mười năm.
Từng từ từng chữ của cậu, đều như luồng đao phong, cắm mạnh vào ngực hắn.
Chẳng qua là thích một người, thích đến không nén được mà thổ lộ thôi, vì sao, vì sao lại khiến mình cảm thấy thống khổ như bị vạn tiễn xuyên tim thế này?
Con đường tình ái không lối về này, còn chưa chính thức bước đi, đã thấy mình tràn đày thương tích, vạn kiếp bất phục.
“Thật có lỗi, đã làm cậu thấy ghê tởm, cậu yên tâm, sau này, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa.”
Đừng nói là nói chuyện, chỉ đứng trước mặt hắn một giây thôi cũng là chuyện thống khổ mà cậu khó có thể chịu đựng rồi. Du Duy Thu nhắm mắt lại, không nhìn hắn, cứng nhắc nhấc chân, quay đầu bước đi một đường ……..
Tất cả đều đã xong!
Trong lòng phát ra âm thanh tan nát.
Thì ra đau đến cực hạn, cậu vẫn có thể cười, trong lòng có cảm giác thoải mái như khi nghe được tin cha mẹ ly hôn.
Tuy rằng khổ đến nói không thành lời, nhưng cuối cùng cũng có thể giải thoát, không hẳn không phải chuyện tốt.
Thật sự, chuyện này là một chuyện tốt.
Bước từng bước dưới ánh hoàng hôn, để gió lau khô khóe mắt ươn ướt của mình, Du Duy Thu không hề chớp mắt, lại càng không quay đầu lại nhìn.
“Mẹ nó!”
Đứng trong sân bóng rổ, Lôi Khiếu đấm một quyền xuống đất………
Nắm tay truyền đến từng đợt đau nhức, răng nghiến chặt, tất cả những chuyện vừa xảy ra, dường như đã phá vỡ cả thế giới của hắn!
Vẫn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ, hắn không biết phải làm thế nào vào lúc này, đầu óc rối tung, suy sụp ngồi xuống đất, lấy tay túm tóc mình……..
Chào đám bạn cùng phòng xong, Du Duy Thu nhẹ nhàng đeo ba lô, bắt chuyến xe cuối cùng, xóc nảy gần bốn mươi phút, suốt đêm chạy về nhà.
Về đến nhà thì cũng đã khuya, đi lên lầu trong nhà trọ, mẹ hẳn là còn đang ngủ say, trái tim còn đang đông cứng của cậu nổi lên một tia ấm áp.
Khoảng thời gian ly hôn với ba, ngày nào mẹ cũng rơi nước mắt, tinh thần sa sút, giờ cũng dần dần khôi phục lại. Tính tình của mẹ cũng thay đổi không ít, không dữ dằn bướng bỉnh như trước nữa, mà lại ôn hòa làm Du Duy Thu cũng yên tâm không ít.
Bất cứ lúc nào, nhà, cũng là bến cảng tránh gió cuối cùng của mình.
Nghe tiếng chuông cửa, sau khi cảnh cửa mở ra, mẹ ── Phương Lê Quyên còn đang mơ màng vô thức, nhìn thấy con mình, không tránh khỏi lắp bắp kinh hãi, “Tiểu Thu, sao con lại thế này? Hôm nay đâu phải cuối tuần, trường không có lớp sao?”
Sắc mặt Du Duy Thu đậm vẻ tiều tụy, trông vô cùng mệt mỏi.
“Sao thế, tiểu Thu? Sắc mặt của con rất khó coi.”
Phương Lê Quyên lo lắng nhìn kỹ con mình.
Từ bé, Du Duy Thu chưa bao giờ khiến bà phải bận tâm, lại càng không bao giờ để lộ biểu hiện vẻ nặng nề thế này trước mặt bà.
“Con không sao, mẹ, chỉ cảm thấy mệt mỏi, giờ muốn ngủ một giấc thật đã, mai lại gọi con dậy, ha?”
“Được, con mau đi nghỉ đi.”
Du Duy Thu bước vào phòng mình, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Buông thỏng tay xuống, ba lô trượt xuống đất, cậu cũng không nhặt lên, không phải không muốn, mà là đã không còn chút khí lực nào.
Suốt đường đi, cơn đau ở lưng đều tra tấn cậu, cả người đau buốt, mà tâm hồn đau càng nghiêm trọng hơn, khiến Du Duy Thu có cảm giác chống đỡ không nổi nữa.
Cậu miễn cưỡng tháo giày thể thao và quần áo rồi ngã xuống giường…….
Chiếc chăn sạch sẽ cạnh bên tản ra một mùi thơm, gần đây chắc mẹ đã đem nó đi phơi nắng, cậu muốn kéo nó đắp lên, lại mệt đến độ không nâng tay lên nổi.
Vì thế, cậu cứng người nằm trên giường, từ từ nhắm mắt lại.
Thật muốn cứ thế mà hôn mê bất tỉnh.
Cầu cho mình hôn mê bất tỉnh đi!
Mang theo lời nguyện cầu này, cậu rơi vào vực sâu, vực sâu của bóng tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...