Không Thể Ngừng Yêu - Lục Xu

Nhâm Niệm ôm đầu gối của mình, cúi đầu khóc lên, thanh âm của cô rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng cảm giác đau khổ lại bao phủ khắp toàn thân, cô cảm thấy mệt mỏi quá, đau quá. Cô thấy dường như mình đóng vai kẻ lừa đảo, rất lâu, rất lâu, nhưng không lừa được người khác, chỉ lừa chính bản thân mình, cô thấy mệt mỏi quá
Giả vờ lạnh nhạt, giả vờ kiên cường, làm bộ như không hề sợ hãi…Làm người, thật sự quá khó
Ánh mắt cô càng trở nên mờ mịt, khi đó, cô với Mộc Lãnh Tây cùng nhau trao đổi bí mật của mình, Mộc Lãnh Tây nói, cô ấy yêu một người đàn ông, đơn giản vì người đó đã cõng cô đi qua rừng rậm
Mà cô thì sao?
Cô nhớ mãi không quên một người, vì người đó đã cõng cô băng qua núi tuyết?. Cô đã làm một chuyện điên cuồng nhất, là gạt bố mẹ, tham gia một nhóm đi leo núi, cô cảm thấy đầu óc của mình bị quỷ mê rồi, nhưng chỉ hy vọng mình nhát gan, có thể làm nhiều chuyện điên khùng một chút, khiến mình dũng cảm hơn một chút
Nhưng trên thực tế, cô vẫn chưa phải là một cô gái dũng cảm, cô chỉ nhớ, sau khi mình té xỉu, đã có người vội vàng chạy đến đỡ cô, lúc cô còn có chút ý thức, thấy được khuôn mặt mờ mờ ảo ảo của người đó, đường nét ngũ quan từ từ trở nên rõ ràng, sau đó người kia đã cõng cô trên lưng
Cô biết anh ta họ Chu, không thuộc bất kì đội ngũ nào, tự mình đến đây, nhưng nhân duyên của anh ta không tệ, có thể nói chuyện với rất nhiều người. Cô chú ý, khi anh nói chuyện phiếm với người khác, ánh mắt lúc nào cũng mang theo ý cười, ý cười không sâu, nhưng mang lại cảm giác thoải mái như vậy, giống như tuyết dưới chân cũng không lạnh giá như thế
Cô ở trên lưng anh, cảm thấy thật là ấm áp, thật là ấm áp, bước chân của anh vững vàng như vậy, tựa hồ có thể đưa cô đi rất xa. Lòng của cô ấm áp, nhưng đầu óc lại mờ mịt
“Anh có bạn gái chưa?” Cô hỏi anh
Cô không biết anh ta có trả lời hay không, hay là anh trả lời mà cô không nghe thấy, có lẽ anh vẫn luôn im lặng nên cô tự chủ trương: “Em làm bạn gái của anh được không?”
Nếu như không phải ở trong tình huống như thế này, e rằng cô mãi mãi không thể nói ra những lời mặt dày mày dạn như vậy, nhưng cô vẫn không có nghe anh trả lời, ý thức càng lúc càng mơ hồ
Lúc cô tỉnh lại, thì đã ở bệnh viện, ngồi ở bên cạnh là cha mẹ cô, khi đó quan hệ của bọn còn tốt lắm, ở trong phòng bệnh giáo huấn cô một trận thật lâu, thật lâu. Bọn họ nói, lá gan cô thật lớn, một mình dám đi xa như vậy…Nói xong mẹ cô lại khóc, bà rất lo lắng cho cô
Lòng của Nhâm Niệm càng xót xa, cô nhìn thấy một tờ giấy nhỏ, còn chưa đợi cô kịp lấy, thì bố cô đã giấu đi, cô chỉ nhìn thấy trên giấy viết anh muốn đi tham quan một danh lam thắng cảnh nào đấy….Cô không biết anh có ý gì, bởi vì cô còn chưa kịp hỏi thăm tất cả về anh, thì đã bị bố mẹ cô mang về
Một năm đó, cô 16 tuổi, cô không còn gặp lại người con trai – cô muốn làm bạn gái anh ấy nữa, anh anh tuấn như vậy, giống như ánh mặt trời, tựa hồ như ánh sáng cư ngụ ở trong lòng của cô

Mộc Lãnh Tây nói, đàn ông không tùy tiện cõng phụ nữ trên lưng, lòng của phụ nữ thì nhỏ, thích ấm áp, muốn người đàn ông đã ình ấm áp trên lưng, có thể che mưa, che nắng ình suốt đời
Sau này, cô gặp Chu Gia Trạch, cô cho rằng mình đã tìm được người con trai ấy, thật ra cô biết anh không phải là người từng cõng cô, nhưng cô giả vờ như không biết, an ổn giả vờ suốt kiếp này
Có lẽ cô là một người điên, lừa gạt người khác, cũng lừa gạt chính bản thân mình. Năm đó lúc cha mẹ cô gặp chuyện không may, mỗi khi tỉnh mộng lúc nửa đêm, cô hy vọng người đó có thể chỉ dẫn tương lai cho cô, có thể mang đến ao ước cho cô
Cô không khóc, nhưng nước mắt vẫn không tiếng động rơi xuống, vì sao lại biến thành cục diện như ngày hôm nay?. Cô mệt mỏi, chú ý một người mệt mỏi như vậy, sống mệt mỏi như vậy, giống như một khắc sau đó sẽ sụp đổ mất
Khi Nhâm Niệm nhận được điện thoại của Chu Gia Dực, ngay lập tức chạy đến bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu có rất nhiều người đang chờ, Nhâm Niệm ngơ ngác nhìn bọn họ, có lẽ ánh mắt của cô quá mức rõ ràng, có người lôi kéo tay cô an ủi, bảo cô yên tâm đừng buồn, Chu Gia Trạch nhất định sẽ không sao
Trong đám đông có một cô gái có khuôn mặt xa lạ, cô ta nhìn chằm chằm vào Nhâm Niệm
Khi Nhâm Niệm và mọi người cùng nhau yên tĩnh chờ đợi kết quả ngoài phòng phẫu thuật, thì cô gái đó đã đi đến trước mặt Nhâm Niệm, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tôi là Hạ An An, rất vui được làm quen với cô”
Nhâm Niệm nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nhưng có phần không rõ nguyên do. Hạ An An cũng không để ý đến thái độ của cô, cô là bạn gái trên danh nghĩa của Gia Minh, kì thực cũng chỉ là bạn gái trên danh nghĩa. Hạ An An nghĩ, lúc trước cô thích Chu Gia Minh như vậy, dùng một cuốn nhật kí để yêu anh. Anh không sợ phiền phức giống những nam sinh khác, đối mặt với bạn nữ bị ức hiếp, anh luôn dũng cảm đứng ra bênh vực…Một người đàn ông tốt như vậy, chính là người trong lòng của cô
Hạ An An nhìn nhật kí của mình bị người ta lấy cắp, người khác đều biết cô thích Chu Gia Minh, nhưng anh chỉ cười, không nói, trên thực tế anh không muốn làm cô mất mặt mà thôi. Không phủ nhận quan hệ trước mặt người khác, nhưng ở nơi riêng tư, anh lại nói cho cô biết: Anh chỉ xem em như em gái của anh, giống như Gia Dao vậy
Trong khoảnh khắc đó, cô đã hiểu, tình cảm của cô đối với anh, chỉ có thể giống như chiếc laptop kia, vĩnh viễn trở thành tùy tùng thầm mến mà thôi
Cho đến có một ngày, Chu Gia Minh nói với cô: Anh có bạn gái rồi
Hạ An An nghe câu nói ấy, mà nước mắt cô cứ rơi xuống
Chu Gia Minh cho cô xem tấm ảnh chụp, đó là một dáng vẻ một cô gái đang ngủ trong phòng bệnh, cô gái đó rất xinh, cô ngủ rất say, có thể nhìn ra được tấm ảnh này chụp bằng di động, hơn nữa còn chụp rất vội vàng
Ở trên QQ, cô giả vờ bình tĩnh hỏi, khi nào anh sẽ mang cô ấy về cho cô xem mặt, Chu Gia Minh cười, anh nói, anh muốn đến một nơi du lịch cuối cùng, sau đó sẽ đi tìm cô gái ấy, và không đi du lịch khắp nơi nữa. nhưng anh không thực hiện được lời hứa của mình. Trong chuyến đi cuối cùng, anh gặp phải một cơn địa chấn đã cướp đi sinh mệnh của anh, anh không thể đi tìm gặp cô bé ấy nữa

Nhâm Niệm nghe Hạ An An nói, nước mắt lại rơi lần nữa, ngực mơ hồ đau đớn nhưng không biết vì sao
Hạ An An ôm cô một cái, trên thế gian này, không có gì có thể gắn kết hai người lại với nhau, nếu họ không có duyên phận, nhưng cũng có những duyên phận không nói thành lời, đến sớm, hay muộn, lướt qua nhau, hay dừng lại bên nhau, cũng là một hạnh phúc
Hạ An An nhìn đèn phòng phẫu thuật vẫn đang phát sáng: “Trước khi Gia Trạch xảy ra tai nạn đã gọi điện thoại cho tôi…(Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Cậu ấy hỏi tôi về chuyện anh 2 của cậu ấy, hẳn là cậu ấy đã biết chuyện của cô và Gia Minh”
Tay của Nhâm Niệm hơi run rẩy
Cảnh tượng trước đó, cô vẫn không quên được, cô nghĩ có lẽ đầu của mình bị hỏng rồi, nên mới có thể nói ra những lời như vậy, mình đau đớn như thế, nên mới muốn anh cũng đau khổ như thế. Khi cô nhìn thấy Chu Gia Trạch cười với Thẩm Tâm Dịch, cô lại nhớ đến bộ dáng của anh năm đó, khi đó trong mắt Chu Gia Trạch chỉ có Thẩm Tâm Dịch, trong mắt Thẩm Tâm Dịch chỉ có Chu Gia Trạch, dường như người khác đều không có quan hệ gì với bọn họ
Thì ra, nhiều năm như vậy, trong lòng cô, Chu Gia Trạch và Thẩm Tâm Dịch vẫn là một đôi làm cho người ta hâm mộ. Người không nên xuất hiện, chính là cô
Một giây trước, , cô còn nghĩ, Chu Gia Trạch nổi giận bỏ đi như vậy, phải đi tìm Thẩm Tâm Dịch, phải đi cứu vãn là đoạn tình cảm kia…
Cô không tin anh, cô không muốn tin….
Nước mắt của cô, lần thứ hai rơi xuống
Chu Gia Trạch được đẩy ra ngoài, ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ nói rất nhiều đại khái là không nguy hiểm đến tính mạng, bảo mọi người không cần lo lắng, phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian rất dài
Mà trong lúc này, mọi người chăm sóc Chu Gia Trạch rất tốt, mỗi ngày Nhâm Niệm đều chạy đến bệnh viện, nhưng cô ít nói chuyện, mà Chu Gia Trạch cũng trực tiếp không đếm xỉa đến cô
Từ từ, mọi người đều biết giữa bọn họ có vấn đề, Nghê Vân cũng thử nói chuyện với Chu Gia Trạch một lần, nhưng cũng không thu được bất kì tin tức hữu dụng nào. Mà Nhâm Niệm cũng không nói cho người khác biết giữa họ đã xảy ra vấn đề gì
Nghê Vân hỏi không được nguyên nhân, đành phải để Chu Gia Dao đi trò chuyện với Nhâm Niệm

Nhâm Niệm biết nguyên nhân vì sao Chu Gia Dao lại tìm đến mình, nhưng cũng phải đối diện với câu hỏi của cô ấy
“Hôm qua, chị Tâm Dịch có đến thăm anh 3”
Chu Gia Dao lựa chọn bắt đầu vấn đề từ chỗ này: “Anh 3 của tớ nói chuyện với chị ấy rất khách sáo…Khách sáo giữa bạn bè với nhau mà thôi”
Chỉ một câu này, làm lòng cô run rẩy lần nữa. Cô không có cảm giác an toàn, cho nên mặc dù cô có tin tưởng anh, thuyết phục mình tin anh, nhưng cô vẫn tự giam mình trong vòng tròn của mình, không thể nào thoát ra được
Cô theo đuổi Chu Gia Trạch, nhưng cô lại dùng sai phương pháp, cô không nên đem tình cảm của bọn họ ra đánh cược.
Cho dù cuối cùng, cô quyết định rời xa Chu Gia Trạch, còn muốn tổn thương anh một lần để bảo tồn lòng tự tôn của cô, nói là cô không cần anh
Thấy Nhâm Niệm không nói lời nào, Chu Gia Dao hít sâu một cái rồi nói: “Chị Tâm Dịch bảo tôi nói lại với cậu một câu: cậu thắng rồi”
Chu Gia Dao nhớ đến nụ cười thản nhiên trên mặt Thẩm Tâm Dịch, cười đến mức tự nhiên như vậy, Thẩm Tâm Dịch xinh đẹp, tự tin khiến người ta rung động, cuối cùng cũng trở về
Nhâm Niệm khẽ gật đầu
“Tôi không biết giữa cậu và anh tôi đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết, cậu không cần hoài nghi tình cảm của anh tôi, anh ấy không phải là người vì áy náy, mà ủy khuất cả đời của mình”
Nghĩ đến đây, cô nở nụ cười: “Dùng cách nói của anh tôi, thì anh ấy không phải là một người vĩ đại như vậy”
Trước giờ sẽ không sẵn lòng vì người khác mà ủy khuất bản thân mình
Nhâm Niệm hung hăng gật đầu, nước mắt lại rơi xuống lần nữa
Dường như cô trở nên thích khóc, mấy ngày nay vẫn luôn khóc
Nhâm Niệm đi vào trong phòng bệnh của Chu Gia Trạch, cô biết anh đã tỉnh, bởi vì anh hơi nghiêng đầu, rõ ràng biểu hiện anh không muốn nhìn thấy cô. Nhâm Niệm nghĩ lúc anh ở bệnh viện cũng hay khó chịu như vậy, ngực hơi hơi đau nhói
Cô ngồi cách giường không xa, cũng không quan tâm anh có nghe mình nói hay không, cô nói cô với Chu Gia Minh quen biết như thế nào, khi đó cô cũng không biết người đó tên là Chu Gia Minh, cho đến khi Chu Gia Trạch xuất hiện trong thế giới của cô, từ ánh mắt đầu tiên cô đã nhận ra anh, người đại diện cho ánh sáng trong cuộc đời cô

Cô nghĩ tất cả biện pháp để tiếp cận anh, từ từ bắt đầu hoài nghi anh không phải là “Anh ấy” rồi lại tự mình phủ nhận
Người đàn ông trên giường bệnh hơi hơi giật mình, nhưng vẫn không nói gì, Nhâm Niệm cắn môi, anh đang nghe cô nói, chỉ cần đang nghe là được rồi
“Lúc đầu, em quả thực xem anh là Chu Gia Minh, đau khổ vì anh, tức giận vì anh, khóc vì anh….Cho đến cuối cùng, lại khẳng định hóa ra anh không phải là anh ấy. em không muốn phủ nhận cái gì, chỉ muốn nói cho anh biết, nhiều năm qua, người làm em vui, người làm em khóc, chính là anh Chu Gia Trạch”
Ngay từ đầu, quả thực cô xem anh là Chu Gia Minh, sau đó vì hỉ nộ ái ố của anh mà cô vui, buồn, đau, khóc. Thậm chí muốn rời xa anh cũng không làm được, hình như, lần gặp mặt đó đã trói buộc bọn họ lại với nhau
Nhâm Niệm chờ phản ứng của anh, nhưng không nghe anh nói gì, cô vô cùng thất vọng, chậm rãi đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài, nếu như anh không có cách nào tiếp nhận…Cô cũng không thể nói gì hơn
Chu Gia Trạch từ trên giường bệnh, chậm rãi quay đầu lại: “Em…”
Nhâm Niệm dừng bước, quay đầu nhìn anh
“Nói đến là đến, nói đi là đi, mãi mãi là em” Anh cười, người khác đều nói cô đối tốt với anh, cô yêu anh rất nhiều, nhưng trên thực tế, anh mới là một người bị trói ở lại : “Em tự do hơn anh rất nhiều, còn anh, chỉ có thể cam nguyện bị trói mà thôi”
Nhâm Niệm cảm thấy ánh mắt của mình cay cay
Anh còn muốn nói gì, muốn nói với cô, anh cũng sai, có rất nhiều, rất nhiều lỗi, giữa bọn họ đều có sai, ko bằng tha thứ cho đối phương
Quả thật, anh không muốn tiếp nhận sự thật như vậy, nhưng chuyện cần xảy ra cũng xảy ra rồi, có muốn hay không, còn quan trọng nữa sao?.
Anh hít thở nói: “Em có muốn chăm sóc anh giống như lúc trước không?”
Lệ trong mắt cô đã tràn ra ngoài, cô gật gật đầu với anh
Từ đầu đến cuối, cô biết, người cô yêu, người làm cô đau, người làm cô cười, người có thể làm cô hạnh phúc, chỉ có mình anh- Chu Gia Trạch…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui