Tôi chạy xe về dưới lầu nhà trọ, trong khoảnh khắc bước xuống xe, tôi còn hơi mờ mịt, nhưng cảm xúc cứng rắn dưới chân kia lập tức kéo tôi quay về với thực tại.
Tôi đứng bên xe một lúc lâu, ánh đèn rực rỡ mới lên, gió đêm ấm áp thổi qua mặt khiến tinh thần người ta hoảng hốt. Cuối cùng tôi đã tìm lại được suy nghĩ, cầm lấy ba lô từ ghế sau, khóa cửa xe, xoay người đi lên nhà trọ.
Vừa đi được hai bước, từ xa tôi đã nhìn thấy một người đứng dưới cột đèn, dưới chân anh ta có một chiếc ba lô to đến mức có thể chứa cả một thi thể. Lúc này, chủ nhân của chiếc ba lô đang hút thuốc, dù cách xa không nhìn rõ vẻ mặt anh ta, nhưng tôi dường như cảm nhận được sự nhàn nhã và bình tĩnh của anh ta, dường như con người này lúc nào cũng mang dáng vẻ như vậy.
Tôi bước nhanh qua, không để ý nhịp tim đang đập nhanh hơn, cho đến khi đứng trước mặt anh ta, tôi mới thấy anh ta cúi đầu lấy chân dập tàn thuốc, ngẩng đầu nhờ ngọn đèn nhìn tôi, tôi mới thốt lên: “Ông chủ! Thật sự là anh!”
Anh ta mỉm cười, dưới ngọn đèn mờ tối, vẻ mặt hơi gượng gạo, ngay cả giọng nói cũng hơi mệt mỏi.
“Làm cho tôi bát mỳ xếp lớp đi, sắp đói chết rồi.”
Tôi cũng không rảnh mà làm cho anh ta, nên dẫn anh ta đi ăn ở quán Nhật ngay ngã rẽ, tôi cũng gọi một bát, nhưng cảm thấy hương vị không được ngon như đầu bếp trong cửa hàng anh ta làm.
“Sao anh tìm được tới nơi này thế?” Sau khi ngồi xuống gọi món, mỳ nhanh chóng được bưng lên, anh ta không hề khách sáo cầm thìa và đũa cắm đầu ăn, tôi đột nhiên nhớ tới vấn đề quan trọng này.
Anh ta vẫn là dáng vẻ mệt mỏi như cũ, với tay lấy một tờ giấy đã nhăn nhúm trong ba lô đặt trước mặt tôi. Tôi nhìn kĩ, hóa ra đây là bưu thiếp tôi nhờ anh ta gửi hộ trước khi rời Otaru.
“Sao anh biết là tôi tự gửi cho mình?” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Không phải trên đó ghi tên cô sao?” Anh ta nhíu mày, dáng vẻ như cảm thấy tôi thật ngốc nghếch.
“Á…” Tôi dừng một chút, “Đúng rồi.”
Có lẽ là anh ta rất đói, cho nên anh ngấu nghiến. Tôi nhìn dáng vẻ của anh ta, không nhịn được hỏi: “Anh đợi bao lâu rồi?”
Trong miệng anh ta vẫn nhai mỳ, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường, đáp: “Hai giờ chiều tôi xuống máy bay, bắt taxi đến đây mất khoảng một tiếng, cho nên có lẽ tôi chờ cô khoảng hơn hai tiếng chăng.”
“À.” Tôi kinh ngạc gật đầu, không biết nên nói gì.
Anh ta lại tập trung ăn mỳ, nhanh chóng ăn xong, ngay cả canh cũng húp sạch.
“Anh đóng cửa nhà hàng à?” Tôi không nhịn được hỏi.
“Mở chứ.” Anh ta lấy khăn giấy lau miệng, hành động rất lịch thiệp, khác hoàn toàn với bộ dáng lưu manh cà lơ phất phơ khi nói chuyện, “Sao phải đóng chứ?”
“Vậy sao anh có thể rời khỏi nhà hàng đến đây?” Tôi vẫn cảm thấy khó hiểu.
Anh ta trợn tròn mắt: “Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, cô không cho tôi có thời gian nghỉ ngơi sao?”
“À, được rồi.” Tôi cảm thấy anh ta đúng là khắc tinh của mình, dường như tôi đưa ra câu hỏi hay vấn đề quái dị gì, anh ta đều có thể dễ dàng khiến tôi ngậm miệng. Đời này tôi chưa từng gặp được nhiều người như vậy, anh ta là người thứ ba, ngoài hai biên tập viên trước của tôi.
“Nhưng tại sao anh lại mở nhà hàng ở đó?” Tôi lại hỏi.
“Không phải tôi đã sớm trả lời cô rồi à.” Anh ta lườm tôi, “Rốt cuộc cô có thực sự nghe người khác nói chuyện không đấy?”
Cho dù tôi thề mình không nhớ rõ anh ta từng trả lời câu hỏi này, nhưng tôi quả thực bị anh ta mắng đến mức chả có thời gian suy nghĩ, đành ngượng ngùng nhếch miệng, coi như chưa từng hỏi.
Ai biết anh ta lại lên tiếng: “Đó là cửa hàng của cô tôi. Cả đời bà không kết hôn, không có con cái, lúc còn rất nhỏ cha tôi đã qua đời, cô tôi mở nhà hàng cung cấp tiền cho tôi đến khi học xong đại học, trước khi mất bà nói mình không có nguyện vọng gì, chỉ hi vọng tôi có thể tiếp tục kinh doanh giúp bà. Cho dù tôi không tự làm thì mời người cũng được, nhưng tóm lại tôi phải để cho nhà hàng hoạt động.”
“…” Tôi kinh ngạc há hốc miệng, cảm thấy dường như đã từng được nghe câu chuyện này, nhưng lại cảm thấy những câu chuyện xưa đều là tương tự như vậy, chẳng qua đây chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.
Anh ta cầm chén trà trước mặt, chậm rãi nhấp một ngụm, giọng nói của anh ta giống như ông chủ trong quán trọ giết người cướp của, nghĩ vậy tôi không nhịn được bật cười.
Anh ta lại nhíu mày, nhìn tôi: “Cô cười gì thế?”
“Không có gì.” Tôi vội hất tay, nhìn bưu thiếp trên bàn, đột nhiên phát hiện một vấn đề, “Không phải tôi đã nhờ anh gửi hộ à, sao anh không gửi?”
Thực ra lúc tôi nhìn thấy tấm bưu thiếp nhăn nhúm mới nhớ ra có chuyện như vậy. Chỉ là trong tiềm thức tôi luôn cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội chất vấn người này. Anh ta luôn làm ra vẻ ông cụ non, làm gì cũng đúng, làm gì cũng có lý.
“Ờ…” Anh ta sờ mũi, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt có chừng mực, “Ngày đó tiễn cô đi xong không phải tôi đến Niseko trượt tuyết sao, tôi để bưu thiếp trong hộp xe. Cô cũng biết đấy tôi là người ngàn năm cũng không mở ra, cho nên…”
“Vậy sao anh tìm được nó?” tôi truy hỏi.
Anh ta dường như cảm thấy phiền vì bị hỏi, tùy tiện qua loa một câu: “Thì ngẫu nhiên mở ra tìm đồ nên nhìn thấy.”
“Vậy sao anh lại đến đây?” Tôi có niềm vui thừa thắng xông lên.
“Du lịch.” Anh ta dường như đã trở lại dáng vẻ lên mặt nạt người thường ngày.
Tôi nhướn mày, cảm thấy không còn lời nào để nói, đành cúi đầu ăn mỳ. Mỳ vẫn chưa bị nhũn, nhưng hương vị và nước canh thì kém xa so với nhà hàng của anh ta. Đang ăn, tôi đột nhiên xúc động lên tiếng:
“Sách mới của tôi bán khá chạy… chính là dựa vào câu chuyện anh kể cho tôi ấy viết thành sách.”
Anh ta hơi sửng sốt, chớp mắt, sau đó nói: “Chúc mừng cô.”
Tôi cười gượng: “Thực ra tôi cũng không nghĩ tới, tôi vốn cho rằng mình đã hết thời.”
Anh ta nhếch khóe miệng: “Nào có, tôi thấy cô siêng năng thế mà. Tôi nhớ rõ lúc ấy mỗi lần tắm xong đi qua phòng cô, vẫn còn nhìn thấy cô bật đèn. Người chăm chỉ sẽ không bao giờ hết thời.”
Nói thật tôi hơi kinh ngạc, không ngờ anh ta sẽ nói như vậy, hình như đây là lời khen duy nhất tôi nghe được từ miệng anh ta. Nghĩ vậy, tôi không khỏi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Sao thế?” Anh ta cau mày.
“Không có gì.” Tôi nhai mỳ, “Chỉ là không nghĩ tới miệng chó thỉnh thoảng cũng phun ra ngà voi.”
“…”
Anh ta không nói nữa, tôi nhai mỳ, trong cửa hàng ồn ào, so với nhà hàng quạnh quẽ của anh ta đúng là hai thế giới.
“Trước khi rời đi, không phải tôi đã từng hỏi anh một câu sao.” Sau khi nuốt mỳ xuống, tôi đột nhiên lên tiếng, “Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh là ai trong câu chuyện kia.”
Anh ta nháy mắt, như thể đang nói: ừ.
“Thực ra tôi đã đoán được rồi.” Nói xong tôi cúi đầu, gắp cục xương, cắn một miếng. Thịt hơi dừ, nhưng cũng không quá khó ăn.
“Hả?” Anh ta nhíu mày, cánh tay đặt lên lưng ghế, tay kia cầm chén trà, nghiêng người nhìn tôi, dáng vẻ không quá tin tưởng, “Vậy cô nói xem tôi là ai trong câu chuyện kia?”
Tôi nhai một lát, nuốt xong thịt, sau đó nhấp ngụm nước canh, liếm môi, mới chậm rãi nói: “Là anh thôi.”
“?”
“Anh không phải là ai hết.”
“…” Ánh mắt anh ta vốn trêu ngươi lập tức giật mình.
Tôi nhìn anh ta, mỉm cười: “Chỉ sợ nhân vật trong câu chuyện kia mỗi ngày đều trốn ở trong phòng bếp phía sau anh, là người đầu bếp nấu món ăn ngon cho mọi người.
“…” Anh ta kinh ngạc, quả thực có thể dùng cụm từ “trợn mắt há hốc mồm” để hình dung.
Tôi càng cười đắc ý, nghĩ lại câu chuyện anh ta kể trong buổi đêm lạnh giá khiến người ta rùng mình, nụ cười trên mặt tôi trở nên cứng ngắc.
Trong quán Nhật đầy người, vẫn là cảnh tượng ồn ào, sau khi im lặng một lúc đáng kể, người đàn ông ngồi đối diện tôi mới gượng gạo lên tiếng:
“Cô… sao cô biết được?”
Tôi nhún vai: “Đoán thôi.”
Anh ta nhíu mày, ấn đường có nếp nhăn thật sâu, như thể đang nói: không thể nào!
“Thực ra…” Tôi lại chậm rãi mở miệng, “Ban đầu tôi nghĩ anh là người bị cô gái kia đá, cuối cùng lại trở thành người đàn ông đá cô ấy.”
“…”
“Chỉ là sau đó tôi nhận ra mình sai rồi.”
“?”
“Một người thực sự trải qua nhiều chuyện như vậy sẽ không thể giống như anh.”
“Tôi thì làm sao?” Anh ta không phục cho lắm.
“Anh rất thông minh.” Cô nói, “Thậm chí sự khôn khéo và từng trải của anh còn vượt xa số tuổi.”
Anh ta nhướn mày, ra hiệu cho tôi nói tiếp.
“Nhưng anh không giống như người từng chịu tổn thương.” Tôi thản nhiên cười nhìn anh ta, “Nếu anh hỏi tôi tại sao thì tôi nghĩ tôi rất khó trả lời được vấn đề này. Không tại sao hết, chỉ là ánh mắt của anh nói cho tôi biết – anh không có.”
“…” Anh ta dường như vẫn chưa chấp nhận được, nhưng lại không thể phủ nhận đáp án của tôi.
“Sau đó tôi suy nghĩ một người giống như vậy tránh ở thành phố nhỏ bên bờ biển trong nhà hàng cũ nát, đừng có lườm tôi chứ, tôi chỉ nói sự thật thôi, làm gì có chuyện bịa được ra một câu chuyện rung động lòng người thế này?”
Nói tới đây, tôi dừng một chút mới nói tiếp: “Mãi cho đến buổi tối xảy ra bão tuyết, nhìn thấy người đầu bếp kia. Lúc ấy ánh đèn u ám, tôi gần như không thấy rõ diện mạo anh ta, nhưng nhìn vào mắt anh ta, lúc ấy tôi đã nghĩ đây chính là ánh mắt tôi muốn nói tới.”
“Ánh mắt gì?” Ông chủ vẫn nhíu mày.
Tôi nhếch khóe miệng, như thể không biết giải thích với anh ta thế nào: “Chính là ánh mắt từng trải qua tổn thương.”
Anh ta vô cùng hoài nghi nhìn tôi, như thể tôi đang kể chuyện nghìn lẻ một đêm.
“Đừng có nghi ngờ.” Tôi hơi cười khổ, ngón tay khẽ vuốt tờ khăn giấy, “Bởi vì tôi thường xuyên nhìn thấy ánh mắt này trong gương, cho nên tôi biết.”
“…” Anh ta kinh ngạc nhìn tôi, hơi sửng sốt, không nói được gì.
“Anh nói xem tôi đoán đúng không?” Tôi lại cảm nhận được cảm giác tiếp cận gần với thắng lợi.
“Đúng vậy.” Anh ta không thể không nhận thua.
Tôi khẽ thở phào, thực ra vẫn còn một chút tôi không thể nói được, nhưng tôi lại cảm thấy không thể nói ra, bởi vì sẽ bị anh ta coi là lời nói vô căn cứ. Kỳ thực sở dĩ tôi nhận định người đàn ông không lộ diện luôn tránh dưới bếp là nhân vật nam trong câu chuyện kia là do trực giác của phụ nữ trời sinh vốn đã lãng mạn, yếu đuối không có thuốc nào cứu được. Có lẽ anh ta đang dùng chính cách của mình để chuộc tội, anh ta nấu món ăn từng được cô ấy khen ngợi để tưởng niệm cô ấy, cũng từ đó mà nhận được sự cứu rỗi.
Song tất cả chỉ là trực giác của tôi là thôi, mà loại trực giác này thì không thể nói ra được.
“Nhưng tới nay tôi vẫn còn một câu hỏi.” Tôi nói.
“?”
“Nhìn qua người kia không giống như sẽ móc hết gan ruột ra kể chuyện, hơn nữa đối tượng còn là một người như anh…” Tôi chớp mắt, đột nhiên không tìm được từ để hình dung người đàn ông trước mặt này.
Một tác giả sách bán chạy như tôi lại bí từ.
“Người không giữ được bí mật?” Anh ta cau mày nói thay tôi.
“…” Thực ra tôi nghĩ không phải là từ này, nhưng không muốn tranh cãi với anh ta, cho nên thuận theo gật đầu.
“Tôi nói cho cô biết.” Cả người anh ta dịch sát lại, lườm tôi, đó thực sự là một loại uy hiếp mạnh mẽ, “Con người tôi gioi giữ bí mật lắm đấy.”
Tôi kinh ngạc chớp mắt, không nhịn được phản bác: “Vậy anh còn nói cho tôi nghe?”
Anh ta hơi sửng sốt, mới ấp úng: “Không… không phải… Không phải là do nhìn thấy chân cô bị thương, dáng vẻ uể oái nên mới kể cho cô nghe, để dời sự chú ý của cô sao?”
Tôi há hốc miệng, đột nhiên cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.
“Nhưng mà…” Vẻ mặt anh ta thực sự nghiêm túc, “Cô nói đúng, tên kia bình thường quả thực là người trầm mặc ít lời. Chuyện này là sau một lần uống say mới kể ra.”
Tôi gật đầu, dường như cũng không ngạc nhiên, chỉ yên lặng nhìn chén trà trong tay anh ta, không nói gì.
“Vậy…” Ông chủ nhìn theo tầm mắt của tôi, cũng nhìn vào chén trà, “Sách của cô thực sự bán rất chạy sao?”
“… Thật đấy.” Tôi hơi dở khóc dở cười.
“Vậy có phải cô nên mời tôi bữa cơm không?” Dáng vẻ lưu manh cà lơ phất phơ của anh ta lại xuất hiện.
“Không phải tôi đang mời anh sao?” Tôi cố ý nói.
“…” Anh ta bất mãn sờ mũi, “Cái này không tính.”
Tôi bất đắc dĩ cười: “Được rồi, không phải anh sẽ ở lại đây vài ngày à? Tối mai tôi mời anh.”
Anh ta thở dài, vẻ mặt buồn rầu: “Thực ra ngoài chuyện ăn uống, tôi còn muốn nhờ cô giúp tôi giải quyết vấn đề chỗ ở.”
Lần này đến lượt tôi cau mày: “Không phải anh thuê khách sạn rồi à?”
“Đâu có.” Anh ta nhún vai, “Tôi nghĩ trước đó mình đã bao cô ở, hẳn là cô cũng sẽ làm vậy.”
Tôi chấn động: “Cái gì mà anh bao tôi ở! Rõ ràng là tôi đã thanh toán tiền trọ sòng phẳng!”
Anh ta suy nghĩ mới lên tiếng: “Không thể tính vậy, sau đó tôi còn giảm giá rất nhiều cho cô, còn mời cô ăn cơm, gần như là cho cô ở nhờ đấy.”
“Đó là bởi vì tôi cứu anh!” Tôi quả thực muốn đập bàn, “Cho nên anh mới chủ động giảm giá cho tôi đấy chứ!”
Anh ta lại suy nghĩ: “Vậy cũng coi như tôi bao cô ở còn gì?”
“…” Tôi há hốc miệng nhìn anh ta, nói không ra lời, “Sao có thể chứ… Tôi là phụ nữ…”
Anh ta làm ra dáng vẻ hoàn toàn chả có vấn đề gì, ngoáy lỗ tai: “Thật sao?”
“Cái gì là “thật sao”…” Tôi quả thực muốn đập vào trán anh ta.
Anh ta bỏ chén trà trong tay xuống, khoanh hai tay trước ngực, cau mày: “Cô sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ, tốt xấu gì tôi cũng chăm sóc cô ở Otaru lâu như vậy.”
Tôi hít sâu mấy hơi, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh trở lại, ngay lúc tôi sắp bùng nổ, anh ta đột nhiên bật cười, lên tiếng:
“Đồ ngốc, chỉ đùa với cô thôi. Sao tôi ở nhà cô được chứ.”
“…”
“Nhưng tôi cũng thật sự chưa thuê khách sạn, cho nên xin cô giúp đỡ tìm giùm một khách sạn ít tốn kém như chỗ của tôi đi.”
Tôi sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng nhìn vào mắt anh ta xác định vừa rồi thật sự chỉ là nói đùa. Tôi khẽ thở phào, cảm thấy câu chuyện đùa của anh ta khó mà cười nổi:
“Anh thật là! Rốt cuộc sao lại đến đây du lịch chứ!”
Sau đó tôi quả thực hét lên.
Đầu tiên anh ta hơi ngớ ra, dường như hơi xấu hổ. Sau đó anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, trên mặt không cười, nhưng trong ánh mắt là ý cười ấm áp:
“Bởi vì…”
“?”
“Bởi vì cô chưa được xem tuyết vào Tết Nguyên tiêu tháng hai, cho nên tôi mang theo ảnh chụp, muốn cho cô nhìn thấy dáng vẻ của Otaru khi đó.”
Nói xong, anh ta xoay người, lấy từ ba lô ra một quyển sách đưa cho tôi.
Bìa mặt cuốn sách là kênh đào Otaru đã khắc sâu trong trí nhở của tôi. Tôi từng dựa vào ảo giác miêu tả cảnh tượng đèn được thắp đầy nến hai bên kênh đào trong tiểu thuyết, lúc này tôi kinh ngạc phát hiện hình ảnh trong đó giống y hệt ảo giác của tôi.
Tôi nhìn chằm chằm bìa sách một lúc lâu, mới ngẩng đầu, dưới ánh đèn ấm áp, nhìn người đàn ông ngồi đối diện tôi:
“Tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện.”
“?” Lúc anh ta nhíu mày, dáng vẻ rất anh tuấn.
“Hình như anh còn chưa nói cho tôi… Anh tên gì thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...