Editor: Mông Nhỏ
Điện thoại thông minh và hệ thống định vị chính là đầu sỏ gây tội khiến cho thanh niên bây giờ bị mù đường.
''Nhìn cái gì mà nhìn, cũng bởi cô không nghe điện thoại, tôi gọi cho cô suốt cả đường đến, điện thoại mới hết pin đấy chứ.'' Dụ Lan Xuyên cưỡng ép đổ tội, ''Nếu có hệ thống định vị, tôi còn cần cô làm gì?''
Nhưng Cam Khanh cũng không dễ bị lừa như vậy, điện thoại cô tắt nguồn chứ không hề tắt máy khi có cuộc gọi, suốt đường đi gọi cho một cái điện thoại không khởi động, không thể coi là người này lòng nóng như lửa đốt, chỉ có thể nói anh ta rõ ràng là một tên ngốc thiếu tay(*).
(*)giống kiểu thiếu đánh (muốn ăn đánh)
Cam Khanh nói: " Dùng đèn pin trên điện thoại đúng là rất phí điện, không sao đâu, tiểu Dụ gia, sợ đi đường ban đêm không mất mặt đâu.''
Dụ Lan Xuyên: ''Ai sợ đi đường ban đêm hả?''
Cam Khanh nhìn gương mặt nghiêm túc đứng đắn của anh một chút, vô cùng rộng lượng cười: ''Tôi sợ.''
Dụ Lan Xuyên đột nhiên phát hiện mưu kế của người phụ nữ này cực kỳ thâm sâu, am hiểu ''Lấy không giả bộ làm giả bộ'', ''Lấy lui làm tiến'', không hiển sơn lộ thủy(*), còn luôn tỏ vẻ cô rất siêu phàm thoát tục, vô cùng gây ức chế.
(*)không hiển sơn lộ thủy: không bộc lộ tài năng
Còn không chờ anh nghĩ xem phải phản kích như thế nào, đột nhiên, tiếng cười quái dị dọa Dụ Lan Xuyên thành một làn khói nhẹ lại xuất hiện!
Âm thanh kia rất có lực xuyên thấu, giống như lão già quái dị, lại giống như không phải con người, một tiếng hét là có thể truyền đi thật xa.
Hai người đồng thời rùng mình, chỉ thấy Cam Khanh vừa rồi còn ''Bình tĩnh rộng lượng'', đao trong tay giờ đã lóe sáng, nhưng lại không cầm được điện thoại, lúc rơi xuống màn hình úp xuống mặt đất. Đèn pin ở mặt sau chiếu lên trời, chiếu sáng những kẽ hở giữa các nhánh cây đang giương nanh múa vuốt.
Ở đó có một con... cú mèo đầu tròn não tròn đang ngồi chồm hổm.
Con cú mèo tùy tiện kêu lên hai tiếng, bị đèn pin chiếu lung la lung lay, nghểnh cổ kêu lên: ''Hú ----''
Sau đó phẫn nộ vỗ cánh bay mất.
''Sợ đi đường ban đêm không mất mặt đâu,'' Dụ Lan Xuyên nhặt điện thoại của Cam Khanh lên, thổi thổi mặt kính cường lực dính đất, ung dung hả hê mà đưa cho cô, ''Được rồi, thu đao lại đi, phải hữu hảo một chút với động vật quý hiếm cấp 2 được quốc gia bảo hộ chứ. Lần tới nhớ rõ, làm người quang minh chính đại thì đừng có ngầm giả bộ.''
Cam Khanh: ''...''
Chủ nhật dù có binh hoang mã loạn thì vẫn là chủ nhật, tốc độ trôi của thời gian lúc nào cũng gấp đôi ngày làm việc, trong nháy mắt đã là ngày thứ tư ông cụ Chu mất tích, vẫn hoàn toàn không có tin tức gì. Trái lại vụ hắc xe của Hành Cước Bang tham gia tập kích cảnh sát thì như rút củ cải mang theo bùn, tóm được rất nhiều tên có tiền án và dùng thân phận giả.
''Chúng tôi đã hỏi được một ít tình hình,'' Vu Nghiêm đi tới viện 110, nói với mấy người hàng xóm, ''Là thế này, khụ, căn cứ theo khẩu cung của kẻ Bị tình nghi Tưởng Bân... Cũng chính là đại sư khí công mà chúng ta bắt được, chúng tôi đã tìm thấy bà Lâm bị mất tích.''
Chu Bội Bội đang suy sụp ủ rũ chợt ngồi thẳng dậy: ''Tôi biết bà ấy, cha tôi với bà ấy rất thân thiết! Lúc bà ấy mới mất tích, anh còn tới nhà chúng tôi hỏi chuyện! Vậy thế nào, mấy kẻ lừa gạt những cụ già này là một nhóm hả? Rốt cuộc tại sao vậy? Giờ bà ấy đã về nhà rồi sao? Có nói gì không, có từng gặp cha tôi không?’’
Hàn Đông Thăng kéo tay cô, nhẹ nhàng lắc lắc: ''Nghe người ta nói xong đã.''
''Chị bình tĩnh một chút,'' Vu Nghiêm nhẹ nói, ''Chúng tôi tìm được bà Lâm, nhưng người đã...''
Chu Bội Bội sửng sốt, trong chốc lát, mặt cô biến sắc, cả người bắt đầu run rẩy.
''Đừng vội đừng vội,'' Vu Nghiêm vội vàng nói, ''Tưởng Bân nói, lúc bà Lâm đi tìm Tưởng Bân để rút lại tiền, vì xảy ra tranh chấp với người của bọn chúng nên trong lúc tức giận đã phát bệnh tim chết, không liên quan đến ông Chu. Chúng tôi cũng đã hỏi rất nhiều đệ tử lớp khí công, họ đều nói ông Chu gần đây không hề tham gia hoạt động của bọn họ, gọi điện thoại cũng không tiếp, thái độ với mấy ''Sư huynh đệ'' kia đều tương đối lạnh nhạt. Chúng tôi cho rằng ông ấy chắc đã nghĩ thông suốt, phát hiện mình bị lừa gạt.''
Hàn Đông Thăng vội hỏi: ''Vậy ông ấy có thể đi đâu được?''
''Có một ông cụ trong lớp khí công nói, lần trước ông Chu từng cãi nhau với ông ta, nói mấy quả trứng gà đại sư bán đều là đồ mua trong siêu thị, ăn vô dụng, cũng chẳng có quyển sách nào ghi khí công có thể dựa vào thức ăn truyền lại. Hai người không cùng quan điểm, còn tan rã trong không vui. Ông Chu lúc gần đi còn nói một câu, tiền mua trứng gà của bọn họ cũng đủ để đi du lịch cả nước rồi.'' Vu Nghiêm cẩn thận an ủi Chu Bội Bội, ''Chúng ta hãy lạc quan một chút, lời này chắc hẳn không phải ông ấy thuận miệng nói. Có lẽ ông cụ thật sự đã lập kế hoạch đi du lịch, lại giận dỗi với người nhà nên nhất thời xúc động ra ngoài giải sầu?''
''Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi, gần đây cha hay mua mấy quyển bản đồ giải sầu!'' Hàn Đông Thăng vội vội vàng vàng đứng dậy, đến chỗ đầu giường ông Chu lật một đống sách báo lên, mừng rỡ nói, ''Mấy quyển bản đồ kia không có ở đây, ông cụ đều mang đi rồi, không chừng đồng chí cảnh sát đã suy đoán đúng!''
Trong lúc luống cuống Chu Bội Bội chợt dâng lên chút hi vọng, tha thiết nhìn anh.
''Người già cũng cần được dỗ, lão ngoan đồng(*) mà.'' Vu Nghiêm nở nụ cười với cô, ''Chờ tiêu hết tiền rồi, không chừng ông cụ sẽ trở lại. Lúc ra ngoài cũng có rất nhiều nơi nghỉ chân và phương tiện giao thông cần thẻ căn cước, cái này thì dễ tìm rồi, chúng tôi sẽ liên lạc với các ngành liên quan để tiếp tục tra, chị yên tâm.''
(*)lão ngoan đồng: từ để chỉ người già nhưng tính tình trẻ con.
Miệng Vu Nghiêm rất ngọt, vài ba lời là có thể trấn an được Chu Bội Bội đang hoang mang lo sợ, đưa mắt với Dụ Lan Xuyên và Hàn Đông Thăng rồi lên lầu.
''Sao vậy?'' Dụ Lan Xuyên hỏi.
''Không lạc quan được như tôi nói.'' Vu Nghiêm nhỏ giọng nói, lại nhìn Hàn Đông Thăng một cái, ''Vừa rồi ngay trước mặt chị dâu tôi không dám nói, tên Tưởng Bân của Hành Cước Bang đó có kinh nghiệm lừa đảo rất phong phú, hiểu rõ tâm lý người già, một mực chắc chắn là có người đào góc tường hắn, nếu không 'Các đệ tử' không thể nào 'Phản bội' hắn được... A, chào Mộng Mộng lão sư.''
Cam Khanh nghe thấy động tĩnh của bọn họ, mở cửa, Vu Nghiêm vừa thấy cô, liền nhớ tới chuyện bị Hành Cước Bang bao vây. So với Minh chủ làm bằng nước, Cam Khanh hoàn toàn là hình mẫu tiêu chuẩn của thế ngoại cao nhân. Ngay cả hiện giờ Vu Nghiêm cũng thấy trong bóng dáng của cô cất dấu chuyện xưa thần bí, quả thực muốn khom lưng kính trà đại lão.
Cam Khanh cười với anh một cái: ''Nói tiếp đi, không cần để ý đến tôi, Hành Cước Bang làm sao?''
''Mấy tên lưu manh này đặc biệt am hiểu đánh gần cầu(*), Tưởng Bân chưa bao giờ bán thuốc linh tinh, chủ yếu là tổ chức 'Tọa đàm của đại sư khí công', phát sóng trực tiếp biển diễn khí công gì đó, để cho 'Các đệ tử' tặng quà(*), rất nhiều cụ già kích động lên là có thể tặng hàng ngàn vạn. Tất cả những thứ đem bán đều là hàng tiêu dùng trên thị trường, mua về đổi vỏ ngoài, dù lừa đảo nhưng ăn vào cũng không có hại. Kẻ muốn cho người muốn nhận, kể cả bị người khác tố cáo chúng tôi cũng không làm gì được hắn.'' Vu Nghiêm nói, ''Tên kia còn rất dương dương tự đắc, cho rằng mình đang giúp mấy cụ già trống rỗng tìm được nơi gửi gắm tinh thần, là đang cống hiến cho xã hội! Cậu nói xem có gây ức chế hay không?''
(*)đánh gần cầu: từ để chỉ những hành động không phạm tội nhưng gần sát với mức độ bị coi là phạm tội, vì vậy nên không dễ bị kết án.
(*)tặng quà: lúc xem phát sóng trực tiếp bên TQ, người xem có thể tặng những món quà (là những kí hiệu tương đương với một số tiền nào đấy người xem phải bỏ ra gửi cho người phát sóng trực tiếp)
Dụ Lan Xuyên nhíu mày ---- Có lúc khoa học đúng là không đánh bại được mê tín, có thể đánh bại mê tín, chỉ có ba hoa chích chòe mê tín hơn.
''Bà Lâm kia vốn là đệ tử tích cực của lớp đại sư khí công, bảo mua cái gì liền mua cái đấy, mỗi lần phát sóng trực tiếp biểu diễn khí công, đều là một trong những người tặng nhiều quà nhất. Nhưng trước đó không lâu, mấy người gồm cả bà Lâm và ông Chu đột nhiên tập thể muốn rời khỏi, mấy người đó đều nằm trong danh sách mất tích.'' Vu Nghiêm nói, ''Gọi điện cho mấy người đó đều không được, ở lớp khí công cũng chỉ là mua trứng gà linh tinh, nhưng bà Lâm thì khác, bà ấy thường xuyên tặng quà ở phát sóng trực tiếp, trước sau đại khái cũng tốn khoảng mười vạn, năm ngoái đi tìm Tưởng Bân là muốn lấy lại số tiền kia. Tưởng Bân nói không thể trả lại tiền được, hơn nữa hắn cảm thấy trạng thái tinh thần bà Lâm lúc đó không đúng lắm, đặc biệt kích động, nói năng còn hơi lộn xộn, giống như cắn thuốc vậy. Hắn qua loa cho xong chuyện với bà ấy, kết quả bà cụ đột nhiên kích động lên, liền trực tiếp qua đời. Tưởng Bân sợ phải chịu trách nhiệm, muốn lén lút xử lý thi thể của bà cụ, bưng bít cho qua chuyện...''
Cam Khanh cười lạnh một tiếng: ''Thật đúng là vô tội.''
''Đương nhiên là thi thể vẫn còn đang nghiệm chứng, chúng tôi cũng đang chờ kết quả.'' Vu Nghiêm nói, ''Nhưng có vài điều tôi cùng quan điểm với Tưởng Bân, khả năng những cụ già này có thể tự mình suy nghĩ thông suốt không lớn. Nếu không phải Tưởng Bân to gan lớn mật muốn xử lý hết mấy đệ tử rời khỏi hắn, vậy chúng ta chỉ có thể suy xét trong chuyện này còn có một tổ chức khác. Vì thế chúng tôi nhờ con bà Lâm xem xét hết trong nhà, thu thập cả tờ rơi mà bà cụ không vứt đi, ngay cả quảng cáo siêu thị khai trương cũng nằm trong đó, tổng cộng có hơn ba trăm tờ. Anh Hàn, chúng tôi yêu cầu so sánh lẫn nhau.''
''Tôi đi tìm ngay bây giờ,'' Hàn Đông Thăng xoay người rời đi, ''Xem xét cả hai nhà luôn.''
Lúc này Dụ Lan Xuyên mới liếc nhìn Cam Khanh, hỏi chen vào: ''Thế còn Hành Cước Bang thì sao?''
''Tên 'Lượng ca' kia gọi là Ngưu Lượng,'' Vu Nghiêm thở dài, ''Xe là đồ lậu, bằng lái là giả, cực kỳ xảo quyệt, tôi thấy hắn vào cục cảnh sát mà cứ nhưvề nhà vậy, vô cùng tự do tự tại. Hắn cũng không thừa nhận cái gọi là 'Hành Cước Bang', chỉ nói mình có nhiều huynh đệ, quen biết rộng nên thường có người tới nhờ giúp đỡ mà thôi. Người tìm đến hắn rất nhiều, đôi khi hắn mơ màng hồ đồ, cũng không biết là đối phương phạm tội. Hắn nói lúc đó căn bản không biết là cảnh sát đang phá án, thấy chúng ta xông vào nên cho rằng có người đến gây chuyện ở khách sạn của huynh đệ hắn, mới nhất thời xúc động gọi người đến, không phải cố ý tập kích cảnh sát.''
Dụ Lan Xuyên: ''Vậy ngũ dơi lệnh thì sao? Bọn chúng nói thế nào? Có thể ngay lập tức gọi nhiều người như vậy theo hắn đi đánh nhau, tôi không tin có cái gọi là nghĩa khí giang hồ thuần khiết, nhất định bên trong có lợi ích kinh tế.''
Cam Khanh ôm hai tay trước ngực, cười như không cười nói: ''Xem ra chỉ là chuyện tạm giam mấy ngày mà thôi, vậy chờ hắn được thả ra, tôi lại đến viếng thăm hắn lần nữa là được.''
Dụ Lan Xuyên: ''Cam Khanh!''
''Mộng Mộng lão sư,'' Vu Nghiêm cũng rất nghiêm túc nói, ''Tôi cũng đang muốn nói chuyện này với cô, nếu như cuối cùng chứng thực được bọn chúng là một tổ chức xã hội đen, có thể cô sẽ phải cẩn thận hơn. Cô chỉ có một mình, bọn chúng lại ở khắp mọi nơi, ngộ nhỡ tra được cô đang ở đây, trả thù cô thì làm thế nào bây giờ? Chuyện này giao cho lúc thực hiện hoạt động nghiêm trị của thành phố đi ---- Hai người cũng đừng lộ diện.''
Cam Khanh lơ đễnh cười một tiếng.
''Tôi biết cô không có vướng bận gì, nói đi là đi luôn,'' Vu Nghiêm nhìn ra ẩn ý trong nụ cười của cô, ''Nhưng Dụ Lan Xuyên không thể đi được, cậu ấy mua nhà trả góp 30 năm, anh Hàn lầu dưới trên già dưới trẻ, cũng không thể đi được, còn có đám người ông Dương và bà Trương bọn họ đã ở đây cả đời rồi, làm sao có thể giống cô nói biến mất là biến mất luôn được?''
Dụ Lan Xuyên vốn định giải thích ''Võ Lâm chủ yếu vẫn còn ở viện 110, bọn lưu manh dù đông cũng không dám tùy tiện khiêu chiến cả võ lâm'', không ngờ anh lại thấy Cam Khanh nghe lọt được những lời của Vu Nghiêm, hơn nữa còn không lên tiếng.
Anh giật mình ---- Nói một ngàn một vạn lời nói, cô cũng vẫn lạnh lùng, một mực coi như gió thoảng bên tai, còn không có tác dụng bằng một câu ''Cô đừng làm liên lụy người khác''.
Cho dù Vu Nghiêm là người ngoài không hiểu rõ, thật ra cô căn bản không thuộc ''Danh môn chính phái'' bọn họ.
''Quá độc.'' Dụ Lan Xuyên nghĩ, trong lòng chợt có chút manh mối, biết phải làm cách nào để đối phó với cô.
Hôm sau, Cam Khanh nhặt được một đôi hùng hài tử ở trước cửa nhà.
Cam Khanh: ''Lại không mang chìa khóa?''
Lưu Trọng Tề vẻ mặt đưa đám, dùng kỹ thuật diễn khoa trương cúi sâu người chào cô: ''Mộng Mộng lão sư.''
''Hư ----'' Cam Khanh duỗi một ngón tay để trên đầu cậu, ''Làm gì thế?''
Lưu Trọng Tề ấp úng hồi lầu, nghẹn đỏ cả mặt, thật sự cảm thấy chuyện này quá hổ thẹn. Nhưng anh cậu đã Cam kết, nếu hoàn thành chuyện này, bất kể Tiếng Anh cuối kỳ của cậu có hơn 120 hay không, cũng sẽ dạy cậu đánh một bộ quyền.
Thiếu niên vì mộng anh hùng võ hiệp, cắn răng kéo da mặt xuống giẫm dưới lòng bàn chân: ''Xin chị hãy dạy Tiếng Anh cho tôi!''
Cam Khanh nghe xong vô cùng khiếp sợ: ''Chị dạy cho cậu... Có phải chị đây quên giới thiệu mình không? Trình độ học vấn của chị đây là cao trung.''
''Anh tôi nói, chỉ cần có trình độ tốt nghiệp tiểu học là đủ dạy tôi rồi.'' Lưu Trọng Tề nhẫn nhục nói cho xong, ''Nếu cuộc thi Tiếng Anh cuối kỳ của tôi lại thất bại, anh ấy sẽ đưa tôi đến Mĩ làm 'Người câm điếc'. Mộng Mộng lão sư, tiền tiêu vặt của tôi sắp dùng hết rồi, không mời được gia sư bên ngoài, hiện giờ cũng không còn kịp nữa, không phải chị nói chị hiểu rõ mấy cuộc thi sao? Giúp tôi đạt tiêu chuẩn đi, tôi không muốn làm người câm điếc.''
Bạn nhỏ Hàn Chu bên cạnh đồng tình nhìn cậu: ''Anh à, em còn hơn 3 năm là tốt nghiệp tiểu học, nếu không thì anh chờ em một chút?''
Lưu Trọng Tề đường đường là một học bá, ở trường học cũng là nhân vật phong vân được các giáo viên trọng điểm chú ý. Vì mộng anh hùng võ hiệp, ở nơi này ép buộc ngụy trang thành học tra thì cũng thôi đi, một thằng nhãi con thi số học được bốn điểm mà cũng dám giễu cợt cậu!
Cậu ''Răng rắc'' một tiếng, suýt chút nữa cắn nát răng hàm, vẻ mặt lại càng trở nên dữ tợn, giống như muốn tra tấn Tiếng Anh đến tẩu hỏa nhập ma.
Cam Khanh chuyển sang Hàn Chu: ''Vậy tình trạng của em là gì?''
''Cha mẹ em vội đi tìm ông ngoại, cha em nói, nếu em không có chỗ nào đi thì có thể tới hỏi chị một chút. Em có thể ở nhà chị làm bài tập được không, đến giờ ngủ em sẽ tự về nhà, sẽ không quấy rầy chị.'' Bạn nhỏ Hàn Chu vừa nói vừa lấy túi tiền lẻ trên cổ xuống, ''Đây là tiền điểm tâm và đồ ăn.''
Cam Khanh không nhận, ánh mắt phức tạp: ''Cha em để em tới đây?''
Hàn Đông Thăng không phải đã biết cô là ai rồi sao? Sao lại dám yên tâm đưa con trai vào tay cô, không sợ đệ tử ma đầu như cô nấu luôn thằng nhóc này à?''
Bạn nhỏ Hàn Chu không hiểu đao quang kiếm ảnh giữa mấy người lớn, vô cùng mong đợi gật đầu: ''Chị, hôm nay chúng ta ăn gì vậy?''
''...'' Cam Khanh cạn lời trong chốc lát, ''Vào đi.''
Trong nhà Hàn Đông Thăng, các cảnh sát nhân dân đang lật hết tất cả tờ rơi của ông Chu ---- Ông cụ rất ngăn nắp, tất cả tờ giảm giá đều không nỡ vứt đi, chỉnh chỉnh tề tề kẹp lại với nhau, dù rất nhiều cái đã hết hạn. Thực phẩm chức năng và dụng cụ chữa bệnh được phân loại rõ ràng. Thế như làm người ta ngạc nhiên là những thứ ông thu gom, chân chính có tác dụng với ông không nhiều lắm, phần lớn là thực phẩm chức năng cho phái nữ, cùng với một số sản phẩm giảm béo hạ huyết áp, rất nhiều cái còn được ghi chú tỉ mỉ.
Nhìn qua cũng có hơn trăm tờ, mỗi tờ ông cụ đều từng đi nghe tọa đàm để hiểu rõ cặn kẽ, nhìn ngày tháng có thể thấy lịch trình của ông cụ cũng vô cùng bận rộn.
Thế nhưng cả nhà không ai biết cả.
Hơn trăm tờ rơi quảng cáo, giống như một hòn đảo nguy nga đơn độc, xa xa mà đứng ở nơi những ngọn đèn thành phố không chiếu tới được, vòng thành một thế giới không ai hỏi thăm.
Chu Bội Bội im lặng đứng bên cạnh rơi nước mắt.
Đúng lúc này, mội cảnh sát đột nhiên đứng dậy: ''Vu ca, anh xem, có phải cái này không? Cái này mấy nhà đều có!''
Chu Bội Bội vội vàng lau khô nước mắt, ghé đầu nhìn, chỉ thấy cái đó giống như tờ quảng cáo một phòng tập thể thao, mặt trên giới thiệu chương trình học yoga. Chương trình học yoga có rất nhiều, đi một vòng trên đường là có thể thu được chục tờ quảng cáo, ai cũng sẽ không chú ý kĩ.
Trên tờ quảng cáo kia viết: ''Thế giới cực lạc.''
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...