Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Dực
Trước mắt tối đen, cô hốt hoảng với tay, giống như người mù không ngừng quờ quạng về phía trước. Thăm dò một lúc lâu, cô thật sự bị kinh hãi, không khí lúc này thật khẩn trương, cô thậm chí cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, thình thịch thình thịch…
Thật sự cô rất sợ, chỉ hy vọng lúc này có thể rời khỏi đây, tới bất kỳ nơi nào cũng được!
Rốt cuộc ở trong một vùng tối đen, cô tìm được một cánh cửa, khe cửa chỉ lộ ra một chút ánh sáng ở dưới.Trực giác lại nói cho cô biết không được mở ra, nhưng cô chỉ muốn rời đi nơi này, đến nơi có ánh sáng kia…
Cuối cùng cô vẫn mở cửa, bên kia cánh cửa là nơi tràn ngập ánh sáng, nhưng lại hiện ra hình ảnh cô sợ nhất… Vân Tú cùng chồng của cô cùng nằm trên một chiếc giường lớn.
Đổng Hoài Sướng không giải thích gì, thậm chí không có một câu xin lỗi, hắn chỉ nằm đó nhìn cô, một bộ dạng khiêu khích, mà tất cả những gì tai cô có thể nghe đều là lời xin lỗi của Vân Tú. Lời nói của cô ta giống như chứng minh với La Thanh Nhạc đây chính là sự thật cô không mong muốn nhất.
Sau đó cô nghe thấy tiếng người chạy trốn, người đó lại chính là mình, từng tiếng bước chân lẩn vào trong bóng tối, cho đến khi cô không thể không tỉnh lại nữa mới thôi.
La Thanh Nhạc ngồi ở trên giường, rèm cửa sổ bên ngoài vẫn chưa có tiasang nào chiếu xuyên qua, trời còn chưa sáng…
Đứng lên mặc bộ áo khoác, rót cho mình ly sữa bò, con chó của cô miệng ngậm món đồ chơi nghe tiếng bước chân của chủ nhân, cũng rời ổ tới bên cạnh cô.
Cô ngồi xuống sàn, cầm món đồ chơi vừa chơi đùa với chó con, vừa nói chuyện với nó.
“Em cũng dậy rồi hả? Sớm như vậy, vậy trời sáng em muốn làm gì? Em lại không cần đi làm, có thể ngủ ở nhà đến no bụng, thật hạnh phúc…”
Sang Mỹ học xong, Thanh Nhạc liền nuôi chó. Sau khi nuôi, cô phát hiện cùng chó con làm bạn so với đàn ông thì cảm thấy ấm áp hơn nhiều, bất kể cô về trễ như thế nào, Phật Liệt Khắc luôn ngoan ngoãn đón cô, cho cô sự chào đón khi về đến nhà. Suốt hai mươi tư tiếng đều có thể yên lặng lắng nghe tất cả những trách móc, phiền não của cô, cho tới bây giờ cũng không oán trách cô làm đồ ăn không ngon, thậm chí sẽ không ngại cô mua đồ xấu xí, hoặc là thời gian làm bạn với mình quá ít.
Phật Liệt Khắc thậm chí sẽ không mang phiền toái đến cho cô. Phật Liệt Khắc sẽ mãi là người bạn biết chừng mực, luôn mang theo ý cười khi nhìn chủ nhân, dịu dàng tựa đầu đặt trên đùi cô, vùi bên cạnh La Thanh Nhạc giống như nói cho cô biết, cô vĩnh viễn sẽ không cô đơn.
“Nếu như không có em, chị không biết phải làm gì bây giờ?” La Thanh Nhạc nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng chó yêu, không cách nào nhớ được từ bao giờ mình lại biến thành như vậy, chỉ duy nhất chú chó này mới khiến cô tin tưởng mà thôi.
Người nếu bớt ngây thơ lãng mạn một chút, thế giới này thoạt nhìn dường như cũng không là nhiều màu sắc rực rỡ, dũng cảm tin tưởng người khác cũng đồng nghĩa với đem chính mình đặt vào thế giới tối tăm.
Người đó ở trên thánh đường nói sẽ chăm sóc cô, yêu cô cả đời, cuối cùng chẳng những nuốt lời, hơn nữa lựa chọn bạn tốt của cô làm công cụ phản bội. La Thanh Nhạc chỉ có cảm giác mình giống như là bị người đâm một dao, mà con dao kia cắm chặt vào cơ thể cô thật sâu, xuyên qua trái tim cô, ngoài mặt vết thương giống như là đã liền lại, nhưng mỗi một cử động, con dao kia lại chạm vào như nhắc nhở cô về vết thương kia.
Nó khiến cô không thể không lột xác biến mình thành người như bây giờ, nếu như cô ngay cả dùng lời nói để bảo vệ mình cũng không làm được, thì cô làm thế nào để tiếp tục sống đây? Cô có thể vì tình yêu chịu được hết thảy, chuyện không chịu nổi cô đều có thể nhẫn nhịn, nhưng hắn lại ngay cả lừa gạt cô cũng không muốn.
Có lẽ thật sự không phải là yêu!
Hắn thật sự không yêu cô, cho nên ngay cả một câu níu giữ cũng không chịu nói. Hắn thà nằm trên gra giường lòe loẹt của Vân Tú, cái bộ dáng nhất định không cùng với người phụ nữ của mình ở một chỗ, cũng không chịu tỏ ra một chút lưu luyến đối với cô.
Bên cạnh, chó con gâu gâu gọi cô, giống như phát hiện cảm xúc của chủ nhân xấu đi, khẽ liếm tay La Thanh Nhạc.
“Phật Liệt Khắc, trên thế giới này chỉ có em là tốt nhất với chị” La Thanh Nhạc mỉm cười với chó con, lại nghe thấy giọng mình là nghẹn ngào .
Cô cho là mình có thể từ sự việc này mà sống lại, nhưng giữa đêm khuya, không gian an tĩnh, cô vẫn luôn luôn nghe thấy trái tim mình đang khóc.
Ban đầu làm thế nào mà cô lại yêu người đàn ông kia? Hiện tại trong trí nhớ của cô một chút cũng không có. Có phải là con người sau khi bị tổn thương, thì sẽ luôn chỉ nhớ đến chuyện tệ nhất không?
La Thanh Nhạc cũng từng thử nhắc nhở chính mình, lúc hắn theo đuổi mình cũng từng làm một chút chuyện lãng mạn, nhưng bây giờ mỗi lần nghĩ đến, dường như đã không còn nhớ rõ.
Cô có lúc cũng muốn tin vào số mệnh, nhưng không tránh được vẫn muốn chống lại sự an bài của ông trời, hoặc đời này cô nhất định phải thua trong tay Đổng Hoài Sướng!
Vừa mới bước ra phòng họp, La Thanh Nhạc vẫn còn cùng chủ quản thảo luận giải quyết vấn đề giao hàng. Hãng bên Malaysia tuần trước xảy ra hỏa hoạn, cho nên gần đây phải tìm nơi khác cung cấp.
Trên thực tế chuyện này không phải quá lớn, vẫn có hãng khác có thể nhận giải quyết, chẳng qua là kéo theo một đống nguyên vật liệu, tốc độ liên lạc chậm khiến cô muốn tìm người làm vật hi sinh, cần phải có người bị đuổi việc, những người khác mới có thể nghiêm túc một chút. Nói qua mấy trăm lần rồi, hiệu suất công việc cũng không thấy chuyển biến tốt, ngồi hưởng lương cao nhưng làm việc lại không có hiệu quả tốt, đây là cái thể thống gì vậy?
La Thanh nhạc mặt lạnh như tảng băng trong địa ngực, vừa thấy cô đi tới, tất cả mọi người cúi đầu, chỉ sợ phải hứng chịu lửa giận của cô, sẽ bị cháy sạch thương tích khắp người. Ở trong công ty, cô quả thật không khác gì ác ma.
Cô thư ký đáng thương chạy theo phía sau, tay cầm cuốn sổ hỏi từng câu một…
“Phó tổng giám đốc, ông Chu gọi điện thoại từ Hong Kong, hỏi chị chủ nhật này có thể đến Hong Kong không?”
Robert mỗi tuần đều gọi điện thoại hỏi câu này. Từ hai tháng trước gặp nhau ở một cuộc họp, Robert liền quyết định muốn theo đuổi La Thanh Nhạc, mỗi tuần đều gọi điện mời cô qua cùng uống rượu.
“Nói với anh ta, tôi sẽ không đi!” La Thanh Nhạc đáp lời.
Cô cũng không phải là hoa si, làm sao có thể? Robert là chủ tịch công ty bất động sản lớn nhất châu Á, nhưng như vậy thì sao? La Thanh Nhạc cô ngày nào đó tức giận có thể sẽ giết chết hắn!
Có tiền mà không biết dùng? Đàn ông không có chí khí đều là thứ bỏ đi!
“Tổng giám đốc hẹn chị thứ bảy cùng uống trà chiều…”
La Thanh Nhạc quay đầu trợn mắt nhìn Hoàng Quốc Hùng một cái. Tổng giám đốc ở trước mặt cô giống như kẻ lang thang, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, ai bảo anh ta lục căn (1) không sạch, kết hôn còn trăng hoa!
(1) Khi tứ chi được hình thành thì “lục căn” cũng theo đó mà phát triển. “Lục căn” bao gồm:
1. Nhãn: Mắt, dùng để nhìn.
2. Nhĩ: Tai, dùng để nghe.
3. Tỷ: Mũi, dùng để ngửi.
4. Thiệt: Lưỡi, dùng để nếm.
5. Thân: Da, dùng để nhận biết cảm giác
6. Ý: Tư tưởng, dùng để phân biệt
Phu nhân tổng giám đốc cũng chính là vị chủ tịch cả ngày chỉ muốn thăm dò tin tức người đến bên cạnh anh ta. Đạo đức cá nhân có thiếu sót hay không không quan trọng, ngay cả xử lý công việc cũng không có hiệu quả cao thì trong công ty từ trên xuống dưới không ai mà không biết chủ tịch là ai. Hoàng Quốc Hùng chẳng qua cũng chỉ là con cọp giấy, chỉ có La Thanh Nhạc mới có khả năng quản lý.
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Dực
“Công ty bận rộn như vậy, tôi còn có thời gian đi uống trà buổi chiều sao?” Cô không nhịn được, giọng điệu lại sâu hơn một tầng.
“Phó tổng giám đốc La à…” Hoàng Quốc Hùng làm vẻ mặt đáng thương, hi vọng cô có thể nghĩ ra lý do nào đócó thể ứng phó với bà xã của minh “Có thể nhẹ nhàng một chút được không?”
La Thanh Nhạc lại trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó từ trong lỗ mũi hừ một hơi “Nói với cô ấy, thứ bảy này bà đây phải đi tập thể dục!”
Hoàng Quốc Hùng quay đầu lại hướng về phía thư ký nói: “Nhớ bỏ từ “bà đây” đi, đây chẳng qua là phó tổng La nói ngoài miệng mà thôi, cô cũng đừng ghi lại hết như thế!”
Thư ký gật đầu một cái, tiếp tục đặt câu hỏi: “Phó tổng giám đốc, còn nữa…”
“Còn nữa? Chưa xong sao? Chúng ta cùng lắm chỉ là họp có ba mươi phút, tại sao lại có nhiều người tìm tôi như vậy? Tôi còn phải chạy tới năm nhà xưởng nữa, không có thời gian để ý những phế vật kia đâu!”
Mấy ngày liên tiếp thiếu ngủ khiến cô càng ngày càng nóng tính, ngay cả nói hai câu cũng khiến cô miệng đắng lưỡi khô, liên tục ứng phó một đám ngu ngốc khiến cô cảm giác trí não của mình không đủ, hôm nay rốt cuộc cô có bao nhiêu việc phải làm vậy?
“Còn có một mà thôi…” Thư ký đáng thương nói.
“Kẻ nào đáng chém vậy?” La Thanh Nhạc nhấn nút thang máy, quay đầu lại nhìn chằm chằm thư ký hỏi.
“Chồng cũ của chị…”
Lời này vừa nói ra, phòng làm việc vốn là không khí bận rộn trong nháy mắt bất động, La Thanh Nhạc… có chồng cũ?
Hoạt động của mọi người trong nháy mắt ngừng lại, ngay cả vẻ mặt cũng duy trì ở trạng thái kinh ngạc, hô hấp dường như cũng ngừng lại, tất cả đều chờ La Thanh Nhạc trả lời.
“Chồng cũ của tôi?”
“Vâng…Một người họ Đổng tìm, anh ta nói…”
“Anh ta nói gì đều không quan trọng” La Thanh Nhạc giơ tay lên, chặn thư ký lại, từng chữ từng câu rõ ràng từ giữa kẽ răng phát ra “Nếu anh ta dám gọi điện thoại nữa, liền bảo anh ta đi chết đi!”
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Cửa thang máy vừa đúng lúc mở ra, La Thanh Nhạc giống như một cơn gió cuốn vào trong thang máy. Thế nhưng chuyện cô từng kết hôn lại giống như là một tiếng sét đánh trúng phòng làm việc, mọi người thật lâu không cách nào phục hồi tinh thần lại.
“Tổng giám đốc Hoàng, tổng giám đốc Hoàng! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Phó tổng La đã ly dị sao?”
Hoàng Quốc Hùng vừa về tới công ty, lập tức bị mọi người bao vây, tất cả mọi người hy vọng có thể từ trong miệng hắn lấy được một chút thông tin, nhưng là Hoàng Quốc Hùng nào có khả năng đó?
“Làm sao tôi biết được? Tôi mới nói rồi. Chỉ nói ba chữ “phó tổng La”, cô ấy lập tức ném qua qua một liếc mắt. Tôi vốn cũng muốn hỏi, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt đó của cô ấy, tôi làm sao mà dám hỏi tiếp được?” Hoàng Quốc Hùng sợ hãi nói, đôi tay còn ôm ở trước ngực, một bộ dáng sợ tới mức muốn chết.
“Tổng giám đốc Hoàng, anh rất không có cam đảm!” Ngay cả thư ký vừa rồi nói chuyện thận trọng, ở sau lưng La Thanh Nhạc cũng dám trực tiếp mắng Hoàng tổng không có can đảm, tuyệt đối không sợ cấp trên của mình, hoàn toàn không có phân cấp bậc.
“Đúng vậy, tổng giám đốc Hoàng tổng, anh là ông chủ, anh cũng có thể dùng cách thức quan tâm hỏi một chút chứ?” Quản nhiệm Lâm lập tức tìm biện pháp, trừ tổng giám đốc Hoàng là có thể dùng chức vị ép phó tổng La ra thì những người khác căn bản là không thể đi hỏi. Trọng trách này chỉ có tổng giám đốc Hoàng mới gánh chịu nổi.
“Tôi không dám, nếu cô ấy nổi nóng, tôi cũng chịu không nổi. Mọi người cũng biết, tất cả nhược điểm của tôi đều nằm ở trong tay cô ấy” Hoàng Quốc Hùng chỉ có thể trách mình không có tiền đồ, một bước sa chân muôn đời ôm hận!
Mà xem ra La Thanh Nhạc hận nhất chính là đàn ông không trung thủy. Từ khi cô ấy phát hiện Hoàng Quốc Hùng léng phéng với một nhân viên ở sảnh, chẳng những lập tức dứt khoát đuổi việc nhân viên đó, còn ở trước mặt mọi người đe doạn anh ta “Khó chịu? Anh có tiền đi bao nuôi cô ta! Anh dám ở trong công ty làm loạn, tôi nhất định khiến anh sống không bằng chết!”
Lúc ấy La Thanh Nhạc ở ngay trước toàn bộ công ty nói với anh ta như vậy, quả thật làm cho hắn bị dọa sợ.
Đồng nghiệp bắt đầu thảo luận, lần trước phó tổng La còn dám nổi giận với tổng giám đốc Hoàng tổng cơ mà. Lúc này đột nhiên có người đã hỏi tới trọng điểm”Đã từng kết hôn cũng đã không còn quan trọng nữa rồi… Thư ký, quan trọng là sau đó ông chồng cũ kia có gọi lại nữa không?”
Ánh mắt của mọi người trở lại trên người cô thư ký, cô thư ký ngập ngừng nói: “Có!”
“Cô có nói với anh ta câu đó không?”
“Nói anh ta đi chết đi sao? Có, tôi liền nói phó tổng La bảo tôi nói như vậy”
“Vậy anh ta nói thế nào?”
“Anh ta bảo tối anh nay ta sẽ trở về địa ngục”
Duỗi tấm lưng mỏi nhừ, Đổng Hoài Sướng cau mày tỉnh lại, xác định mình đang ở trong khách sạn, đây là chỗ ở tạm thời của hắn. Miễn cưỡng đứng lên, trong phòng khách chuông điện thoại đứt quãng vang lên hồi lâu, hắn không nhịn được đi tới phòng khách nhận điện.
Gọi tới là phụ tá Peter, nhắc nhở hắn bây giờ đã là buổi trưa, mà có người còn chưa tới công ty.
“Trước đó cậu có gọi điện thoại cho tôi không?” Hắn rõ ràng cả buổi sáng điện thoại di động cũng vang không ngừng.
“Không có” Phụ tá mới biết hắn hôm nay sẽ rời giường trễ, bởi vì hắn tối hôm qua cùng hạn bè ra ngoài hội họp, đã thông báo hôm nay tới trễ.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Đổng Hoài Sướng nhìn xuống điện thoại di động, phát hiện thì ra là Vân Tú gọi tới. Hắn trực tiếp dập máy, nên nói tối hôm qua hắn đã nói rõ với cô ta một lần nữa, hắn không cần biết Vân Tú nghĩ như thế nào, coi như cô ta căn bản không thể tiếp nhận giải thích của mình cũng được, chỉ cần nói rõ ràng với Vân Tú hai người là không thể được, coi như hết hy vọng.
Thật ra thì hắn đại khái có thể không nói gì mặc cho cô ta một lòng một dạ chờ đợi mình, nhưng đã tám năm rồi, hắn thật sự không hiểu, tám năm trước cũng chưa bao giờ yêu cô ta, cô ta tại sao cứ tiếp tục chờ hắn tám năm? Huống chi vừa bắt đầu Vân Tú cũng biết hắn rõ ràng là yêu Thanh Nhạc .
Nào ngờ Vân Tú biết hắn trở về Đài Loan,tự cho mình là bạn gái của hắn, đến công ty đòi gặp hắn, mà nhũng gì hắn có thể nói vớ cô ta đều đã nói rõ ràng, kế tiếp hắn sẽ không lại để ý tới bất cứ yêu cầu gì của Vân Tú. Nếu Vân Tú chạy đi tìm Thanh Nhạc… Thanh Nhạc sẽ nghĩ như thế nào? Có phải cô sẽ tiếp tục hiểu nhầm mình và Vân Tú?
Đổng Hoài Sướng lại hy vọng cô có thể là tức giận, nếu cô có thể có một chút không cam lòng, chứng tỏ cô còn nhớ tới hắn, không quên đi tất cả. Cho dù không thể mang cô trở lại, Đổng Hoài Sướng vẫn còn ích kỷ hy vọng ở lại một góc trong kí ức của cô.
Có đôi khi hắn cũng không biết mình vì sao mà phải khiến người mình yêu sâu đậm bị tổn thương, có thể là muốn kiểm nghiệm cô chăng? Hoặc là cũng muốn kiểm nghiệm chính mình?
Hắn không tin vì yêu nhau mà mọi chuyện lại đến nông nỗi như thế này. Năm đó bọn họ quá trẻ tuổi, Thanh Nhạc nghĩ tất cả mọi chuyện có thể giải quyết với hai chữ “tình yêu”, cô không nghĩ người cô yêu lại có thể phản bội cô như vậy, nhưng hắn lại không giống cô. Hắn có sự cuồng nhiệt tuổi trẻ, luôn luôn thích thay đổi, càng có nhiều ý tưởng đang chờ hắn thực hiện.
Hắn dần dần cảm thấy Thanh Nhạc là gánh nặng đối với mình, nhất là của tình yêu của cô. Ánh mắt cô, mỗi một lần nhìn hắn khiến hắn chỉ cảm thấy bản thân phải nói ra lời xin lỗi, bởi vì hắn không có cách nào đáp trả lại cảm xúc đó, loại tình yêu này hắn không thể cho cô được.
Ban đầu cưới Thanh Nhạc là vì cái gì? Đổng Hoài Sướng có chút đã không nhớ rõ, hoặc là hắn chỉ muốn mình là người đầu tiên lưu lại ký hiệu trên người Thanh Nhạc. Người đối với vật tốt đẹp luôn muốn chiếm thành của riêng mình, hắn sợ Thanh Nhạc sẽ bị người khác cướp đi, cho nên không cẩn thận suy đi tinh lại liền cưới cô.
Nhưng hắn quên mình đối với cuộc sống hôn nhân không thể thích nghi, hắn không có thói quen về đến nhà đã có người đang chờ đợi mình, còn có… hắn cũng không có thói quen khi La Thanh Nhạc nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Tại sao cô nghĩ rằng hắn thật sẽ yêu thương cô? Tại sao cô nghĩ rằng chỉ cần hai người kết hôn, cuộc sống sau này cũng chỉ có hạnh phúc? Cô cần biết thế giới trong tưởng tượng đó là sai lầm, mà hắn chỉ là dùng phương thức này để đánh thức cô thôi.
Kết quả lần này hắn gọi điện thoại thông báo cho cô hắn đã về Đài Loan, La Thanh Nhạc cho hắn duy nhất một câu, bảo gọi hắn đi chết đi!
Như vậy cũng tốt… Ít nhất vẫn còn rất tức giận với mình.
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Dực
Đổng Hoài Sướng soi gương,bất đắc dĩ cười cười. Hắn không có nhân cách hoàn mĩ, càng không hoàn thành sứ mệnh trên phương diện tình cảm. Hắn thừa nhận ban đầu kết hôn là một quyết định sai lầm, nhưng hắn hiểu được khi mình lập lời thề là lúc hắn yêu La Thanh Nhạc.
Cô đối với hắn vẫn có sức ảnh hưởng, chẳng qua là hắn không muốn ảnh hưởng đó thúc đẩy hắn, thậm chí có chút chán ghét việc luôn bị sự tồn tại của cô làm ảnh hưởng tới các quyết định của minh. Hắn cho là nếu như có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của cô, hắn sẽ trở nên tốt hơn một chút.
‘Nam nhi chí tại bốn phương’ không phải sao? Tại sao có thể bị tâm tình phụ nữ ràng buộc?
Lại nói hắn đã vì Thanh Nhạc vứt bỏ tất cả, hắn vì Thanh Nhạc mà bị người nhà đoạn tuyệt tới lui, từ đại thiếu gia nhà giàu biến thành kẻ vô dụng bần hàn, không có năng lực kinh tế không thể làm việc gì, thậm chí không có cách để Thanh Nhạc sống tốt dù chỉ một ngày, chỉ có thể thấy tình yêu trong mắt cô, mỗi ngày bị cảm giác tội lỗi ăn mòn hầu như không còn.
Cái hắn muốn cũng chỉ là một cơ hội, trở lại thì có thể có lựa chọn lại, lựa chọn cuộc đời hắn một lần nữa. Một lần nữa nhìn kĩ cuộc sống của hắn có thể tốt hơn hay không, một lần nữa phóng đãng không kềm chế được, chứng minh mình không bị tình cảm trói buộc, thuyết phục mọi người hắn vô tình chẳng qua là một loại kiên cường.Hiện tại hắn cái gì cũng có thì mới phát hiện thì ra tất cả đã thay đổi. Thanh Nhạc vẫn tồn tại trong lòng hắn, chỉ là ánh mắt luôn tràn ngập tình yêu của cô đã không còn. Lúc nhìn hắn, trên gương mặt cô không che dấu được sự đau đớn, hình ảnh kia khắc sâu vào trong đầu hắn, vài năm qua đi đều vẫn không thể xóa bỏ.
Công ty ở Đài Loan cử trợ lý Peter tới gặp hắn lúc chạng vạng, có thể nhìn ra đó là một người có lý tưởng cho tương lai, thái độ cung kính nói chuyện, phục vụ so với nhân viên trong khách sạn thậm chí còn chu đáo hơn.
“Ngài Đổng, chúng tôi đã cho người đặt phòng giúp anh, khi nào thì anh muốn chuyển qua?”
“Tối nay luôn đi”
“Vâng”
“Là nơi tôi muốn ở sao?”
“Đúng vậy, cô La ở phòng bên cạnh, chúng tôi sẽ điều tra tình hình rồi báo lại cho anh”
“Ngày mai giúp tôi lấy một số điện thoại di động, tôi phải đổi số điện thoại rồi” Hắn cũng không hy vọng trong lúc ở lại Đài Loan lại bị Vân Tú quấy rầy.
“Vâng”
Bên trong xe yên tĩnh…
“Cô ấy… mỗi ngày đều sẽ trở về nơi này sao?”
“Đúng vậy, cô La mỗi ngày đều sẽ về nhà, nhưng mà hôm nay cô ấy đi công tác, tôi nghĩ đại khái tuần sau mới có thể về Đài loan”
“Mỗi ngày đều về nhà, biết điều như vậy?” Hắn không quá cao hứng, La Thanh Nhạc trước kia cũng vậy.
Mỗi người đều thay đổi, tại sao chỉ có cô còn kiên trì với tình cảm đó? Cô còn trẻ, nên đi chơi cùng nhiều người mà không phải mỗi ngày một mình cô đơn về nhà. Cho dù cô không muốn nói yêu, cũng có thể tìm người đàn ông chăm sóc mình mới đúng.
“Cô La không có ham mê thứ gì không tốt cả” Peter nói.
“Thỉnh thoảng đi chơi chưa tính là ham mê không tốt” Đổng Hoài Sướng không nhịn được muốn nói rõ.
Phản ứng của hắn khiến Peter có chút bất an, vội vàng giải thích: “Ý của tôi là, cô La là cô gái biết giữ mình trong sạch”
“Từ minh yêu mình thì có tác dụng gì!” Đổng Hoài Sướng không rõ là mình nên cao hứng hay là tức giận, nhưng hắn quả thật có phần tức giận.
Peter thức thời không có phản ứng gì khác. Đối với ông chủ mới này, hắn còn chưa nắm rõ, tốt nhất đừng đem công việc của mình ra nói giỡn. Nói chuyện nhỏ nhặt thế này cùng ông chủ cũng rất nguy hiểm, sơ ý một chút là có thể mất việc.
Tiếp tục lái xe, Peter cẩn thận quan sát biểu tình của ông chủ từ gương chiếu hậu. Đổng Hoài Sướng cau mày, đôi môi cũng mím lại nghiêm túc. Hắn đại khái nhìn thấu cảm xúc trong long Đổng Hoài Sướng, sau này chuyện của cô La cũng phải xử lý cẩn thận gấp bội.
La Thanh nhạc cảm giác tinh thần của mình hơi tệ, cô tạm thời xuất ngoại mấy ngày, trở lại lập tức cắm đầu vào công việc. Giờ nghỉ trưa đã nghỉ ngơi một lúc, nhưng cho dù thân thể ngừng lại, đầu óc vẫn không thể ngừng suy nghĩ, bởi thế cho dù có nghỉ ngơi cũng không được gọi là nghỉ ngơi đúng cách.
Buổi chiều họp xong, thư ký liền tiến lên đón, lại bắt đầu oanh tạc bằng miệng với cơ thể đầy mệt nhọc của cô.
La Thanh Nhạc có lúc không khỏi muốn hỏi, tại sao có chút chuyện vụn vặt mỗi người cũng nên biết làm thế nào, nhưng lại còn muốn hỏi cô? Tổng giám đốc xế chiều nay cũng không xuất hiện ở hội nghị. Mặc dù hắn tới cũng chỉ là ngồi ở bên cạnh mò mẫm nhưng ít ra cũng phải xuất hiện, coi như là giao phó cho mọi người vài việc cũng được.
“Phó tổng giám đốc, hôm nay ngài Robert lại gọi điện thoại tới”
“Không cần nói nhảm nhiều lời”
“Anh ta hỏi chị có thích anh ta tặng hoa không…”
Cô thư ký thật sự không hiểu, thật ra thì điều kiện của ngài Robert này rất là khá. Phó tổng là phụ nữ đã ly hôn còn có người theo đuổi như vậy, thật sự không có gì phải suy nghĩ. Lại nói Robert đã đuổi theo cô ấy một đoạn thời gian, nếu anh ta chỉ là muốn tìm phó tổng vui đùa một chút thì cũng không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy.
“Vấn đề này thuộc về phạm vi nói nhảm đó!” La Thanh Nhạc quay đầu lại, dùng giọng cảnh cáo.
Lần này cô đi công tác cùng lắm là đến Hong Kong trước rồi mới đến Malaysia. Ở Hong Kong có cùng Robert ăn một bữa tối, cô thậm chí còn hoài nghi là thư ký của mình rao tin mình đến Hong Kong. Ngày đó vừa mới xuống máy bay liền nhìn thấy Robert đã đứng chờ ở sân bay rồi.
Gặp mặt ba phần tình, hơn nữa, thật sự côcũngmuốn cùng phái nam tiếp xúc nhiều một chút, có lẽ là bị Đổng Hoài Sướng ảnh hưởng. Đột nhiên có tin tức của hắn làm cô bất an cực kỳ, cho nên mới đáp ứng bữa ăn tối, nghĩchứng minh mình cũng có thể cùng những người đàn ông khác qua lại.
Nào biết ăn bữa tối xong, Robert đột nhiên biểu hiện ân cần, sau khi cô về Đài loan hắn thậm chí bắt đầu ngày ngày tặng hoa đến công ty .
“Vậy… còn một chuyện khác, tám phần chị cũng sẽ cho rằng là nói nhảm” Thư ký còn chưa bắt đầu nói liền biết đại khái tin nhắn đó sẽ có kết quả gì.
“Nếu như cô biết là nói nhảm thì cũng không cần hỏi tôi nữa”
“Nhưng… điều này em cũng có liên quan!”
“Cô cũng có liên quan?” La Thanh Nhạc dừng bước chân, quay đầu lại nhìn thư ký một cái.
“Em là muốn hỏi chị một chút chuyện cá nhân”
“Chuyện cá nhân? Cô muốn hỏi gì?”
Trong công ty này từ trên xuống dưới người nào không biết La Thanh Nhạc cô trong giờ làm việc không thảo luận vấn đề riêng, trừ việc cô yêu chó, lúc cô đi công tác đã làm phiền các đồng nghiệp thỉnh thoảng mang chó lên trung tâm, xem người ngược đãi chó của cô không, La Thanh Nhạc căn bản là không có chuyện riêng khác có thể thảo luận.
“A, cái này em rất khó phân biệt được là có liên quan tới chị không, nhưng là có liên quan tới em á!” Thư ký cũng không kịp nghĩ cái khác, trực tiếp hỏi “Chị…trợ lý chồng cũ của chị… người đó như thế nào?”
“Cái gì? Trợ lý của chồng cũ?”
“Chính là người thường thay chồng cũ của chị gọi điện thoại tới… Em cảm thấy người này có vẻ không tệ, hơn nữa anh ta nói chuyện rất khách khí, em…”
“Cô nghe rõ cho tôi!” La Thanh Nhạc lạnh mặt, tức giận trợn trừng mắt nhìn thư ký “Cô muốn chọn bạn trai thế nào không liên quan đến tôi, nhưng là xin cô đừng kéo tôi vào. Tôi còn không biết người cô nói là ai, đã mấy trăm năm tôi không liên lạc với tên khốn kiếp kia rồi. Về sau đừng hỏi tôi vấn đề nhàm chán này!”
Thư ký câm nín, nhìn cô phẫn nộ đi vào phòng làm việc.
Những đồng nghiệp khác ở cửa cũng rối rít ló đầu ra, chỉ thấy cô thư ký xụ mặt xuống, buồn bã thở dài nói: “Bản thân mình không yêu, ngay cả tình yêu của người khác cũng muốn dội một chậu nước lạnh, rõ là…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...