Tưởng Thất Nguyên đầu tiên xấu hổ, sau phục hồi tinh thần. Đầu tiên anh trừng mắt nhìn, rồi nhìn bốn phía xung quanh, mới chậm rãi hỏi: “À…giờ là mấy giờ ấy nhỉ?”
Ôn Triết Đào đáp: “Sáu giờ tối ngày hôm sau.”
Tưởng Thất Nguyên chép miệng, tưởng tìm được đề tài nào sôi nổi để nói nhằm giảm bớt không khí xấu hổ, cuối cùng không thể làm như không có chuyện gì xảy ra. Anh thật sự không biết nên làm gì, cứ ngố ra nhìn Ôn Triết Đào, mà hắn cũng nhìn chằm chằm anh, không khí tĩnh lặng trở lại.
Rõ ràng một giây trước còn nghĩ đến hắn, bất ngờ đương sự xuất hiện tức thì trước mặt anh. Tưởng Thất Nguyên phát hiện mình không biết nên mở miệng thế nào. Chuyện này quái cực kỳ…Việc này cần phải được rõ ràng, anh không muốn mọi chuyện rối rắm. Tưởng Thất Nguyên mở miệng với đủ mối hoài nghi, thậm chí chính anh cũng thấy chính anh cũng đang rất bất thường
“Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không? – Anh hỏi.
Không đúng! Là anh tính toán muốn dùng thiết bị của Ôn Triết Đào kiểm tra thân thể của mình? Vì cái gì lại đi ăn nói xàm lone giữa một nơi kỳ quái thế này?!
Ôn Triết Đòa lẳng lặng nhìn Tưởng Thất Nguyên, tỏ vẻ thiếu tự nhiên, lúc này mới chậm rãi trần thuật:
“Anh lại vào không gian của Nhan Nham.”
“Chẳng lẽ không phải tôi đang nằm mơ sao?”
Tưởng Thất Nguyên kinh hoàng chớp mắt, “Vì sao cậu lại khẳng định như thế?
Trước đây, anh có giải thích cho A Đào về không gian thần kỳ của Nhan Nham, nhưng mà sao cậu là có thể chỉ vì thấy anh ngủ lâu như vậy liền kết luận là anh bị kéo vào không gian.
Không đúng! Có gì đó không đúng!
Tưởng Thất Nguyên gãi ót mình, trước mặt Ôn Triết Đào xuất hiện bất thình lình. Anh thì thào, lẩm bẩm: “Tôi bị Nhan Nham giam lại – bị ném đến đây, hẳn nhiên thân thể sẽ biến mất…Không! Thời điểm đó Nhan Nham không thể vượt qua hệ thống bảo vệ, em ấy không thể nào kéo tôi vào không gian…”
Càng nghĩ càng đau đầu, đến cuối cùng Tưởng Thất Nguyên thấy não mình sắp nổ tung. Anh không phải không thể lý giải mọi thứ, bản thân vấn đề cũng không phải phức tạp, nhưng không hiểu làm sao, mọi thứ cứ rối tung trong đầu anh, càng ngày càng mơ hồ.
Ức chế thật sự, Tưởng Thất Nguyên thôi không dằn vặt nữa, anh ngẩng đầu lên muốn hỏi Ôn Triết Đào, có phải thân thể anh đã biến mất khi bị kéo vào không gian, thì bất chợt phát hiện ra một ấn ký kỳ quái trên người Ôn Triết Đào.
Xương quai xanh, có một sắc hồng ấn ký.
Không biết có phải bởi vì mắt có vấn đề, anh cảm thấy ấn ký với kích cỡ như tay đứa bé thật sự quỷ dị. Thế nhưng Tưởng Thất Nguyên rất rõ ràng một việc – Ôn Triết Đào mấy ngày trước không như thế này! Anh lao tới cởi áo Ôn Triết Đào ra, kiểm tra cơ thể hắn
Thái độ Ôn Triết Đòa vẫn thản nhiên, lại thêm cái mặt than cố hữu, liền không nóng không lạnh đáp.
“Không có gì!”
Sau đó liền gạt tay Tưởng Thất Nguyên ra, sửa soạn lại quần áo của mình. Tưởng Thất Nguyên âm u nhìn theo cử động của hắn.
Thất Tưởng Thất Nguyên như vậy, động tác Ôn Triết Đào dừng lại, sau đó lại lờ đi Tưởng thất Nguyên khôi phục lại tốc độ như trước, đóng lại cúc áo. Hắn không quay lưng đi luôn mà chỉ lạnh lùng nhìn Tưởng Thất Nguyên, giọng điệu bình thản:
“Là một người theo chủ nghĩa duy vật, em luôn luôn không dám chắc về những miêu tả của anh – một không gian tách biệt và em cũng biết là Nhan Nham sẽ không mang theo không gian xuất hiện trước mặt em. Vì thế để có thể tìm hiểu như cách tìm hiểu một công trình nghiên cứu khoa học, em buộc phải đánh đổi.”
Đầu óc anh lùng bùng bởi những phát ngôn vĩ đại của Ôn Triết Đào, thế nhưng hắn cảm nhận mình đã giải thích rõ ràng và sẵn sàng rời đi. Tưởng Thất Nguyên tỉnh táo lại, hỏi một vấn đề quan trọng:
“Vậy ngực cậu là cái gì? Rất chướng mắt, mau xóa nó đi.”
“Là tặng phẩm kèm giao dịch thôi, ba ngày sau sẽ mất đi.”
“Cậu cho tôi là đồ ngốc à?! Làm sao tôi tin được mấy lời đấy…Khoan đã!”
Tưởng Thất Nguyên trợn tròn mắt, nói:
“Không gian là của Nhan Nham…Cậu cùng em ấy ký kết khế ước?”
Nhưng vài giây tiếp theo, Tưởng Thất Nguyên tự phủ nhận suy luận của mình. Dù sao khi Ôn Triết Đào xông vào đây cũng ấn ký, thì Nhan Nham đang cùng anh uốn éo, làm sao có thời gian dụ dỗ A Đào.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Tưởng Thất Nguyên vẫn phát hỏa – chẳng hiểu vì sao, anh chính là thấy cái ấn ký ấy rất chướng mắt. Có thể cái ấn ký ấy như lời chúc phúc gì đó đến Ôn Triết Đào, anh thật sự rất ngứa mắt!
Cảm giác như bị ai đó chiếm tiện nghi, trong lòng chua xót, chính là thật sự khó chịu
…
Tưởng Thất Nguyên cuối cùng vẫn không biết được bí mật Ôn Triết Đào – Ôn Triết Đào rất hiểu anh. Chỉ cần hắn muốn gạt, thì anh không thể phát hiện, chỉ có thể mơ mơ màng màng giữa một đống suy diễn của mình, đã thế lại thêm cả Ôn Triết Đào lèo lái anh đi sai hướng.
Cuối cùng ép buộc một tháng, Tưởng Thất Nguyên rốt cuộc phải buông tay
Thật ra ba ngày sau, khi cái ấn ký biến mất thì bức bối trong lòng Tưởng Thất Nguyên cũng theo đó tiêu tán, ban đầu còn nghĩ là có chút cảm xúc rung động gì đấy. Nhưng giờ Tưởng Thất Nguyên tự thấy chẳng vì tình cảm gì có, chỉ đơn giản là muốn tìm thấy một câu trả lời cho bức xúc.
Bởi vì, anh không thể có kiểu tình cảm này.
Biết giải thích như thế nào nhỉ?
Có lẽ do di chứng cùng Nhan Nham song tu…bây giờ anh rất khó có tình cảm với người khác, nhưng cũng không hẳn là vấn đề lớn. Trên thực tế khi thời gian trôi qua, anh cũng dần chấp nhận chứng khiết phích. Bởi vì giữa nơi bẩn thỉu này, dù có nỗ lực chữa trị thân thể thì đâu cũng lại vào đấy.
Tóm lại, anh hiện tại ra đường không thể thiếu kính râm, hay đồ bảo hộ. Dù phải chịu đủ mọi ánh mắt soi mói, nhưng anh cũng đã xem như một phần thói quen.
Hơn thế anh đã kiềm chế những di chứng của song tu, bây giờ dù ôm người khác thì anh cũng không bị nóng ran, thậm chí có hôn thì cũng không còn cảm giác buồn nôn.
–Dù anh có đào hoa đến mấy, nhưng cũng không hẳn thích chuyện lạm giao. Kể cả từng sống thác loạn đến mấy, thì cũng không chơi 3p gì đó, càng không có chuyện mỗi đêm ngủ với một người.
…
Tâm trí Tưởng Thất Nguyên giờ rất bình thản, sức khỏe cha anh không tốt, đau ốm quanh năm suốt tháng. Nhìn đến bộ dáng bi đát kia, Tưởng Thất Nguyên cũng chẳng có cảm xúc gì, xem như chẳng có chuyện gì. Về phần Tưởng gia, anh sẽ không trở về. Quá khứ vì căm ghét cha, bây giờ thì chỉ là không còn rằng buộc.
Để tìm một nơi dành cho mình, Tưởng Thất Nguyên tìm mua một biệt thự, không quá lớn, nhưng phong cảnh đẹp, ven biển với gió thổi đìu hiu, mỗi ngày là một ngày tận hưởng. Anh cũng chuyển phòng nghiên cứu của Ôn Triết Đào đến đây, nhưng chỉ là trên danh nghĩa thôi chứ thực ra hắn đã không còn ở đây. Phòng nghiên cứu của hắn giờ thành của anh – bên trong được lắp đặt thiết bị máy tính, để anh cùng nhân viên công tác.
Tưởng Thất Nguyên chăm chỉ mấy năm, tiêu sái mấy năm, chỉ tiếc là không có Ôn Triết Đào ở đây. Nói đến Ôn Triết Đào, có lẽ hắn đang theo đuổi giấc mơ của mình.
— Ôn Triết Đào nói hắn đã phát hiện ra sóng dao động của không gian, làm tiền đề để nghiên cứu tìm ra một chiều không gian khác.
Tưởng Thất Nguyên ngay từ đầu đã không đồng ý, nhưng Ôn Triết Đào lại quá cố chấp.
“Chỉ là một sóng dao động không rõ nguồn gốc, cậu có cần đánh đổi như thế không?
Tưởng Thất Nguyên dựa người vào cửa nhìn Ôn Triết Đào ăn mặc chỉnh tề. Cặp kính che đi đôi mắt xinh đẹp, nhìn thấu lòng người.
Hắn kéo theo rương hành lý, đôi mắt thản nhiên nói: “Vâng, xin anh bảo trọng.”
Tưởng Thất Nguyên thấy khóe mắt cay cay, nhưng anh biết mình không rơi lẹ. Khẽ chớp mắt, miễn cưỡng chỉ nói một câu thôi, thanh âm trầm thấp mà thê lương,:
“A Đào, cậu thật sự không định nói hết mọi thứ cho tôi sao?” –
Ôn Triết Đào lắc lắc đầu, nhấc chân cất bước.
Tưởng Thất Nguyên nhắm mắt lại, hai tay vòng trước ngực, như là lẳng lặng nhắm mắt tĩnh tâm. Trong nháy mắt, hình bóng Ôn Triết Đào ngày một mơ hồ, cuối cùng cũng biến mất không thấy.
Chờ anh mở mắt, chờ hình ảnh Ôn Triết Đào khuất xa, Tưởng Giang luôn đứng bên cạnh, ánh sáng chiếu lên gương mặt âm u.
“Anh.” – Tưởng Giang ngẩng đầu nhìn Tưởng Thất Nguyên, mím môi nói: “Nhan Nhan…mất tích rồi.”
Nếu có thể, cậu cũng không muốn nói cho anh biết, kể cả Nhan Nham mất tích thì cũng để nó vĩnh viễn biến mất đi…Nếu không có nó, Tưởng Thất Nguyên cũng phiền não như vậy.
Tưởng Thất Nguyên nâng ánh mắt, không lên tiếng.
“Anh…” – Tưởng Giang chưa nói xong, Tưởng Thất Nguyên cũng ngắt lời – “Anh biết Nhan Nham ở nơi nào.”
Tưởng Giang kinh ngạc nhìn Tưởng Thất Nguyên.
Tưởng Thất Nguyên nghiêm túc nhìn Tưởng Giang, không có nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, đôi mắt nghiêm túc đến rợn người. Mà Tưởng Giang cũng nhận ra cái không thích hợp, chợt rùng mình, sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng vẫn không dám truy vấn.
“Cậu biết rõ A Đào đi đâu không?” – Tưởng Thất Nguyên đột nhiên hỏi.
Tưởng Giang ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng, cậu lắc đầu rồi cẩn thạn nhìn Tưởng Thất Nguyên
“Anh, anh sao vậy?”
Tưởng Thất Nguyên không đáp lại Tưởng Giang, miễn cưỡng nhếch môi cười, tự lầm bầm trong miệng: “Em ấy, thật sự hư hỏng…nên anh phải giam lại.”
Rồi anh đột nhiên vỗ vỗ đầu Tưởng Giang:
“Cậu nói anh làm vậy có đúng không? Làm thế để bớt tai họa cho thế giới.”
Tưởng Giang bất ngờ bởi hành động thân mật của Tưởng Thất Nguyên, cậu mở to mắt, mơ hồ nhìn Tưởng Thất Nguyên. Cậu thật sự có nhiều điều muốn hỏi, vì sao Ôn Triết Đào rời đi, vì cái gì mà hôm nay anh toàn nói điều kỳ quái…Nhưng mà, cậu cảm giác đại não của mình như bị trì trệ lại, cái gì cũng không xong.
Sau đó, chờ cậu khôi phục thời điểm, phát hiện Tưởng Thất Nguyên đã không thấy.
……
……
Tác giả có lời muốn nói: Văn này sắp hết…Không sao! Mị đúng là loser, viết nhiều chỗ lộn xộn, các viết càng loạn mà cố gồng lên viết.
Hẳn là nhiều chỗ gây khó hiểu…mị cũng biết là nhiều đoạn viết ngáo vờ nhờ QAQ
Không đổi cp, Nhan Nham vẫn là nhân sinh người thắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...