San San mặc dù thấy cậu bé là một tiểu
quỷ, nhưng khuôn mặt lại rất thanh tú, cộng thêm đã cùng cậu bé đi lang
thang cả đêm, hiện tại phải tạm biệt thì có chút không nỡ, nghe cậu bé
hỏi vậy liền ngồi xổm xuống, cưởi tủm tỉm nói với cậu bé: “Diệp San San, em gọi chị là San San là được rồi, em trai nhỏ, em tên gì?”
“Chị San San, em tên là Trần Triết!” Cậu bé trai thản nhiên trả lời, “Vừa rồi là số điện thoại của em a, chị phải thường xuyên gọi điện cho em nha!”
“Nhất định nhất định!” San San nhanh chóng cười đáp lại.
Cậu bé trai quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói với Hàn Có Diễn, “Hiện tại chúng ta là tình địch!”
Khụ ~! San San bị cậu bé trai làm cho dở khóc dở cười, tình cảnh bị cậu bé làm cho trở nên hỗn loạn, nhưng đó
cũng chỉ là lời nói của một đứa trẻ, thật sự rất muốn giải thích với cậu bé một chút, nhưng lại thấy có chút kì quái, trong lúc nhất thời lại
không biết nói gì, đứng ngây ra đó như đầu gỗ, bắt đầu đỏ mặt.
“Vậy thì cháu phải nhường chú một chút!” Hàn Cố Diễn ngược lại vô cùng tự nhiên, cũng điên khùng theo cậu bé, “Chú thấy cháu lớn lên sẽ rất đẹp trai, sợ sẽ thua bởi cháu a!” Anh vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cậu bé nên mới như vậy.
Lòng tự tin của cậu bé càng tăng thêm, vô cùng chăm chú nhẹ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Hàn Cố Diễn, lại an ủi anh: “Kì thật anh cũng rất đẹp trai a!”
Hàn Cố Diễn liếc nhìn San San một cái,
San San đúng lúc cũng nhìn về phía anh, ánh mắt hai người thoáng chạm
nhau, Hàn Cố Diễn mỉm cười với cô, cô xấu hổ muốn chết, nhanh chóng
chuyển đề tài, nhìn sang mẹ của cậu bé trai nhanh chóng nói sang chuyện
khác, “Bảo bối của chị thật đáng yêu a!”
“Đáng yêu như quỷ!” Mẹ của cậu bé nở nụ cười, ngoài miệng lại than thở đứa con ranh mãnh của mình, “Thấy gái đẹp thì đã quên cả mẹ ruột, từ nay về sau chắc ngoài vợ ra cũng chẳng nhớ gì đến mẹ rồi.”
Cậu bé trai vừa nghe thì lập tức đứng đắn nói: “Chị San San, chị sẽ đối tốt với mẹ em chứ?”
Khụ ~! Lời này cũng nói ra được, San San điên mất!
“Này, hai người chúng ta cạnh tranh vẫn chưa có kết quả, bây giờ nói ra lời này còn quá sớm nha!” Hàn Cố Diễn tự vạch áo cho người xem lưng, San San thật muốn dán kín hai cái miệng một lớn một nhỏ trước mắt này.
“Vậy à!” Cậu bé trai suy nghị một chút liền gật gật đầu, “Mà sau này hãy nói thì tốt hơn!”
“Được rồi, nhóc con, trễ rồi, chị San San phải đi về, ngày mai em còn phải đi học, nhanh đi về nhà ngủ cho chị!”
San San thấy bộ dạng lưu luyến không rời của cậu bé thì khẽ mắng cậu bé, lại bảo sẽ thường xuyên liên lạc với
cậu bé, cậu bé lúc này mới quay đầu lại cứng ngắc để cho mẹ dắt đi.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
San San từ nhỏ đến lớn, thành tích học
tập đều rất ổn định, luôn đứng vị trí thấp trên lớp. Lúc thi đại học,
cũng không biết vì sao đột nhiên lại đột nhiên có gan, khi chọn nguyên
vọng lại chọn trường vượt quá sức của chính mình, đánh bạo điền trường
này vào nguyện vọng thứ nhất, không ngờ tới lại thi đậu thật, mặc dù chỉ là ăn may nhưng lúc ấy bạn bè thân thiết cũng phải kinh hãi trợn tròn
mắt, thiếu chút nữa đã lọt ra khỏi cửa sổ. Nhưng thông minh đột xuất
cũng chỉ có một lần như vậy, bây giờ cô lại đang giãy dụa với vị trí
cuối lớp. Trường học tại Trung Quốc, học giỏi không nhất định có thể làm cán bộ lớp, nhưng làm cán bộ lớp thì học tập cũng không tệ, San San một mực cảm thấy mình không có duyên với việc làm cán bộ lớp, không ngờ
tới ma xui quỷ khiến lại còn làm cả lớp trưởng.
Tuy chỉ là môn học tự chọn, nhưng lại
làm lớp trưởng nên San San cũng phải có trách nhiệm. Mỗi sáng cứ mười
hai giờ, bọn họ sẽ gửi các vấn đề cần thắc mắc đến cho cô, cô sẽ gửi lại vào hộp thư của Hàn Cố Diễn. Không ở trong ngành thì không biết tình
hình ngành đó, Hàn Cố Diễn nói quá đơn giản anh không trả lời, nhưng
những vấn đề này San San thoạt nhìn thấy rất khó, cô chính là phụ trách
đem những thứ trong Email của mình tập hợp lại rồi chuyển sang hộp thư
khác.
Hôm nay là thứ bảy, San San như thường
lệ ngồi trước computer chuyển thư. Chuyển rồi lại chuyển, cô đã cảm thấy cái chức lớp trưởng này kì thật rất dư thừa, nhưng mà thấy giáo là lớn
nhất, anh ta yêu cầu thế nào thì cô phải làm thế đó.
Hàn Cố Diễn phỏng chừng như tối thứ bảy
nào cũng lên mạng, bởi vì San San phát hiện, mỗi lần cô gửi thư sang,
không bao lâu sau sẽ nhận được thư xác nhận của anh, tiêu đề chính là
“Nhận được, cảm ơn”, còn nội dung thì để trống. Thư xác nhận hôm nay
cũng rất nhanh, San San theo thường lệ mở ra xem anh còn có dặn dò nào
khác không, tiêu đề vẫn là “Nhận được”, nhưng lúc này nội dung lại có thêm câu “Thời tiết lạnh, chú ý giữ ấm!”
San San quét mắt qua, nhìn thấy dòng chữ nhỏ này thì cười thầm, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn. San San cảm
thấy Hàn Cố Diễn không giống với những thầy giáo khác, cụ thể là không
giống ở đâu thì cô cũng không nói ra được. Lúc bị bệnh, nhờ có anh chăm
sóc, còn có ngày Noel mấy hôm trước, cũng chính anh đã đưa cô về kí túc
xá, hôm đó anh đến quảng trường, San San cảm thấy anh cố tình đến tìm
mình, nhưng sau đó, anh lại không chủ động nói chuyện gì, cô cũng không tiện hỏi. San San từ nhỏ đã sợ thầy giáo, đối với thầy Hàn cô cũng có
cảm giác sợ, nhưng sự sợ hãi của cô với anh lại không giống như với các
thầy giáo khác, vừa nhìn thấy anh, San San đã cảm thấy mình liền biến
thành đứa ngốc, đầu óc căn bản là không thể theo kịp hành động cùng lời nói của anh. Mỗi lần sau khi gặp anh trở về, cô sẽ buồn bực chính mình, cảm thấy mình đã nói sai gì đó trước mặt anh, làm hại mỗi lần nhìn thấy anh, cô lại lo lắng mình lại gây nên chuyện gì, làm cho cô rất sợ hãi
khi nhìn thấy anh, nhưng dường như lại rất hy vọng có thể được gặp anh.
Nội tâm mâu thuẫn như vậy, cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Bây giờ nhìn thấy lời nói quan tâm này,
trong lòng San San cũng rất kích động, nghĩ nửa ngày, rốt cuộc phải trả
lời thế nào mới được, thư trả lời đánh rồi lại xóa, xóa rồi lại đánh,
nhiều lần giằng co, cuối cùng mới một tràng những lời cảm ơn. Lúc này
Hàn Cố Diễn cũng không trả lời lại nữa, San San check mail mấy lần, nghĩ rằng anh đang bận công việc nên đóng hộp thư lại đi làm việc khác.
Đến buổi tối, chính là lớp học của Hàn
Cố Diễn. San San theo lẽ thường ngồi nghe như đang lọt vào một biển
sương mù, nhưng mà vẫn phải ra vẻ gật gù, khóa học cũng sẽ mau chóng
chấm dứt, San San nghĩ vậy thì quyết tâm kiên trì, sắp được giải phóng,
đến học kì sau, mở to hai mắt chọn xong chương trình học, hai môn học tự chọn này một cái quá nghiêm, một cái lại quá khó, đều làm cho cô khó
khăn.
Hai tiết học, cô luôn ngồi miên man suy
nghĩ, dần dần thời gian cũng trôi qua. San San chuẩn bị đem tiền thuốc
men mình nợ Hàn Cố Diễn trả lại cho anh, nhưng vây quanh anh có rất
nhiều người, không biết đang nói về vấn đề gì, cô không dám làm vậy
trước mặt nhiều người như thế nên cũng chỉ lấy việc thu dọn sách giáo
khoa làm cớ kéo dài thời gian, đợi cho các bạn học về hết rồi mới một
mình đến tìm Hàn Cố Diễn.
San San cầm sách giáo khoa trong tay, sự chú ý đều đặt trên giảng đường, ngay cả khi Tiểu Mập nhìn cô mà tề mi
lộng nhãn ra vẻ tinh quái, cô cũng không có tâm tình để ý đến.
Hàn Cố Diễn giải quyết xong vài vấn đề
của các sinh viên, tất cả tản đi hết, từng người một ra về, bên cạnh vẫn còn thừa lại một nữ sinh, hai người cũng không biết phải nói gì, cùng
nhau đi ra ngoài. Ngẩng đầu nhìn lơ đãng, lại nhìn thấy San San đang
liên tiếp nhìn về phía mình, hai chân Hàn Cố diễn sắp bước ra khỏi cửa
chính của phòng học thì dừng lại, nhìn bạn học kia mỉm cười: “Nếu như không có việc gì, vậy thì trước tiên cứ về đi.”
Nữ sinh kia sửng sốt một chút, nhìn về
phía San San, vừa vặn chạm vào ánh mắt San San, San San lúng túng cúi
đầu, tiếp tục cố gắng duy trì trạng thái khắc khổ kia, chợt nghe nữ sinh nói: “Thầy Hàn, tạm biệt.” Giọng nói trong trẻo.
“Người đã đi hết sạch, đừng diễn nữa.” Giọng nói nam trung dễ nghe của Hàn Cố diễn vang lên ở phía trên đầu cô, San San cảm thấy đầu của mình đang muốn bốc khói.
“Thầy Hàn…” San San lập tức đứng lên, nhìn anh mỉm cười sáng lạn.
Hàn Cố Diễn thấy cô nhe răng ra cười, vẻ mặt vô cùng ngốc nghếch, “Chuyện gì, nói đi.” Sau mỗi giờ học, cô trốn so với thỏ còn nhanh hơn, hôm nay lại khác
thường ngồi lại đây như vậy, không cần nghĩ cũng biết chắc là có chuyện.
San San nghe anh nói như vậy, nhanh chóng chui đầu vào trong túi của mình lục loạn lên một hồi, cầm lấy túi tiền: “Thầy Hàn, lần trước bị bệnh thật sự đã phiền toái đến thầy, tiền thuốc men lần ấy em vẫn chưa trả cho thầy, bao nhiêu thế ạ?”
“Món tiền nhỏ thôi, không cần.” Hàn Cố Diễn lơ đễnh nói.
“Vậy cũng không thể chiếm tiện nghi của thầy được ạ.” San San rất kiên trì.
“Không nhớ rõ.” Hàn Cố Diễn phất tay, trả lời vô cùng dứt khoát.
“Thầy Hàn…” San San có chút gấp gáp, từ trong ví tiền lấy ra hai tờ tiền muốn nhét vào trong tay Hàn Cố Diễn, “Có lẽ…có lẽ khoảng bấy nhiêu a.”
“Được rồi, cầm lại đi a.” Hàn Cố Diễn đẩy về phía San San, thấy cô muốn tránh đi, “Lần trước còn có ***, để tôi tính lại xem, hết bao nhiêu tiền em trả lại cho tôi luôn, hử.” (Panda: cái *** là tác giả ghi à nha hem liên quan đến ta)
San San thấy anh nói như vậy thì cảm thấy cũng được nên cầm lại tiền, “Vậy cũng được ạ.”
Thấy cô bắt đầu thu dọn đồ, Hàn Cố Diễn liền nói với cô, “Muốn đi sao? Đi đâu!” Cũng không đợi cô trả lời lại nói tiếp, “Trở về kí túc xá sao? Tôi đưa em đi, thuận đường.”
“Thầy Hàn…”
“Được rồi, sao lại giống bà cụ non như vậy, lề mề.” Hàn Cố Diễn cũng không nhìn cô, quay đầu đi ra ngoài cửa.
“Chỉ là…em muốn đến ‘Phố sinh viên’”. San San ở sau lưng anh yếu ớt giải thích.
“Vậy…cũng thuận đường a..”
San San lặng im, bây giờ còn cách ngày “5/3 – toàn dân học Lôi Phong” không còn xa nữa.
Cái gọi là ‘Phố sinh viên’ kì thật chính là một con đường nhỏ dành riêng cho người đi bộ bên phía
cửa nam của trường học a. Mặc dù nhỏ, nhưng lại rất náo nhiệt, hai bên
đường cửa hàng san sát, lợi nhuận đều là tiền của sinh viên, ngoại trừ
shop thời trang, cửa hàng bán đồ trang điểm, tiệm sách, tiệm net, quán
chơi game, tiệm tạo hóa vân vân…, còn có rất nhiều cửa hàng vỉa hè, phần lớn đều là do sinh viên tận dụng thời gian sau khi học xong bày ra,
phần lớn là bán những thứ đồ trang trí giới trẻ thích. Từ “Tư Minh lâu” nơi San San học quẹo sang một cái ngõ nhỏ, thoáng cái đã đến, cho nên
mỗi khi San San đến đây học môn tự chọn, bạn cùng phòng đều bắt cô mua
về đồ nướng ở một cừa hàng rất nổi tiếng trong ‘Phố sinh viên’, mới vừa rồi khi còn chưa đến giờ tan học đã nhận được tin nhắn của Nha Nha.
Bên cạnh trường học của San San còn có
một học viện nghệ thuật, sinh viên hai trường nếu muốn lựa chọn hoạt
động giải trí nào gần một chút cũng chỉ có thể đến ‘Phố sinh viên’. Bởi vì ‘Phố sinh viên’ mỗi thời mỗi khắc, nhất là buổi tối cực kì đông
người. Nam sinh kéo một đám cùng nhau đi dạo, nữ sinh cũng tụ thành tốp
năm tốp ba, còn có từng đôi tình nhân nữa. Hàn Cố Diễn lái xe đến đó, kì thật từ nhỏ chính mình đi luồn lách trong hẻm nhỏ còn nhiều hơn so với
San San, giờ phải lượn một vòng lớn.
Đường dành riêng cho người đi bộ cũng không thể đậu xe, bởi vậy Hàn Cố Diễn cũng chỉ có thể đậu xe ở lối vào ‘Phố sinh viên’. Diệp San San thấy anh cũng có vẻ muốn vào đi cùng càng cảm thấy anh có
điểm kì quái, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, hai người cùng chen tới
chen lui đi vào ‘Phố sinh viên’.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...