Ly: TT^TT.
Cuối cùng cũng xong
Lời của Vệ Thành Trạch vừa hạ xuống, hiện trường nhất thời im lặng trong chớp mắt, tất cả mọi người đều có chút sững sờ.
Giống như những lời mà Vệ Thành Trạch vừa nói, chính là một ngôn ngữ cổ quái nào đó, làm cho người ta không thể lý giải nổi.
Dù là trong mắt Lục Vô Tâm cũng nhịn không được toát ra một chút thần sắc cổ quái.
Một người để đoạt bí tịch bất truyền mà không từ thủ đoạn, lại nói võ công của hắn đã sớm bị phế? Chuyện này đại khái lại giống chuyện một người cướp kẹo que của người ta lại nói hắn có bệnh tiểu đường, làm cho người ta cảm thấy vô cùng vớ vẩn.
Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch trong chốc lát, phát hiện lời nói của hắn cũng không giống như giả bộ, mày Lục Vô Tâm không khỏi mà nhướng lên một chút.
Trầm ngâm chốc lát, gã đột nhiên nhếch khóe môi, ngồi xổm xuống nắm lấy cổ tay đang buông bên người của Vệ Thành Trạch: "Vậy xin đắc tội a."
Trừ chuyện tự mình giao thủ ra, nếu muốn biết công lực của người khác, cũng chỉ còn có phương pháp tra xét nội lực trong kinh mạch này mà thôi.
Nhìn thấy động tác của Lục Vô Tâm, mày của Bạch Linh Sa không khỏi mà nhíu lại, đầu ngón tay run nhẹ, nhưng cũng không làm gì.
Tùy ý mà để nội lức ôn hòa mà hữu lực của Lục Vô Tâm chậm rãi rót vào bên trong kinh mạch, Vệ Thành Trạch buông mắt, che giấu thần sắc trong đó.
Cau mày tra xét trong chốc lát, Lục Vô Tâm thu tay, gã nhìn Vệ Thành Trạch một cái, trên mặt không khỏi hiện ra chút biểu tình nghi hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu.
Bên trong kinh mạch Vệ Thành Trạch rỗng tuếch, không có một chút nội lực nào, giống như cái người trước mắt này, chỉ là một người chưa bao giờ tập võ.
Mười ngón hơi hơi quyền khởi, vệ thành trạch đích đôi môi thoáng mân nhanh, tựa hồ là ở nhẫn nại cái gì.
Lục Vô Tâm đương nhiên không có khả năng tra xét đến cùng chuyện gì, ở trước mắt gã, chính là một người thường chưa bao giờ tập võ hàng thật giá thật.
Trong thủ tục xuyên qua thực dài của 5438, có một cái hạng mục vô cùng không bắt mắt, người sau khi xuyên qua, sẽ giữ lại tất cả trạng huống của nguyên chủ, nhưng lại không có kỹ năng của nguyên thân.
Trong thế giới trước đây, đối tượng xuyên qua của Vệ Thành Trạch, nguyên bản chỉ là một người bình thường, cho nên tác dụng của quy tắc này cũng quá rõ ràng, nhưng khi hắn xuyên qua vào cái nhân vật võ lâm minh chủ này, cái thứ tác dụng của quy tắc này liền được thể hiện ra-- hoặc là nên nói là thứ hố cha thì đúng hơn.
Nếu hắn có võ công của nguyên chủ, lúc đối mặt với công kích vừa rồi, căn bản là không cần kích động.
Tuy hắn chưa từng học võ công, nhưng rốt cuộc thì cũng đã ở Tu Chân Giới nhiều năm như vậy, dù sao có lẽ hai thế giới cũng sẽ không có khác biệt quá lớn -- mà dù có khác biệt, dựa vào phản ứng bản năng của thân thể này, cũng có thể né tránh một kích kaia.
Mà chỉ cần bảo vệ tánh mạng, hắn tự nhiên có biện pháp làm cho nhóm người này phủ nhận cái kết luận lúc trước kia.
Nhưng hiện tại, hắn cũng không có thể có chút hành động quá kích nào, nếu không thì thứ chờ đợi hắn, tự nhiên chính là công kích không có chút lưu tình nào.
- - bất quá, cũng không phải là không có biện pháp.
Giương mắt nhìn thoáng qua Lục Vô Tâm đang cúi đầu giống như đang nghĩ gì, ánh mắt của Vệ Thành Trạch lướt qua gã, dừng lại trên người Bạch Linh Sa đang đứng ở một bên.
Người này mặc một thân xiêm y nguyệt sắc, môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, mi tâm có một nốt chu sa, khiến cho khuôn mặt y thêm vài phần âm nhu.
Nếu không có ánh mắt sắc bén thỉnh thoảng lại xẹt qua kia, người bên ngoài thậm chí còn có thể xem y là một người nhu nhược, bởi vậy xem nhẹ y.
Y cầm một thanh chiết phiến tinh xảo, khung quạt làm từ tinh thiết phiếm lên hàn quang, phần đuôi quạt được đẽo thành thành hình vuốt ưng sắc nhọn, nhìn tử quang u ám kia, hẳn là đã được bôi độc.
Không biết là đang nghĩ gì, ánh mắt Bạch Linh Sa có chút tan rả, giống như đã nhận thấy tầm mắt Vệ Thành Trạch, hai mắt y run một cái, nhìn về phía Vệ Thành Trạch.
Nhưng trong nháy mắt khi chống lại tầm mắt Vệ Thành Trạch, y lại không kiềm được mà ngẩn ra, mà ánh mắt kia, trong phút chốc liền mềm xuống.
Có chút đờ đẫn mà đối mắt với Bạch Linh Sa trong chốc lát, Vệ Thành Trạch phục hồi lại tinh thần, gục đầu xuống tránh đi tầm mắt của y.
Trận này chính là đại hội đồ ma nhằm vào hắn, tuy gọi là do toàn bộ võ lâm chính đạo cùng khởi xướng, nhưng nói cho cùng, người dẫn đầu, vẫn là những môn phái có thâm cừu đại hận với nguyên chủ, phần còn lại, phần lớn chính là một số người có liên quan(Ly: Câu này là 大多只是数字你和大流, ai hiểu thì nói hộ Ly với), hoặc là người ôm nhiệt huyết cùng xúc động mà theo tới.
Phải biết rằng dù nguyên chủ có là người tội ác tày trời đến thế nào đi nữa, cuối cùng cũng không mất đi tính mạng, chỉ là phế đi một thân võ công mà thôi -- đương nhiên, đối với nguyên chủ mà nói, hắn phỏng chừng càng mong được trực tiếp chết dưới tay những người này, cũng không muốn cả đời làm một tên phế nhân-- có thể thấy được cái đám người tự xưng là danh môn chính phái này, có bao nhiêu để tâm.
Mà người như vậy, là người dễ điều khiển nhất.
Chỉ cần một chút tình huống không giống với trong tưởng tượng của họ, cũng có thể làm cho bọn họ nảy sinh nghi ngờ.
Nhưng Vệ Thành Trạch thật không ngờ, người ra tay cứu hắn, thế nhưng lại là người này.
Lúc trước khi Lục Vô Tâm thực hiện truy tra ma giáo, có một lần đã đem vị Bạch Linh Sa từ Tây Vực đến Trung Nguyên lịch lãm này coi là nhân vật sau màn, hai người thậm chí bởi vậy mà có vài lần xuất thủ, sau đó mặc dù chân tướng đã rõ ràng, nhưng quan hệ của hai người khi đó, lại càng thêm tồi tệ, một chút cũng không có tình tiết không đánh không quen trong truyền thuyết.
Ở đại hội đồ ma lần này, Bạch Linh Sa tuy cũng cùng đi theo đến đây, nhưng chuyện y muốn làm, càng nhiều là ôm tâm tình xem diễn.
Chung quy đây cũng là chuyện của võ lâm Trung Nguyên, y xem chút náo nhiệt cũng liền thôi, những căn bản không nghĩ tới chuyện liên lụy vào.
Không phải người của nhân vật chính, chiết phiến, ra tay cứu hắn, cùng với cái thái độ cổ quái kia-- mặc dù cứ như mà nhận định thì thực có chút võ đoán, nhưng Vệ Thành Trạch cũng không cách nào không đem Bạch Linh Sa liên hệ với người kia.
"Lục thí chủ phát hiện gì?" Âm thanh mang theo dò hỏi làm Vệ Thành Trạch phục hồi lại tinh thần, vị phương trượng vừa đi tới nhìn Lục Vô Tâm, trong mắt mang theo ý vị tham cứu.
Lục Vô Tâm nghe vậy quay đầu nhìn vị phương trượng này một cái, mày đang nhíu lại cung thả lỏng ra, biểu tình trên mặt lại khôi phục về vẻ không chút để ý ban đầu: "A, chuyện hắn nói là thật, hắn hiện giờ quả thật không có gì khác biệt với một người chưa từng luyện võ." Nói xong, gã dừng lại một chút, có chút buồn rầu mà cào tóc, "Hơn nữa xem ra, võ công của hắn, ít nhất đã bị phế một năm." Nếu không sẽ không giống như bây giờ, ngay cả chút ít nội lực cũng không cảm thụ được, thậm chí ngay cả kinh mạch, cũng vô cùng yếu đuối vô lực.
Thời gian một năm, cũng đã là phỏng đoán thận trọng.
"Điều đó là không có khả năng!" Lục Vô Tâm vừa nói xong, liền có người lên tiếng phản bác, "Nửa năm trước, ta rõ ràng chính mắt thấy cẩu tặc này giết chết ca ca ta!"
"Ngươi không tin ta?" Bị người nghi ngờ như vậy, Lục Vô Tâm nhất thời có chút không vui.
Chuyện của Vệ Thành Trạch, là gã khơi nên, gã đương nhiên không có lý do nói tốt cho Vệ Thành Trạch, làm như vậy trừ bỏ chuyện tự đánh vào tay mình ra, căn bản chẳng có chút ý nghĩa nào.
Nhưng nhìn cái tình huống này, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra kỳ lạ trong đó, cho dù là gã, cũng nhịn không được hoài nghi trong chuyện này có hiểu lầm gì.
- - một người căn bản không thể tập võ, cướp đoạt nhiều võ công bí tịch như vậy, đến tột cùng là có ý định gì? Mà Vệ Thành Trạch, làm sao lại mất đi một thân công lực kia?
Điểm đáng ngờ trong này thực quá nhiều, Lục Vô Tâm có muốn làm bộ không biết cũng không được.
Sách, tự mình nháo ra chuyện, chung quy nên là chính mình đến thu thập sạch sẽ.
Nhẹ nhàng mà ấn lưỡi, Lục Vô Tâm có chút đau đầu, có chút hối hận sao lúc trước lại chui vào một bãi lầy như thế này.
"Ngươi có ý gì?!" Cố tình lúc này vẫn còn có người không ngừng khiến gã khó chịu, lúc này lại vang lên thanh âm bén nhọn đến chói tai, "Sao ta có thể vu hãm hắn? Ta thấy ngươi che chở hắn như vậy, nói không chừng mới là cùng một phe với hắn đi? Bất quá là tiểu tử tóc còn chưa mọc hết nửa đường mới xuất hiện, ai biết ngươi......"
"Ngày mười ba tháng giêng năm nay, " ngay lúc Lục Vô Tâm chuẩn bị mở miệng, lại người khác giành trước, gã có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Vệ Thành Trạch đang vỗ vỗ bụi bặm trên người, đứng dậy, có chút không rõ hắn đây là đang muốn làm cái gì, "Ngươi và huynh trưởng vị vì đao phổ gia truyền mà phát sinh tranh chấp, trong lúc giận dữ, ngươi lỡ tay giết chết huynh trưởng không muốn truyền đao phổ cho ngươi, đúng thế không?" Hai mắt hắn thẳng tắp mà nhìn đối phương, con người đen như mặc ngọc đầy trầm tĩnh, giống như có thể nhìn thấu người ta.
Sắc mặt của người nọ nhất thời liền trắng bệch, trong mắt cũng hiện thần sắc kinh hãi.
Có chút bối rối mà nhìn người chung quanh một cái, hắn kêu lớn: "Ngươi nói bậy! Rõ ràng là ngươi vô cớ xâm nhập vào nhà ta, giết chết ca ca của ta, cướp lấy đao phổ!" Bộ dáng giấu đầu hở đuôi kia, lại vừa biểu hiện ra sự chột dạ của hắn.
Nhất thời, ánh mắt nhìn hắn của người chung quanh cũng có chút thay đổi.
Vệ Thành Trạch đổi lại lại là lấy tĩnh chế động, không có lộ ra một chút biểu tình chột dạ nào.
Tuy nguyên chủ quả thật làm rất nhiều chuyện ác, nhưng chuyện này, thật sự không phải hắn làm, đao phổ của một gia tộc nhỏ nhoi như vậy, nguyên chủ cũng thực chướng mắt.
Chẳng qua là tường đổ người người đẩy, trống thủng vạn người đánh, nguyên chủ vốn cao cao tại thượng lại bị đạp từ trên mây xuống, nhất thời liền cả cái shit chó gì cũng đổ lên đầu hắn.
Làm chuyện giống như người vừa nhảy ra kia, ở đây cũng không ít đi -- có một cái lưng gánh tội lỗi cho mình, sao lại không cần? Dù sao tội trạng trên người hắn đã nhiều như vậy rồi, thêm một cái cũng chẳng quan trọng gì.
Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất, người giống như hắn hiện tại, cho dù giải thích gì đi nữa, cũng sẽ không có ai nghe, không có ai tin.
Thực ác độc không phải sao? Danh môn chính đạo thoạt nhìn quang minh vĩ ngạn, cho tới bây giờ cũng chưa từng thiếu những loại tồn tại như bóng ma này.
Nhưng nhờ những người như thế này tồn tại, Vệ Thành Trạch mới có thể thực hiện kế hoạch tiếp theo.
Cũng không biết Vệ Thành Trạch đang nghĩ gì, ánh mắt Lục Vô Tâm nhìn hắn không khỏi có chút cổ quái.
Người này thế nhưng thực thú vị, vừa rồi bị bức bách đến như vậy, vẫn không chịu nói gì, vừa nhìn thấy gã bị khiển trách, lại nhịn không được mà mở miệng? Mà hình như người hại hắn, lại là chính bản thân mình đi?
"Nếu việc này không phải ngươi làm, tại sao vừa rồi ngươi không nói?" Hừ nhẹ một tiếng, rốt cục vẫn không nhịn được, Lục Vô Tâm trực tiếp hỏi Vệ Thành Trạch.
Vệ Thành Trạch nghe vậy trầm mặc chốc lát mới mở miệng nói: "Sau khi hắn ngộ sát huynh trưởng, liền ngồi trông coi thi hài ba ngày ba đêm, rồi sau đó đem đao phổ mai táng chung với huynh trưởng hắn." Nói cho cùng thì cũng chưa mất hết lương tâm.
- -Vậy chuyện hắn đem việc này vu oan lên đầu ngươi thì nói như thế nào?
Nghe Vệ Thành Trạch nói, biểu tình của Lục Vô Tâm càng thêm cổ quái, nhìn ánh mắt của Vệ Thành Trạch, giống như đang nhìn thấy một loại ma thuật, hoàn toàn không thể hiểu rõ.
"Ngươi......" Thật lâu sau, người lúc trước nhảy ra nghi ngờ Lục Vô Tâm, mới kinh ngạc mà mở miệng, "Làm sao có thể biết được mọi thứ?" Tới cái lúc này, hắn cũng hiểu được, chuyện nói dối đã chẳng còn có ý nghĩa gì.
"Trước đó không lâu, lệnh huynh ở trong một sơn động tìm được một quyển đao quyết, gọi ta cùng thảo luận." Nói tới đây, Vệ Thành Trạch dừng một chút, buông mắt xuống, che khuất thần sắc trong đó, "Ta tới trể một bước."
Vẻ mặt và ngữ khí của hắn đều vô cùng bình tĩnh, nhưng chính loại bình tĩnh này, lại làm cho người ta cảm nhận được áp lực hối hận và bi thương trong lòng hắn.
Nếu hắn tới sớm, có sự tồn tại của một ngoại nhân như hắn, chuyện này có phải sẽ không phát sinh?
Người nọ kinh ngạc mà nhìn Vệ Thành Trạch, đột nhiên giống như nhớ tới chuyện gì đó, mở miệng hỏi: "Ngươi đã đến trước mộ của ca ca ta, tro kia......?"
Tro? Đầu ngón tay Vệ Thành Trạch run rẩy, chắc là nô bộc nào đó không cẩn thận thấy được chuyện kia đi đốt chút tiền giấy đi? Nhưng mà lời từ trong miệng hắn thốt ra, lại hoàn toàn bất đồng với suy nghĩ: "Đó là công pháp ta từng đáp ứng tặng cho hắn." Không thể tặng lúc đối phương còn tại thế, liền chỉ có thể như vậy.(Ly: Ký chủ-sama, ngài hãy nhận lấy đầu gối của tiểu nhân QAQ.
Ngài có thể suy nghĩ đến việc đi đóng phim không? Đảm bảo ảnh đế k ai khác ngoài ngài QAQ)
5438:......!Tui chết đây! Kỹ năng trợn mắt nói nói dối của ký chủ, chắc chắn max cấp rồi đúng không?!
Lại một lần nữa bị trình độ không biết xấu hổ của Vệ Thành Trạch làm kinh hách, 5438 bỗng nhiên cảm thấy lo lắng lúc trước của nó thực chính là lãng phí cảm tình.
Chung quy đều cảm thấy trên đời này đã chẳng còn cái quỷ gì có thể ngăn cản kí chủ hãm hại người a có được hay không?!
Nhưng mà người được 5438 vô cùng đồng tình cũng không biết sự thực, hắn nhìn Vệ Thành Trạch, trong một khoảng thời gian ngắn lại có chút không thể nói rõ được tâm tình hiện tại của chình mình.
Áy náy, xấu hổ, hối hận, cảm động, cùng với -- kính nể.
Hắn lúc trước vẫn không thể lý giải, tại sao Vệ Thành Trạch niên kỉ còn nhỏ hơn hắn vài tuổi, lại có thể ngồi trên cái ghế võ lâm minh chủ này, nhưng giờ phút này, hắn đã có chút hiểu rõ.
Nhưng phút chốc, hắn bỗng nhớ tới mục đích hôm nay mọi người tới chỗ này.
- - thảo phạt Vệ Thành Trạch?
Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, người giống Vệ Thành Trạch, thật sự sẽ làm ra cái loại chuyện tình này sao? Cái gọi là tội trạng, nói đến cùng bất quá là lời nói một bên của những người đó mà thôi.
Thực hiển nhiên, người nghĩ như vậy cũng không chỉ có một mình hắn, Bạch Linh Sa nhìn lướt qua biểu tình phong phú của người chung quanh, xoay người nhìn về phía Vệ Thành Trạch, ôn nhu hỏi: "Chuyện lần này, chính là bọn họ oan uổng ngươi?" Hỏi như vậy, hiển nhiên là trong lòng đã có sẵn đáp án.
Lục Vô Tâm nghe vậy cũng nhìn lại phía này, muốn biết đáp án của Vệ Thành Trạch.
Chẳng qua, ý nghĩ trong lòng gã, hoàn toàn tương phản với Bạch Linh Sa.
Trong tay hắn, dù sao còn nắm rất nhiều chứng cứ phạm tội của Vệ Thành Trạch, những bằng chứng như núi kia, cũng sẽ không đơn giản vì mấy câu của Vệ Thành Trạch mà biến mất.
Còn hơn so với ý nghĩ Vệ Thành Trạch là một chính nhân quân tử, gã càng nguyện tin tưởng, mọi thứ hôm nay người này làm, đều chỉ là để thoát tội.
Chẳng qua, võ công của Vệ Thành Trạch bị phế lúc nào, lại là vì nguyên nhân gì, quả thật cần điều tra một phen.
"Quả nhiên vẫn thực phiền toái......" Nhịn không được than thở một câu, Lục Vô Tâm nhìn Vệ Thành Trạch, muốn biết hắn rốt cuộc chuẩn bị nói như thế nào.
Nhưng, Vệ Thành Trạch lại một lần nữa đi ra ngoài ý muốn cuaur Lục Vô Tâm -- hắn thế nhưng lại không có chút chần chờ mà nhận phân tội trạng này.
"Việc này, đích thật là ta làm." Vệ Thành Trạch nói, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, giống như không biết những lời này đối với hắn, có ý nghĩa như thế nào.
Nhưng cố tình cái người hoàn toàn không cãi lại cho chính mình kia, khi Bạch Linh Sa truy hỏi lần nữa, lại đóng chặt, một chữ cũng không chịu lộ.
Thấy chuyện này, không chỉ Bạch Linh Sa, những người còn lại cũng đều trở nên nóng nảy -- Vệ Thành Trạch này, rốt cuộc là có ý gì? Nói một nửa, đùa giỡn người khác như thế này là sao?
Bất quá thái độ này của Vệ Thành Trạch, ngược lại làm cho người ta cảm thấy chuyện tình trong chuyện này cũng không đơn giản đến vậy.
Chuyện nên biết cũng đã biết, nên xử lý Vệ Thành Trạch như thế nào, lại thành một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Ban đầu, một đám người đông đảo như vậy tụ lại cùng một chỗ, chính là để xử lý Vệ Thành Trạch, hiện tại Vệ Thành Trạch nếu thừa nhận chuyện này là hắn làm, chuyện muốn động thủ kia đương nhiên là có lý do đầy đủ, nhưng chuyện này trơ mắt ra cũng nhận ra nó có nội tình bên trong? Hơn nữa, bọn họ vốn tính phế đi võ công của Vệ Thành Trạch, nhưng hiện tại, không cần bọn họ động thủ, võ công của Vệ Thành Trạch cũng đã phế đi -- bọn họ còn có thể làm gì chứ? Hơn nữa động thủ với một người không có chút võ công nào, thật sự là có chút......!Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất, không khí mạc danh kỳ diệu lúc này, cảm thấy căn bản là không rảnh tay mà động đậy a!
Nhìn người vì nghe được chuyện Vệ Thành Trạch nói mà động dung, lại nhìn Bạch Linh Sa rõ ràng đứng bên cạnh Vệ Thành Trạch, lại tiếp tục nhìn Lục Vô Tâm thái độ không rõ, trong khoảng thời gian ngắn, trừ bỏ người thật sự hận Vệ Thành Trạch thấu xương ra, một đám người hai mặt nhìn nhau, cũng không kiềm được mà có chút mộng bức.
Qua một lúc lâu, vị phương trượng lúc trước nói chuyện lại đi ra: "Không biết Vệ thí chủ có thể cho tại hạ tra xét tình trạng trong cơ thể một phen không?" Thấy Lục Vô Tâm bởi vì lời mình nói mà nhíu mày, hắn vội vàng nói, "Không phải là tại hạ không tín nhiệm Lục thí chủ, chỉ là trên đời này một số loại dược vật, có thể tạo thành chút hiệu quả đặc thù."
Tỷ như tạm thời che giấu nội lực trong cơ thể, hoặc là làm một người tập võ thoạt nhìn giống như một người thường trong thời gian ngắn.
Nhưng mà vị phương trượng này hiển nhiên đã thất vọng rồi, Vệ Thành Trạch hiện tại, thật sự đúng là một người mà một chút võ công cũng không có.
Thấy đươc kết luận giống Lục Vô Tâm, trong mắt Nguyên Tuệ phương trượng không khỏi mà hiện lên một tia kinh dị, hiển nhiên cũng không nghĩ đến lại có kết quả này.
Nội lực có thể dùng dược vật đặc thù để phong giấu, nhưng tình trạng kinh mạch kia, không phải là thứ dược vật có thể tạo thành.
Hắn thu tay, trầm mặc chốc lát, mới mở miệng nói: "Đầu mùa xuân năm trước, đệ tử trong chùa chính mắt nhìn thấy Vệ thí chủ sát hại Nguyên Tĩnh sư huynh, không biết trong việc này, có phải là có hiểu lầm gì hay?"
Nghe được câu hỏi của Nguyên Tuệ, Vệ Thành Trạch sửng sốt một chút, đôi môi giật giật, cuối cùng lại không nói gì.
Nguyên Tuệ thấy thế, hai tay tạo thành chữ thập miệng niệm câu"A di đà phật", không thèm nhắc lại.
"Lại nói tiếp, ta cũng có một chuyện muốn hỏi Vệ minh chủ -- nga, không đúng, hẳn là tiền nhiệm minh chủ mới đúng " lúc này, có người đi ra, trong giọng nói mang theo ác ý rõ ràng, nhìn Vệ Thành Trạch, cũng mang theo hận ý đến khắc cốt, "Ngươi đã sớm không có võ công, tại sao chưa từng thông báo cho thiên hạ?"(Ly: haha thông báo để kẻ thù nó đến gõ cửa à.
Mặc dù mới mất lúc Vệ đại đại xuyên vào)
Lời này thật sự có chút bén nhọn, còn kém không chỉ vào mũi Vệ Thành Trạch, nói hắn vì vị trí minh chủ, mà cố ý giấu diếm chuyện võ công của mình bị phế đi.
Phải biết rằng vị trí minh chủ này, tuy rằng không phải là hoàn toàn dựa vào vũ lực để chọn lựa, chỉ là để cho một người không có chút võ công nào trong người đến đảm đương, hiển nhiên là chuyện không có khả năng.
Trên thực tế, Vệ Thành Trạch đem loại chuyện này giấu diếm xuống, mọi người ở đây đều có thể lý giải được, dù sao nguyên bản là người có võ công số một số hai trên đời này, bỗng nhiên biến thành một người thường đến bắt gà cũng không chặt, trước không nói tới chênh lệch như nước lòng sông với biển kia, nếu tin này bị truyền ra, những người có cừu oán với hắn, khẳng định sẽ theo đến, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì, ai cũng không thể đoán trước được.
Nhưng cố tình thân phận Vệ Thành Trạch, cùng thời cơ lúc này, nói ra chuyện này, thật đúng là còn có chút ý tứ.
"Ngồi ở trên cái vị trí có thể hiệu lệnh thiên hạ này, cảm giác nhất định thực tốt đẹp đi? Một khi đã hưởng qua tư vị này, sao có thể buông bỏ được đây?" Gã cười lạnh nhìn Vệ Thành Trạch, ác ý trong mắt càng ngày càng đậm, "Nga, ta đã quên, ngươi vì vị trí này, thậm chí còn có thể xuống tay với tiền minh chủ đi -- hao tổn tâm cơ như vậy mới đoạt được, sao có thể dễ dàng buông bỏ như vậy? Cũng không biết lão minh chủ chết dưới tay thủ hạ của người ở dưới suối vàng có biết, chính là......" "Lâm Bách!" Thấy lời nói của Lâm Bách càng nói càng khó nghe, lão giả bên cạnh gã rốt cục không nhịn được lên tiếng ngăn gã lại.
Tuy nói bọn họ quả thật hận Vệ Thành Trạch thấu xương, nhưng chuyện tùy ý mà nói về tiền minh chủ như vật, nhưng cũng là vượt qua giới hạn.
Tuy rằng ngừng nói, nhưng Lâm Bách hiển nhiên vẫn không cam lòng, gã chằm chằm nhìn Vệ Thành Trạch, bộ dáng kia, quả thực hận không thể nhào vào cắn Vệ Thành Trạch hai ngụm.
Chống lại ánh mắt của Lâm Bách, thân mình Vệ Thành Trạch khẽ run lên, sắc mặt cũng không kiềm được mà tái nhợt thêm vài phần.
Sau một lúc lâu, hắn mới dùng có thanh âm có chút khàn khàn mà mở miệng: "Sau nửa tháng nữa, ta sẽ cho các ngươi đáp án các ngươi muốn." Dừng lại một chút, hắn nhìn Lâm Bách, chậm rãi nói, "Nếu như lúc đó muốn ta đền mạng, ta cũng không hề có một câu oán hận nào."
Nghe thấy lời nói của Vệ Thành Trạch, hai mắt Lâm Bách không khỏi mà hơi trợn to, mà lửa giận trong đó càng thêm sâu: "Ý của ngươi là, chúng ta ủy khuất ngươi?" Người này sát hại cha mẹ tỉ muội của gã, tại sao còn có thể bày ra thần thái như vậy?
"Ta, không thẹn với lương tâm!" Mặc dù khuôn mặt tái nhợt đến mức trong suốt, nhưng những lời này của Vệ Thành Trạch, lại vô cùngkiên định.
Lưng hắn thẳng tắp, nhìn thân ảnh kia, thế nhưng lại có vẻ phá lệ cao lớn.
Cho dù là Lâm Bách, cũng không kiềm được mà bị phần khí thế này làm cho khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng lại mất đi ngôn ngữ.
Một lúc lâu sau, gã mới hồi phục lại tinh thần, nhìn con ngươi kiên định như đá của Vệ Thành Trạch, cỗ căm hận cùng tức giận vừa rồi, vô luận như thế nào cũng không sinh ra nổi.
Có lẽ trong chuyện, thực sự có ẩn tình?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...