Chu Doãn Thịnh tưởng rằng hai người đàn ông với nhau chỉ cần nhìn hợp mắt là sẽ trực tiếp đi vào giai đoạn tiếp theo—— lên giường. Nhưng ý định của Đỗ Húc Lãng hiển nhiên vượt qua sức tưởng tượng của hắn.
Đối phương hình như đang theo đuổi hắn, từ dăm ba ngày một cuộc điện thoại tiến triển thành một ngày dăm ba cuộc điện thoại. Cứ khi nào đến Nhật là nhất định sẽ hẹn hắn ra ngoài ăn cơm. Nhưng cũng chỉ đơn giản là ăn cơm thôi, từ đầu đến cuối đều giữ vững thái độ ân cần mà không vượt mức quá rõ ràng. Đến các ngày lễ tết lại còn gửi tặng nhiều món quà quý giá nữa.
Chu Doãn Thịnh không thể không mặt dày mày dạn cho rằng, Đỗ Húc Lãng đang theo đuổi mình, hơn nữa còn là với thái độ cực kì nghiêm túc. Cảm giác này đối với một nhân vật phản diện, luôn chết thảm, còn luôn bị nam nữ chính hận từ đầu đến cuối mà nói, thực sự là rất mới lạ. Kiếp nào cũng không được chết tử tế, kiếp nào cũng không có được người mình yêu, kiếp nào cũng bị phản bội, Chu Doãn Thịnh còn cho rằng mình đã chết lặng với cái thứ gọi là “tình yêu” rồi.
Nhưng từ sau khi thoát khỏi sự trói buộc của hệ thống, Chu Doãn Thịnh mới phát hiện, chẳng qua là hắn đã tự vùi khát vọng đó vào nơi nội tâm sâu kín nhất mà thôi. Đỗ Húc Lãng đã có lòng thì đương nhiên hắn cũng sẽ tự biết thời biết thế mà theo thôi. Còn về chuyện cuối cùng hai người có thể lâu dài hay không, đó lại là một vấn đề khác.
Đang suy nghĩ thì điện thoại trên bàn vang lên, đầu kia quả nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp lôi cuốn của người đàn ông nọ – “Chiếc đồng hồ tôi tặng cho cậu, cậu có thích không? Tôi cũng mua một chiếc cùng kiểu dáng, phối hợp với…”
—————————
Thủ đô Nhật Bản.
Đỗ Húc Lãng đang đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời, vừa dịu dàng nói chuyện điện thoại vừa hút thuốc. Cũng không biết người đầu bên kia nói gì, hắn khẽ giọng cười rộ lên, đôi mắt toát lên vẻ sung sướng.
“Được, tôi biết rồi. Hẹn gặp cậu cuối tuần. Cậu chọn chỗ đi.” Trông thấy cháu trai không gõ cửa đã lập tức đi vào, Đỗ Húc Lãng nhíu mày, không thể không chấm dứt cuộc trò chuyện.
Chu Văn Cảnh âm thầm quan sát hắn, cảm thấy rất ngạc nhiên đối với người có thể khiến cho cậu mình cư xử dịu dàng như vậy.
“Cậu, cậu đang tìm mợ cho cháu?” Y thử trêu ghẹo.
Chữ “mợ” này hiển nhiên đã lấy lòng Đỗ Húc Lãng, hắn cười nhẹ một tiếng rồi mới gật đầu nói – “Đúng vậy, tìm mợ cho cháu.” – Dứt lời còn cố tình cho thêm một câu – “Đợi cậu thu phục được người đó sẽ giới thiệu hai người với nhau, hai người nhất định phải sống hòa bình với nhau đấy.”
Thì ra còn chưa thu phục được sao? Chu Văn Cảnh âm thầm thở phào, ngoan ngoãn đồng ý. Y đã biết thân phận thật của Đỗ Húc Lãng. Cảm giác đầu tiên là không thể tin được, cảm giác thứ hai là bất ngờ, vui mừng và sau đó chính là sợ hãi. Y đã phải thích ứng trong một hai năm, mới có thể dần dần phục hồi lại hình thức thoải mái tự nhiên như lúc ban đầu.
Dưới sự che chở của Đỗ Húc Lãng, y xây dựng công ty của riêng mình. Giờ công ty đang trên đà thăng tiến, tiền đồ rộng mở. Y bây giờ không còn là đứa con riêng nhà họ Chu bị người khác tùy tiện lăng mạ trước kia nữa. Ở Nhật, dù là ông lớn ngành thương nhìn thấy y, cũng phải cung kính gọi y một tiếng cậu Cảnh.
Tất cả những điều này đều là Đỗ Húc Lãng mang lại cho y. Nếu như Đỗ Húc Lãng lập gia đình, hắn có còn toàn tâm toàn ý đối xử với đứa cháu không hề có quan hệ huyết thống gì với hắn như bây giờ nữa không? Vợ hắn, con cái hắn có thể chấp nhận sự tồn tại của y không?
Chu Văn Cảnh tính tình đã nghi, khuyết thiếu cảm giác an toàn. Thế nên cũng đề phòng cả Đỗ Húc Lãng, người đã bỏ ra tất cả cho hắn không hề giữ lại một chút nào.
Cảm xúc lóe lên trong mắt y không trốn qua được sự quan sát tinh tế của Đỗ Húc Lãng. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy thất vọng. Cũng là biết thân phận thật của mình, thái độ của Doãn Thịnh đối với hắn không khác trước kia chút nào. Còn cháu mình tuy đã cố gắng che giấu, nhưng vẫn không thể giấu được sự sợ hãi và lấy lòng trong từng lời nói hay hành động. Trước kia còn cảm thấy Doãn Thịnh kém cháu trai, sự thật chứng minh rằng hắn nhìn nhầm rồi.
Chu Văn Cảnh bị cậu mình nhìn đến mức cả người căng thẳng, không thể không nhấn mở Notebook mình mang đến ra, nói sang chuyện khác – “Hôm nay là ngày cuối cùng trận chung kết Thương Chiến, cháu muốn giành giải nhất cho cậu xem.”
“Ồ? Đã là ngày cuối cùng rồi sao?” – Đỗ Húc Lãng quả nhiên vứt những suy nghĩ tạp nham trong đầu mình đi, bước đến nhìn chăm chú vào màn hình.
Thương Chiến là một game online do Vũ Trụ Noah phát hành, rất được thương nhân yêu thích. Bởi vì chế tác hoàn mỹ, bối cảnh và chi tiết chân thật đến không có kẽ hở, rất nhiều ông lớn ngành kinh thương thậm chí còn bắt con mình tham gia thi đấu, nhằm tôi luyện năng lực của họ. Năm nay là mùa thứ hai phát hành Thương Chiến, nhà sản xuất tổ chức một cuộc “thương chiến” danh xứng với thực, nhưng chỉ cho phép thanh thiếu niên dưới 25 tuổi tham gia.
Trận chiến này rút thăm trúng phó bản Thượng Hải. Cuộc thi kéo dài 30 ngày. Mỗi một tuyển thủ ban đầu chỉ có thể nhận được mười nghìn làm ngân sách gây dựng sự nghiệp, đợi đến khi thời gian đếm ngược chấm dứt, máy tính sẽ dựa trên các tố chất tổng hợp tuyển ra người xuất sắc nhất. Nói đơn giản chính là ai kiếm được nhiều tiền thì người đó thắng.
Chu Văn Cảnh là fan hâm mộ chân chính của Thương Chiến, cũng là người chơi cấp bậc đại thần có thực lực mạnh mẽ. Tính đến lúc này, y vẫn giữ vị trí thứ nhất. Trò chơi này sở hữu số lượng người chơi khổng lồ trên khắp toàn cầu, những người có năng lực giỏi, hiển nhiên thân phận cũng không bình thường. Tạm thời không đề cập đến một số người chơi nặc danh, những người dùng tên thật tham gia ai ai cũng có bối cảnh hùng hậu. Hoặc là nhân tài mới dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, hoặc là con ông cháu cha của những tập đoàn, tài phiệt.
Không ai ngờ, đứa con riêng nhà họ Chu chưa từng nghe tên bao giờ lại có thực lực vượt trội, giữ vững vị trí thứ nhất như vậy. Phải biết rằng Chu Văn Ngang được cha Chu khen không dứt miệng bị đào thải ngay ngày thứ hai. Chu Doãn Thịnh thì vẫn chưa từng lộ diện, có lẽ là sợ thua bị người khác chê cười.
Mang theo cảm giác vượt trội, Chu Văn Cảnh chỉ vào bàn đồ giải thích – “Công trình khai hoang đảo Song Bá và vịnh Thanh Thủy đã xây dựng xong. Nơi này sẽ trở thành một bến cảng thương nghiệp quan trọng, mà giá trị của những kho bãi đã từng không xu dính túi ở Thanh Thủy sẽ tăng gấp bội, trở thành trung tâm hậu cần. Khi chính phủ tuyên bố khởi công công trình khai hoang, cháu cũng đã thu mua tập đoàn Hưng Long. Tập đoàn Hưng Long nắm giữ 20% cổ phần kho bãi Thanh Thủy, vì vậy cháu cũng gián tiếp khống chế cổ phần kho bãi Thanh Thủy. Miếng thịt mỡ to nhất của phó bản Thượng Hải đã bị cháu lấy đi.”
Đỗ Húc Lãng liếc nhìn các hạng mục số liệu trên màn hình, nhướn mày nói – “Có vẻ cháu cao hứng hơi sớm đấy! Người này nắm giữ 22% cổ phần, nhiều hơn cháu.”
Chu Văn Cảnh nhìn theo ngón tay hắn, mới phát hiện một tuyển thủ tên là Deicide đăng một bản chứng nhận cổ phần trên kênh trao đổi. Con số 22% đỏ tươi làm y đau cả mắt.
“Sao lại như vậy? Deicide này từ đâu chui ra, cháu chưa từng thấy bao giờ!” – Chu Văn Cảnh hốt hoảng, vội vàng lật mở tư liệu của đối phương. Phát hiện biểu hiện của đối phương cũng bình thường, nhưng từng khoản từng khoản đầu tư thì lại tính kỹ càng làm người ta phải khiếp sợ. Các ngành sản xuất hắn đầu tư rất phức tạp, có thực phẩm, khoa học kỹ thuật, bất động sản, giải trí… Tuy rằng không có món lãi kếch xù, nhưng vẫn đều đều ổn định kiếm vào mà không lỗ. Trong hai mươi chín ngày ngắn ngủi, hắn đã âm thầm tích lũy được một món tiền lớn. Thứ hạng của hắn kẹt vừa vặn ở vị trí số mười một, mà internet chỉ công khai thông tin của mười vị tuyển thủ đứng đầu, cho nên người này vẫn chưa từng khiến cho Chu Văn Cảnh cảnh giác.
Đỗ Húc Lãng nhìn chằm chằm bảng giao dịch của Deicide, nhướn mày nói – “Xem ra ánh mắt của người này có thể nhìn xa hơn cháu. Từ khi chính phủ phái nhóm thăm dò đầu tiên đến vịnh Thanh Thủy, cậu ta đã bắt đầu lục tục thu mua cổ phiếu của kho bãi Thanh Thủy. Đúng là không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng là bất ngờ nổi tiếng.”
Hoặc là không động vào, đã động vào là lập tức đoạt mạng của người ta. Quả nhiên là phong cách làm việc của người nào đó. Đỗ Húc Lãng hứng thú mỉm cười.
Chu Văn Cảnh khinh miệt nói – “Dù tên đó có nhiều hơn cháu hai điểm thì đã sao. Tập đoàn Hưng Long của cháu chủ yếu làm về bất động sản và công nghiệp tài chính, đã sớm tích đủ độ thân mật với Ngân hàng Nội Thương. Chỉ cần cháu liên hệ với chủ tịch Ngân hàng Nội Thương (NPC), Ngân hàng Nội Thương có thể cắt đứt trao đổi tài chính với Deicide. Chỉ cần hắn không muốn phá sản, hắn sẽ phải chủ động từ bỏ tất cả cổ phần mà hắn đang nắm giữ. Thương trường chính là như vậy, thứ anh nắm trong tay chưa chắc đã hoàn toàn thuộc về anh.”
Đỗ Húc Lãng cong cong khóe môi không rõ hàm ý, thuận tay vẩy một khúc tàn thuốc xuống. Đứa cháu trai này rất ưu tú, năng lực cũng rất xuất chúng, nhưng e rằng chưa phải là đối thủ của Doãn Thịnh.
Chu Văn Cảnh nhanh chóng bàn bạc xong xuôi ý kiến chung với chủ tịch Ngân hàng Nội Thương. Nhưng đột biến bắt đầu xảy ra, tập đoàn Thánh Hòa đứng thứ hai tuyên bố gia nhập trận đấu tranh giành sân bãi Thanh Thủy. Tập đoàn Thánh Hòa chuyên về ngành vận tải biển, giờ đã là ông chủ ngành vận tải ở Thượng Hải. Mà người sở hữu tài khoản này trong hiện thực đúng là cháu đích tôn của ông vua tàu thuyền thế giới Lôi Thế Tổ – Lôi Thánh Hòa.
Tập đoàn Thánh Hòa có một khoản đầu tư rất lớn ở Ngân hàng Nội Thương. Lôi Thánh Hòa còn là phó chủ tịch trên danh nghĩa của Ngân hàng Nội Thương, độ thân mật cao hơn Chu Văn Cảnh nhiều. Sự tham dự đột ngột của anh ta đã dẫn dắt cuộc thi đi vào hồi gay cấn.
Inoue là trợ lý tư nhân của Đỗ Húc Lãng, ông vẫn luôn chú ý tình hình thi đấu gần đây. Từ ngoài cửa sổ thủy tinh phát hiện boss và cháu trai đang thi đấu trong văn phòng, không nhịn được chạy vào quan sát.
“Người trẻ tuổi bây giờ ai cũng lợi hại ghê, làm cho đám người già chúng tôi xem mà tim đập thình thịch. Deicide, người giết Chúa, đúng là mạnh miệng, nhưng thực lực lại yếu nhất, nắm 22% cổ phần chả khác gì cầm một củ khoai lang phỏng tay. E rằng sẽ bị đẩy vào số phận kẻ hi sinh trong cuộc chiến giữa tập đoàn Hưng Long và tập đoàn Thánh Hòa. Biểu hiện trước đó của cậu ta vẫn rất ổn định, quyết sách thu mua sân bãi Thanh Thủy e rằng sẽ trở thành nét bút hỏng. Đây chính là ví dụ điển hình cho câu “tham thì thâm”, theo nghề kinh doanh cần có sự táo bạo, nhưng càng cần một cái đầu bình tĩnh.” – Hắn bình luận một cách khách quan.
Chu Văn Cảnh gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đỗ Húc Lãng dùng sức dụi tắt thuốc lá, dùng ánh mắt không rõ hàm ý nhìn Inoue một cái. Inoue khoanh hai tay trước ngực, cảm thấy hơi lạnh.
Giờ khắc này, Chu Doãn Thịnh đang ngồi trước màn hình máy tính. Phát hiện Lôi Thánh Hòa gia nhập cuộc tranh giành y như hắn dự liệu, lập tức nhấn vào kênh tán gẫu. Hai người bí mật bàn bạc một lát, cuối cùng thống nhất ý kiến.
Bên đầu khác, Chu Văn Cảnh kinh ngạc phát hiện, Deicide chuyển nhượng cổ phần trong tay cho Lôi Thánh Hòa với giá thấp ba mươi đồng một cổ. Mà Lôi Thánh Hòa thuyết phục Ngân hàng Nội Thương cho Deicide mua lại 46% cổ phần tập đoàn Gia Đông – Công ty chi nhánh của Ngân hàng Nội Thương. Từ đó, Deicide chính thức trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Gia Lăng, gia nhập vào ban giám đốc.
Tập đoàn Gia Lăng làm về chế biến thực phẩm, tiềm lực phát triển kém xa kho bãi Thanh Thủy nhất định sẽ trở thành núi vàng núi bạc trong tương lai. Đổi sang giá thị trường ít nhất cũng lên đến sáu tỷ.
Lúc trước khi Deicide thu mua cổ phần của kho bãi Thanh Thủy, giá cổ phiếu của kho bãi Thanh Thủy còn vô cùng rẻ mạt. Dù bán với giá thấp ba mươi đồng, hắn vẫn lãi từ Lôi Thanh Hòa 360 triệu. Mà 360 triệu này được dùng toàn bộ để mua tập đoàn Gia Lăng. Nói cách khác hắn không tốn một đồng nào đã mua được thứ giá trị đến sáu tỷ đồng.
Thông báo vừa đăng, tất cả mọi người đều khiếp sợ tột cùng. Lúc này mới suy nghĩ cẩn thận, e rằng ngay từ đầu thứ mà Deicide nhìn trúng không phải là kho bãi Thanh Thủy, mà là tập đoàn Gia Lăng. Nhưng hắn không trực tiếp ra tay, đi nhiều đường ngang ngõ tắt như vậy là bởi vì muốn thu tập đoàn Gia Lăng vào tay mà không tốn một đồng nào.
“Chiêu tay không bắt hổ này quá tuyệt vời!” – Inoue đẩy đẩy gọng kính lên, cảm thấy khuôn mặt mình bị Deicide tát vang bôm bốp.
Chu Văn Cảnh phải nhẫn nhịn lắm mới không bóp nát con chuột trong tay. Có Đỗ Húc Lãng ngồi bên cạnh xem, y đột nhiên cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội. Y quyết định sử dụng thủ đoạn đê tiện nhất. Thừa dịp Lôi Thánh Hòa và ban giám đốc tổ chức đang phát bình luận trên kênh thế giới, lấy giá 45 dồng mỗi cổ thu mua cổ phiếu kho bãi Thanh Thủy, mua đến tròn 49.9% mới thôi.
Vì sao là 49.9%? Bởi vì luật lệ công ty quy định, một khi có vị cổ đông nào nắm giữ 50% cổ phần trở lên, công ty này sẽ đi vào giai đoạn cưỡng chế thu mua. Nói cách khác, một khi vượt qua điểm giới hạn 50% này, dù bạn có tiền hay không, đều sẽ phải mua hết 100% cổ phần từ những cổ đông khác. Nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật tương ứng.
Quy định này được đưa ra để phòng ngừa việc thu mua ác ý, nhằm bảo vệ lợi ích công ty.
Việc thu mua kho bãi Thanh Thủy toàn diện tác động đến mấy tỷ tài chính. Trước mắt tập đoàn Hưng Long và tập đoàn Thánh Hòa đều không có thực lực đó.
Trong lúc việc thu mua đang hừng hực khí thế, Chu Doãn Thịnh nhìn thấy tin nhắn Lôi Thánh Hòa gửi đến, vừa lòng cười cười.
Số cổ phiếu Chu Văn Cảnh nắm giữ đang từ từ tăng lên, phần thắng đã gần ngay trước mắt. Lôi Thánh Hòa lại đăng lên kênh thế giới, thu mua cổ phần kho bãi Thanh Thủy với giá mỗi cổ cao hơn tập đoàn Hưng Long mười đồng, mua đến đủ 49.9% mới thôi. Những người sở hữu cổ phần hiện đang theo dõi tình hình lập tức đổ ồ ạt vào tập đoàn Thánh Hòa.
Cuối cùng, cuộc đại chiến thu mua này buông màn kết thúc trong kết cục thảm hại của tập đoàn Hưng Long. Tất cả bảng đếm ngược thời gian đều biến thành 0, cuộc thi kết thúc.
Chu Văn Cảnh vừa xoa mặt vừa vò tóc, đột nhiên ném con chuột trong tay đi. Màn hình máy tính đang nhanh chóng thay đổi từng hình từng hình, hiển nhiên đang làm công tác thống kê số liệu tổng hợp của các tuyển thủ, sau đó tính ra người xuất sắc nhất.
Đỗ Húc Lãng vỗ vỗ bả vai cháu trai trấn an, nhìn về phía Inoue – “Anh đoán ai sẽ là người thắng cuối cùng?”
“Chắc chắn là Lôi Thánh Hòa, không hổ là cháu đích tôn của ông vua tàu thuyền, trò giỏi hơn thầy.” – Inoue nói một cách khẳng định.
“Không, là Deicide.” – Đỗ Húc Lãng chỉ chỉ màn hình – “Cuộc chiến thu mua cuối cùng tác động gần chín tỷ tài chính. Công ty vận tải biển của Lôi Thánh Hòa mặc dù có tiềm lực cao, nhưng vốn lưu động lại thiếu, hắn lấy đâu ra chín tỷ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn?”
“Vay?” – Inoue nhớ đến một khả năng, trái tim không nhịn được đập thình thịch. My God, người trẻ tuổi bây giờ đáng sợ quá.
Trông thấy khuôn mặt vặn vẹo của trợ lý, Đỗ Húc Lãng cười nói – “Đúng vậy, chín tỷ cuối cùng này là tiền vay mượn, còn mượn ai, anh hãy tự xem đi.”
Đúng lúc này, tư liệu của Deicide có thay đổi mới, mục tổng giá trị tài sản đột nhiên xuất hiện 20% cổ phần trên danh nghĩa của kho bãi Thanh Thủy. Miếng bánh ngọt lớn nhất Thượng Hải rốt cuộc vẫn bị hắn cắn một miếng to, quay đi quay lại đã tính kế được tất cả mọi người.
“Đây mới là người thắng chân chính.” – Đỗ Húc Lãng đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, rũ đôi mắt tràn ngập kinh ngạc và si mê. Ba chữ Chu Doãn Thịnh này tựa như một lời nguyền, khiến hắn vừa đặt chân lên là khó có thể tự kiềm chế.
“Thật là đáng sợ, bộ não người này rốt cục cấu tạo như thế nào? Người khác đi một bước xem mười bước. Còn cậu ta chưa bắt đầu đi đã bày xong ván cờ này. Tất cả hành động của mọi người đều nằm trong dự liệu của cậu ta. Xác xuất đầu tư thành công trăm phần trăm, tài nhìn xa trông rộng trong kinh doanh và khả năng tính toán tuyệt vời. Người nọ là thiên tài! Có lẽ trong tương lai sẽ có thể chạy song song với boss!” – Inoue bái phục triệt để.
Đỗ Húc Lãng vui vẻ cười rộ lên.
“Thành công trong thế giới ảo không có nghĩa là sẽ thành công ngoài hiện thực.” – Chu Văn Cảnh đẩy ghế da đi ra ngoài, lạnh giọng nói – “Có bản lĩnh hắn kiếm vài triệu thử xem. Trên đời này có bao nhiêu thiên tài, nhưng có mấy người có thể thành công?”
Tập đoàn Túng Đạt mà y sáng lập chủ yếu kinh doanh bất động sản và nghiệp vụ tài chính. Tốc độ kiếm tiền vô cùng nhanh chóng. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi tài sản đã vượt qua trăm triệu. Mà năm nay y mới học đại học năm thứ ba, còn chưa đủ hai mươi tuổi, tuyệt đối không thể nghi ngờ là người nổi bật trong đại đa số người trẻ tuổi.
Thành công quá lớn khiến bản tính vốn kiêu ngạo của y dần dần biến thành tự phụ. Không thể thừa nhận việc thắng lợi dễ như trở bàn tay lại bị một nhân vật nhỏ nhoi đến tên cũng không biết cướp đi.
Đỗ Húc Lãng nhìn chằm chằm bóng lưng rời khỏi của y, thất vọng lắc đầu. Tục ngữ nói núi cao còn có núi cao hơn, cháu mình hiển nhiên đã quên điều này. Ngoài hiện thực y đúng là rất ưu tú, rất có bộ não kinh doanh, nhưng so với Chu Doãn Thịnh thì còn kém xa. Vũ Trụ Noah mà Doãn Thịnh sáng lập đã sớm thay thế được công ty khoa học kỹ thuật Farrell tiếng tăm lừng lẫy trước kia, trở thành ông trùm thống lĩnh ngành IT. Phần mềm mà công ty này phát hành đi sâu vào đủ mọi ngành nghề, mang lại sự tiện lợi rất lớn cho sinh hoạt và công tác của mọi người.
Con người chắc chắn sẽ đi vào thời đại công nghệ thông tin, mà sản nghiệp ngành này có thể mang lại bao nhiêu lợi nhuận, người chưa từng đặt chân lên lĩnh vực này vĩnh viễn không ai có thể tưởng tượng ra. Tiền tài chỉ là phụ, đáng sợ hơn chính là nó đang âm thầm khống chế cuộc sống của con người. Thực lực của Vũ Trụ Noah đã tương đương với cự phách ngành thương nghiệp như tập đoàn tài phiệt gia tộc họ Đỗ rồi.
Bên cạnh sự thất vọng đối với cháu trai, Đỗ Húc Lãng đồng thời cũng cảm thấy kiêu ngạo vì người thương. Hắn đăng nhập tài khoản của mình, gửi tin nhắn cho Deicide.
Inoue vốn đã chuẩn bị đi ra ngoài, trông thấy hành động của boss thì dừng bước, không dám tin hỏi – “Ngài quen đại thần? Có thể giới thiệu cho tôi hay không?” – Ông đã từ người qua đường biến thành fan cuồng của Deicide.
Đỗ Húc Lãng không đáp, chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Trên màn hình quả nhiên hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ mà hắn ngày nhớ đêm mong. Người nọ đang rót rượu vang, chiếc áo sơ mi trắng muốt được cởi hai cúc trên cùng, để lộ xương quai xanh gợi cảm đến cùng cực.
“Chu, Chu Doãn Thịnh!” – Inoue thường hay giúp boss mua quà đương nhiên biết thanh niên này. Thế mới bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ vốn nên như vậy. Tuổi còn trẻ đã giàu sang không ai bì nổi, hơn nữa hoàn toàn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng. Tài năng của vị này đủ để đánh gục tất cả những người trẻ tuổi chỉ trong nháy mắt. Trước kia ấn tượng của Inoue với thanh niên chỉ có hai chữ “ưu tú” mơ hồ, qua cuộc chiến ác liệt rung động lòng người vừa rồi mới biết được sự lợi hại của thanh niên.
Chả trách, có thể khiến con người lưu luyến bụi hoa ăn thông nam nữ như boss quyết tâm thủ thân như ngọc. Inoue đẩy đẩy gọng kính, âm thầm cảm thán.
“Chúc mừng em.” – Ánh mắt nóng rực của Đỗ Húc Lãng lưu luyến trên xương quai xanh và yết hầu đối phương.
Chu Doãn Thịnh mỉm cười, bưng ly rượu lên lắc lắc với màn hình – “Cheers.”
“Em đang uống rượu gì?” – Đỗ Húc Lãng cũng mở một chai rượu vang, vừa rót vừa hỏi.
“Screaming Eagle Cabernet Sauvignon 1992.”
Trị giá năm trăm nghìn USD – tương đương với hơn ba triệu nhân dân tệ, hơn năm mươi triệu yên Nhật, đúng là biết hưởng thụ. Đỗ Húc Lãng cười khẽ, để ly rượu xuống thở dài – “Rượu của tôi không tốt bằng của em. Chi bằng em mời tôi?”
Chu Doãn Thịnh nheo mắt suy nghĩ một lát, ngoắc ngón tay với camera – “Vậy anh lại đây! Tôi chẳng những mời anh uống rượu, còn mời anh ăn sáng luôn.”
Giọng nói của thanh niên trầm thấp mà khàn khàn, ẩn giấu vô vàn mờ ám, dụ trái tim Đỗ Húc Lãng loạn nhịp theo. Hắn miễn cưỡng giữ vững thái độ bình tĩnh truy hỏi – “Em nói thật chứ? Em có biết trước khi mời tôi ăn sáng sẽ xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết vì sao em mời anh à? Theo đuổi em suốt bao nhiêu lâu mà không dám làm thật?” – Thanh niên nhướng mày, khuôn mặt bị rượu nhuộm mơ màng trở nên diễm lệ vô cùng.
Còn nhịn nữa thì đúng là không phải đàn ông! Dưới cái nhìn trợn mắt há miệng của Inoue, Đỗ Húc Lãng ngay cả áo khoác còn chưa mặc đã vội xông ra khỏi văn phòng. Ghế da bị hắn lật đổ, phát ra một tiếng rầm thật lớn.
Đầu bên kia màn hình, thanh niên cất tiếng cười vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...