Chu Doãn Thịnh vốn cho rằng có lẽ nhà cửa nhà mình sẽ bị giặc cỏ phá tan tành. Trong kịch bản gốc, giặc cỏ hận nhà họ Chu làm giàu bất nhân, chẳng những cướp hết tiền tài nhà họ Chu, mà còn phóng hoả thiêu rụi hơn nửa dinh thự. Nhưng khi xe ngựa về đến gần nhà, Chu Doãn Thịnh lại phát hiện nhà mình chỉ có cửa là hơi hư hại, còn đâu bên trong vẫn còn nguyên như lúc ban đầu, thậm chí ngay cả cỏ cây hoa lá cũng nguyên si như khi hắn đi.
Một binh sĩ mặc võ phục đi ra, trông thấy đoàn người, liền vội vàng đi đến dò hỏi – “Xin hỏi có phải là Chu Tử Ngọc công tử trở về không?”
“Chính là tại hạ.” – Chu Tử Ngọc được Lư thị đỡ đến gần chào hỏi.
“Chu công tử, dinh thự của ngươi được Định Viễn tướng quân của chúng ta trưng dụng là sở chỉ huy lâm thời. Hiện giờ giặc cỏ đã rút lui, nơi này trả lại cho nguyên chủ.” – Nhìn võ phục, chức vụ của binh sĩ này ắt hẳn là Thiên hộ, nhưng thái độ của hắn không hề kiêu căng chút nào.
Định Viễn tướng quân chính là một trong những phụ tá đắc lực nhất của Tần Sách, là người chính trực nghiêm túc, đương nhiên sẽ không ham tiền tài nhà họ Chu. Nỗi lòng lo lắng của Chu Doãn Thịnh rốt cuộc được xoa dịu, vội vàng chắp tay cảm tạ, sau đó sai Thuý Nhi lấy một túi bạc đưa cho hắn.
Bảo vệ dinh thự này là mệnh lệnh mà đô đốc tự mình hạ, sao binh sĩ kia dám lơ là được? Hắn hiển nhiên không dám nhận bạc, kiên quyết từ chối rồi sau đó vội vàng dẫn binh lính rời khỏi.
Chu Doãn Thịnh ngồi trong phòng khách vẫn còn nguyên không hư hại chút nào, thoải mái thở dài một hơi, đang chuẩn bị sai Thuý Nhi dọn cơm thì nghe ngoài cửa có người bẩm báo – Chu đại quản gia đã về.
“Về đúng lúc, trói lão ta lại trực tiếp đưa đến nha môn cho ta.” – Chu Doãn Thịnh nở một nụ cười âm u.
Chu lão Tứ hoàn toàn không ngờ đông gia sẽ đột nhiên gây khó dễ với mình, hoàn toàn không hề phòng bị. Ngay cả sổ sách ghi chép tiền tài tham ô của đông gia vẫn còn nằm trong túi, bị hộ vệ lục soát tìm thấy.
Lần này Chu Doãn Thịnh khua chiêng gõ trống, áp giải lão ta dạo một vòng quanh mấy thôn làng phụ cận rồi mới đưa đến nha huyện. Trên công đường, quan huyện đối chiếu sổ sách của Chu lão Tứ và nhà họ Chu, dân làng đứng xem mới đột nhiên tỉnh ngộ: Chu lão Tứ chẳng những tự tiện thu thừa mấy phần địa tô, lại còn quy định cứ đến lễ Tết, các tá điền phải tặng lễ cho lão, nếu không sẽ thu hồi ruộng đất. Tất cả những lễ vật này đều sẽ rơi vào túi riêng của lão, hoàn toàn không có gì cho nhà họ Chu. Con lão ta – Chu Phúc Thuận hễ nhìn trúng cô nương hay ca nhi xinh đẹp nhà ai là lập tức bắt về, lại lấy cớ dâng cho đông gia hưởng dụng, khiến Chu Tử Ngọc bị mấy gia đình này hận thấu xương.
Về điều này, Chu Tử Ngọc thật sự là oan uổng, hắn là một ca nhi, chỉ có thể bị đè, chứ làm sao đè người khác được?
Quan huyện huyện Thanh Mân là thuộc hạ của Tần Sách, tính cách cực kỳ chính trực, lập tức thụ lý vụ án này, sai nha dịch đến nhà Chu lão Tứ điều tra, quả nhiên cứu được những cô nương và ca nhi bị bắt đi. Dân chúng chen chúc ngóng xem ngoài cửa không khỏi ồ lên, vừa mắng Chu lão Tứ táng tận lương tâm, vừa ấm ức thay cho Chu Tử Ngọc.
Chuyện xấu đều do cha con Chu lão Tứ làm, người bị bêu danh lại là Chu Tử Ngọc, oan, quá là oan!
Bởi vì giặc cỏ đột kích, khi đi tị nạn Chu lão Tứ cũng mang hết tài sản tham ô của nhà họ Chu vào rừng sâu núi thẳm giấu, cương quyết không chịu trả lại. Huyện lệnh sai người hung hăng đánh lão ta bốn mươi gậy, đến khi gần hấp hối, lão mới ấp úng khai.
Hơn mười xe tài sản và lương thực được kéo đến cửa nha huyện, khiến dân cũng nhìn mà thán sợ. Đã thấy người tham, nhưng chưa từng thấy ai tham đến vậy. Lão ta muốn vét sạch nhà họ Chu hay sao?
Chu Tử Ngọc mở sổ sách ra kiểm tra từng chút một, cuối cùng chắp tay nói – “Huyện lệnh đại nhân! Hiện giờ đang đợt thiên tai, dân chúng lầm than, những tài sản và lương thực này đều là mồ hôi xương máu cướp đoạt được từ dân chúng. Chu mỗ không dám nhận. Chi bằng quyên những thứ này tiếp tế cho dân làng, cùng với mọi người vượt qua ải khó này.”
Dân chúng đã đỏ mắt với từng hàng từng hàng xe lương thực từ lâu, nếu không phải nha dịch cầm đao chắn hai bên, e rằng họ đã đồng loạt xông lên tranh cướp. Hiện giờ nghe Chu Doãn Thịnh nói vậy, mọi người đều lần lượt quỳ xuống dập đầu cảm tạ, nước mắt tràn mi, nói Chu công tử là Bồ Tát sống.
Huyện lệnh đang lo lắng lương thực tồn trữ trong kho không đủ, không thể tiếp tế dân chúng. Nghe hắn nói vậy cũng vui mừng quá đỗi, trực tiếp bước xuống cúi người thật sâu với hắn, còn tỏ ý sẽ tấu việc này lên triều đình, xin khen thưởng cho hắn.
Kể từ nay, tiếng xấu nhà họ Chu rốt cuộc được Chu Doãn Thịnh rửa sạch. Dù sau này Chương Gia Thuỵ và trung khuyển công có muốn cũng không có lý do để chèn ép nhà họ Chu.
————————-
Tần Sách bị dân chúng chen lấn chặn bên ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Tử Ngọc lên xe rời khỏi, sau đó mới hơi gật đầu với huyện lệnh.
Người nhà họ Chương hóng chuyện xong tiện thể ở lại nha huyện lĩnh một bao lương thực, vui mừng về nhà.
Chương Thư Lâm cảm thán nói – “Thì ra Chu công tử vẫn luôn chịu tiếng xấu cho Chu lão Tứ. Phụ thân và mẫu phụ đều mất, chính hắn trẻ tuổi không rành chuyện, bị một đám nô tài gian trá che giấu lừa gạt, phải gánh tội oan, đúng là đáng thương.”
“Hắn thì có gì mà đáng thương? Hắn cũng thu chả thiếu địa tô, sống thoải mái chả kém ai.” – Chương Gia Thuỵ cười lạnh nói.
“Trồng trên đất nhà người ta, đương nhiên phải nộp thuế cho người ta. Chẳng lẽ phải cho không các ngươi mới coi là người tốt thực sự? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?” – Tần Sách vẫn luôn lặng yên không nói đột nhiên lên tiếng, sắc mặt thực sự không dễ nhìn.
Chương Thư Lâm trừng mắt với Chương Gia Thuỵ – hiện vẫn còn đang tức giận bất bình, sau đó cười gật đầu phụ hoạ.
Đúng lúc này, thôn trưởng chạy đến, xoa tay nói – “Thư Lâm à, các quân gia sắp đi rồi, nhưng nạn trộm cướp vẫn chưa tiêu diệt sạch sẽ, e rằng sau này sẽ lại bùng phát lại. Mọi người đã bàn bạc rồi, quyết định góp mấy xe lương thực đưa cho các quân gia, để họ thường xuyên đến thôn chúng ta, trấn áp bọn chúng. Chắc nhà ngươi vẫn còn thừa lương thực đúng không? Đợi lát nữa mang hai bao đến đình làng. Còn mấy nhà nữa cần thông báo, ta đi trước nhé.”
Chương Thư Lâm tiễn thôn trưởng đi, trở về nhìn mấy bao lương thực mà phát sầu. Nhà họ Chương thêm cả Tiểu Hắc nữa tổng cộng có bảy người, nhưng chỉ có một chút lương thực này, còn phải ăn từ tháng bảy đến đầu xuân năm sau, uống cháo trắng hàng ngày cũng e chẳng đủ, giờ lại phải cống cho người khác, sao cậu ta không tiếc rẻ cho được?
Chương Gia Thuỵ cũng rất tiếc của, đề nghị – “Cứ đưa một bao thôi, tỏ ý một chút là được. Rõ ràng có thể xoá sạch nạn trộm cướp ngay được, vậy mà mấy quân nhân kia lại bỏ đi giữa chừng, rõ ràng là muốn giữ nạn trộm cướp hòng hăm doạ lừa gạt dân quê, đúng là lòng tham không đáy.”
Chuyện như vậy không hề hiếm thấy ở nước Chử Vân, câu nói “quan cướp một dạ” chính là như thế. Nhưng điều này không hề bao gồm đội quân dưới trướng Tần Sách. Sở dĩ quân đội bỏ đi giữa chừng, một là để tru sát con trai Thái hậu, hai là để vào kinh thành cứu giúp tiểu hoàng đế, chờ triều cục ổn định sẽ quay lại tiêu diệt thổ phỉ. Lời nói của Chương Gia Thuỵ hoàn toàn là lời bôi nhọ vô căn cứ.
Tần Sách dùng ánh mắt âm u nhìn Chương Gia Thuỵ một cái, mức độ hảo cảm dành cho y trực tiếp hạ xuống số âm.
Vậy mà Chương Thư Lâm cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, còn mắng theo vài câu, sau đó mới múc chút lương thực ra, chuẩn bị mang đến đình làng.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng reo – “Không cần góp lương thực nữa, đông gia giao lương thực thay cho cả thôn chúng ta. Vừa nãy đã sai người đưa đến quân doanh rồi.”
“Đông gia là người tốt!”
“Bồ Tát sống!”
“Ta phải lập một bài vị trường sinh cho đông gia!”
“Ta cũng thế, nếu không có đông gia tiếp tế, chúng ta đã chết đói từ lâu!”
Ngoài đường ồn ào náo nhiệt, ai ai cũng ngợi khen, biết ơn Chu Tử Ngọc. Chương Thư Lâm vốn cho rằng địa chủ ở cổ đại đều là những nhân vật như “Chu lột da” (1)không ngờ mình lại may mắn gặp được một người thiện, vội vàng đổ lại lương thực vào bao, cười vui vẻ.
Sắc mặt Chương Gia Thuỵ tái xanh tái trắng, mấy lần muốn mở miệng, lại không biết nên châm chọc cái gì, cuối cùng khinh thường hừ lạnh – “Mua danh chuộc tiếng!”
“Người ta bằng lòng mua danh chuộc tiếng là phúc của các ngươi.” – Tần Sách nhìn nhìn Chương Thư Lâm, căn dặn – “Chuẩn bị một chút quà quê đi, chúng ta mang đến cảm ơn Chu công tử.”
“A, đúng vậy đúng vậy.” – Chương Thư Lâm vội vàng thu góp một rổ quà quê, đang định ra ngoài thì bị Tần Sách giành lấy – “Trong nhà vẫn còn nhiều việc, ngươi cứ ở lại đi, để ta đi là được.”
Từ sau khi xuyên đến, Chương Thư Lâm từng mắng Chu Tử Ngọc không ít lần. Lúc này cậu ta thực sự hơi lúng túng, nghe vậy đồng ý ngay. Tần Sách được như mong đợi, lập tức cất bước đi vội.
Tháng bảy oi bức, hơn nữa mấy tháng liền chưa hề có mưa, độ nóng thực sự khiến người khác khó lòng chịu đựng. Tài sản nhà họ Chu đã bị Chu Doãn Thịnh phân phát bằng sạch, không có thừa tiền để giữ đá. Đành phải mặc một chiếc áo lụa mỏng đỏ rực, để chân trần, phe phẩy quạt nan, nằm nửa sống nửa chết trong đình nghỉ mát bên cạnh ao sen.
Khi Tần Sách đến, hắn đang chuẩn bị dùng bữa trưa, dưới bàn trà thấp cạnh chân đặt một bát mì lạnh đặc chế vàng óng, bên trên rải hành tươi và tai heo chiên ớt, mùi hương đậm đà chui thẳng vào mũi người khác.
Tần Sách vốn tính tham ăn, nhưng điều đầu tiên hắn chú ý đến lại không phải là món ngon, mà là bàn chân tuỳ tiện thõng xuống cạnh giường của thanh niên. Mạch máu xanh nhạt hằn lên dưới lớp da ngọc, gợi cảm giác lộng lẫy mà thần bí. Dường như Tần Sách có thể cảm nhận được mỗi một nhịp đập mỏng manh của mạch máu kia, thậm chí ngửi thấy mùi hương độc đáo từ nó phát ra.
Hắn muốn quỳ xuống bên cạnh người nọ, bưng đôi chân ngọc này lên hôn, liếm láp cắn mút từng ngón từng ngón một, thưởng thức nét mặt diễm lệ đến cùng cực khi đắm chìm trong tình dục của người ấy, nhìn đôi mắt đào hoa kia rơm rớm những giọt nước mắt trong suốt vì bị mình hung hăng bắt nạt.
Những suy nghĩ điên cuồng thi nhau hiện lên, khiến đầu óc hắn choáng váng. Ánh mắt hắn trở nên vừa hung hãn vừa tà ác, giống như một con sói đói.
Bàn trà nằm ngay bên cạnh chân Chu Doãn Thịnh, làm hắn tưởng rằng Tần Sách đang nhìn bát mỳ lạnh kia, trong lòng thầm mắng một câu “Tham ăn”, lười biếng nói – “Muốn ăn thì ăn đi, đừng có bày ra cái vẻ như đói bụng tám đời thế.”
“Thật chứ?” – Tần Sách đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tỏ rõ vẻ không dám tin, còn có nét mừng như điên. Lúc này lòng bàn tay hắn toát rất nhiều mồ hôi, dính nhớp nháp, khó chịu vô cùng.
“Đương nhiên, ta cần gì keo kiệt một bát mỳ lạnh?” – Chu Doãn Thịnh cười nhạo.
Ánh sáng trong mắt Tần Sách nhanh chóng nhạt đi. Hắn mím môi, lau lau lòng bàn tay ướt mồ hôi vào vạt áo, sau đó mới bưng mỳ lạnh lên ăn. Hắn ăn đặc biệt chậm, động tác nhai nuốt lại đặc biệt hung, như thể bát mỳ này có thù với hắn vậy.
Dây dưa bên cạnh thanh niên hết cả buổi chiều, hắn mới đứng dậy cáo từ. Ra khỏi cổng lớn nhà họ Chu, sắc mặt hắn lập tức chuyển thành âm u. Dù ngoại hình có lộng lẫy đến thế nào đi chăng nữa, Chu Tử Ngọc vẫn là đàn ông, vậy mà hắn lại nảy ra ý tưởng vừa mê muội vừa điên cuồng như thế với một người đàn ông!
Điều này khiến Tần Sách cảm thấy vô cùng rối rắm, mà càng rối rắm hơn chính là hắn lại không muốn buông tay một chút nào. Ngược lại, hắn bắt đầu nghiêm túc suy xét mức độ khả thi của việc ỷ thế lấn áp, cường thủ hào đoạt.
Chu Tử Ngọc năm nay tròn hai mươi tuổi, nếu ở nhà khác chắc chắn đã kết hôn sinh con, thế nên hắn không thể lề mề được. Nhưng Chương Thư Lâm thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thực sự phải bội bạc?
Nghĩ đến đây, Tần Sách tức thì tiến thoái lưỡng nan.
———————-
Chú thích:
(1) Chu lột da (Chu bái bì – 周扒皮): Tên thật là Chu Xuân Phú, là nhân vật phản diện nổi tiếng trong tác phẩm “Gà gáy lúc nửa đêm” của nhà văn Cao Ngọc Bảo. Chu Xuân Phú là một địa chủ ác bá ở vùng phía nam của tỉnh Liêu Ninh, miền Đông Bắc. Trong khế bán thân của người làm thuê nhà ông ta, ông ta quy định: Cứ khi nào gà gáy là phải thức dậy làm việc, làm đến khi mặt trời lặn mới được nghỉ. Vì muốn bóc lột sức lao động của người làm thuê, ông ta học tiếng gà gáy, gáy lúc nửa đêm, khiến những người này phải dậy trước thời gian, làm việc quần quật cho ông ta. Về sau, ông ta trở thành ví dụ điển hình cho giai cấp địa chủ cường hào, bóc lột nhân dân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...