Đối phương hoàn toàn không nghĩ rằng Hàn Chu dám lái xe đâm lại, giẫm mạnh lên phanh, hai chiếc xe tông mạnh vào nhau, phát ra một tiếng ầm chói tai.
Hà Dung An suýt thì va thẳng vào kính chắn gió, trước mắt tối sầm, mặt chôn trong túi an toàn, bên tai ù ù. Cậu giãy giụa muốn ngồi dậy, chất lỏng dinh dính tí tách chảy xuống dọc theo gò má. Hà Dung An đưa tay sờ, tầm mắt lờ mờ không nhìn rõ, một lúc lâu sau mới phát hiện đó là máu.
Cậu không để ý, cố quay qua bên cạnh, miệng gọi vài tiếng Hàn Chu.
Hàn Chu cũng đã mở cửa xe, lôi theo thanh sắt đang giấu dưới ghế dựa, lảo đảo đi về phía chiếc xe kia.
Hà Dung An chỉ nghe thấy tiếng mở cửa, cùng một câu Hàn Chu nói, “Tôi ra ngoài”.
Trên chiếc xe đuổi theo có ba người, Hàn Chu đâm rất mạnh, một tên đã ngất đi, không rõ sống chết.
Một tên tay xăm trổ cũng bò xuống xe, gã thấy Hàn Chu bèn chỉ tay mắng đồ phản bội, con sói mắt trắng. Mặt Hàn Chu không hề có cảm xúc gì, cũng chẳng nói câu nào, xoay gậy đập gã.
Hà Dung An thoáng nghe tiếng đánh nhau và tiếng kêu thảm thiết, cậu hoảng loạn, chậm chạp mở mắt, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hàn Chu và hai kẻ kia đã lao vào nhau.
Thanh sắt, gậy bóng chày, còn có một con dao gọt hoa quả thật dài, toàn là những thứ đồ có thể lấy mạng người ta.
Toàn những kẻ liều mạng.
Hà Dung An nhìn bộ dạng liều lĩnh của Hàn Chu, còn cả câu nói tôi ra ngoài kia nữa, tim vừa chua xót vừa mềm nhũn, cậu dùng lực mở cửa xe nhưng hình như hắn đã khóa lại. Hà Dung An vừa vội vừa hoảng, nhưng choáng váng tới mức không có sức lực, phí bao nhiêu công mới mở được cửa xe.
Hàn Chu đá tên cầm dao gọt hoa quả ngã lăn kềnh, khi hắn đập thanh sắt xuống thì tên xăm trổ lại cầm gậy bóng chày đánh mạnh vào lưng hắn.
Hàn Chu lảo đảo hai bước rồi ngã rầm xuống đất, thanh sắt rơi khỏi tay, bò mấy lần không đứng lên được.
Hà Dung An nhìn gã kia cầm gậy, cứ chốc chốc lại quật xuống người Hàn Chu, muốn đánh chết một người đang sống sờ sờ bèn đỏ mắt, nhào tới, giơ tay đấm vào mặt gã.
Hai người đều ngã sấp xuống, Hà Dung An vốn gầy, thể trạng kém xa tên xăm trổ cường tráng kia, nhưng cậu lại như mất trí, không để ý tới những đòn đánh gã hạ xuống người cậu mà phát điên lên muốn giết chết đối phương. Lăn trên đất mấy vòng, rốt cuộc Hà Dung An cũng rơi vào thế yếu, bị tên xăm trổ chộp cổ ấn xuống đất.
Gã bóp rất tàn nhẫn, Hà Dung An gần như đã ngửi được hơi thở của cái chết, cậu giãy giụa nghiêng đầu nhìn Hàn Chu đang muốn bò qua, tay lục lọi lung tung, một phát bắt được thanh sắt trên mặt đất, siết chặt, dùng sức quăng lên đầu kẻ kia.
Bàn tay trên cổ buông ra, Hà Dung An thở gấp từng hơi, cậu chống thanh sắt bò dậy, mắt đỏ lên, mất khống chế mà giơ thanh sắt về phía gã đàn ông rồi hạ xuống.
Mắt cậu hoa lên, như TV bị hỏng, trong tai chỉ có tiếng thanh gậy nện xuống da thịt, đầu toàn suy nghĩ đập nát điên cuồng.
Đột nhiên, một bàn tay ẩm ướt nắm lấy tay cậu. Khi Hà Dung An suýt đập một gậy nữa, cậu đối diện với một đôi mắt đen như mực, động tác bèn dừng, như quỷ thần xui khiến mà chậm rãi ngừng hẳn.
Hàn Chu nói: “Đánh thêm nữa là hắn ta sẽ chết đấy”.
Hà Dung An cứng đờ người, rũ mắt, nhìn tên đàn ông người đầy máu nằm trên đất. Cậu run rẩy, buông tay, thanh sắt rơi xuống đất.
Hàn Chu xoa xoa sau gáy cậu, bàn tay dày rộng mạnh mẽ áp mặt cậu vào bờ vai mình, tay còn lại xoa lưng cho cậu, nói: “Không sao rồi, không sao rồi”.
“An An”.
Bờ lưng căng thẳng của Hà Dung An chậm rãi thả lỏng, cậu siết lấy quần áo Hàn Chu ướt đẫm, nước mắt đột nhiên lăn xuống, như người chết đuối nắm lấy nhánh cây duy nhất trong sông, nức nở: “Em tưởng anh sẽ chết”.
Đôi môi khô khốc của Hàn Chu in trên gò má cậu, đến khóe môi, rồi đầu lưỡi luồn vào miệng cậu, một nụ hôn kịch liệt mang theo mùi máu tanh, lặng yên an ủi Hà Dung An.
Hà Dung An mất kiềm chế hoàn toàn, gào khóc trong lòng Hàn Chu, như một đứa bé phải chịu bao nhiêu oan ức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...