Khó Để Buông Tay - Dạ Mạn

"Mẹ, con không đau."
Câu nói nhẹ nhàng tựa lông hồng khẽ lướt qua tim Lãnh Tây, nhưng lại khiến cho đáy lòng cô đau nhói, tim như ngừng đập.
Bàn tay nhỏ bé vuốt bên cổ cô, lòng bàn tay nóng hổi.
Lãnh Tây cố cắn chặt răng không để mình khóc lên thành tiếng. Tiếng "mẹ" này cô thật sự đã chờ đợi quá lâu, từ lúc Hi Hi sinh ra cho đến bây giờ. Thời gian chậm rãi trôi qua, cô không lúc nào không mơ tưởng một ngày nào đó được ôm con gái vào lòng, được nghe con gái gọi tiếng "mẹ".
Cao Tử Quần quay mặt đi, thầm thở dài.
Ánh trời chiều nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, bao phủ lên cả ba người khiến cho khung cảnh trở nên ảm đạm, bi thương.
Cao Tử Quần hơi thất thần, nhưng khóe miệng nở nụ cười ấm áp.
"Hi Hi, có thể gọi thêm một lần nữa được không?" Lãnh Tây nghẹn ngào hỏi, đôi tay run run ôm chầm lấy thân thể mềm mại của con gái.
Cao Hi Hi hơi cúi thấp đầu, hai gò má ửng đỏ, khẽ cắn môi. Lãnh Tây lẳng lặng chờ đợi, từng giây từng phút trôi qua, Cao Hi Hi vẫn không mở miệng, Lãnh Tây biết cũng không thể bắt ép con bé, cô thở ra một hơi: "Tay con có đau không?"
Cao Hi Hi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con không đau." Nói xong, cô bé vùi vào lòng Lãnh Tây.
Lãnh Tây từ từ nở nụ cười, vỗ về con gái: "Hi Hi, con biết không, mẹ đã đợi ngày hôm nay lâu lắm rồi, đợi đến tim cũng trở nên nguội lạnh." Cô kìm lòng không được hôn lên mái tóc con, không ngừng tự nói với lòng mình tất cả đều là thật. Nước mắt bất giác rơi xuống.
Hai mẹ con ngồi dưới thảm trong phòng khách tâm sự, chuyện tưởng chừng như nói mãi không hết.
Mãi tới khi bác Lâm đến đưa thuốc đến Lãnh Tây mới giật mình, không biết Cao Tử Quần đã rời khỏi từ bao giờ. Cô nhận lấy thuốc, cẩn thận thoa lên tay con gái.
Cao Hi Hi cười hì hì: "Nội nói, khi bố còn bé cũng thường xuyên bị đánh, chỉ có điều nội đánh bố ở mông, còn bố đánh vào tay con."
Lãnh Tây mỉm cười: "Sao con lại không làm bài tập của kỳ nghỉ Quốc khánh?"
Cao Hi Hi thè lưỡi: "Mẹ, vì nhớ mẹ đó."
Lãnh Tây còn có thể nói gì được bây giờ? Miệng mồm nhóc con này còn ngọt hơn mật nữa, Lãnh Tây sửa lại mái tóc Hi Hi: "Sau này không được như vậy nữa biết không. Thành tích học tập có tốt, bài tập cũng phải làm đầy đủ, như vậy mới là tôn trọng thầy cô giáo, cũng là sống tốt với bản thân".
Cao Hi Hi nhìn cô với vẻ mặt cực kỳ chăm chú.
Lãnh Tây có chút ngượng ngùng: "Sao lại nhìn mẹ như vậy?"

Cao Hi Hi cười tươi: "Mẹ, con cảm giác giống như một giấc mơ."
"Ngốc..."
"Lúc bé con thường nằm mơ thấy mẹ, nhưng mà con mãi không nhớ được." Hi Hi nhún vai: "Mẹ, mẹ đừng rời xa con nữa được không?"
Rời xa...
Vẻ mặt Lãnh Tây hơi sững sờ, cô thật hy vọng cả đời này sẽ được bên cạnh con gái mãi mãi. Thế nhưng với tình hình hiện tại, phải bao lâu nữa hai mẹ con họ mới được đoàn tụ đây?
Cao Tử Quần đã thay một bộ quần áo khác xuống lầu, đúng lúc nghe thấy được lời nói này của Hi Hi. Anh nhìn cô, mái tóc dài được buộc gọn gàng, sắc mặt nhàn nhạt, lúc này đây dường như đang có chút đăm chiêu.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Lãnh Tây đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh đã thay áo quần, trông rất thoải mái, tao nhã. Cao Hi Hi cũng quay đầu lại, nhìn thấy bố, cô bé chu môi, có chút giận dỗi. Hai tay nó vẫn còn đau rát đây.
"Ăn cơm thôi." Cao Tử Quần thản nhiên nói.
Cao Hi Hi sờ bụng, quả thật là rất đói. Cô bé ngước mắt nhìn Lãnh Tây, ý tứ kia quá là rõ ràng.
Lãnh Tây không muốn ngồi cùng bàn với Cao Tử Quần, thật ra cô muốn đưa Hi Hi ra ngoài ăn.
"Mẹ, mẹ có thể ở lại ăn cùng con một bữa tối không?" Cao Hi Hi yếu ớt hỏi.
Lòng Lãnh Tây tựa như bị gì đấy quặn lại, cô nắm lấy tay con gái gật đầu. Cao Hi Hi liền vui vẻ hẳn lên, kéo tay mẹ đi vào phòng ăn.
"Wow, hôm nay thức ăn nhiều quá." Cao Hi Hi hét lên.
Cao Tử Quần ngồi ngay giữa bàn, Hi Hi ngồi bên cạnh rồi đến Lãnh Tây.
Đây là giây phút mà Cao Tử Quần và Cao Hi Hi đã mong đợi từ lâu.
Lãnh Tây nhìn thức ăn trên bàn, bỗng nhiên cô cảm thấy trái tim lạnh ngắt. Cô cố gắng kiềm chế, thu hồi tâm tư mình lại. Cô liên tục gắp thức ăn cho Hi Hi, một lát sau, lấy luôn đũa của Hi Hi.
Cao Tử Quần không thể nhịn được nữa: "Cao Hi Hi..."
Cao Hi Hi lập tức rụt người lại: "Mẹ, con tự ăn..." Cô bé nhẹ nhàng lấy chén trong tay Lãnh Tây. Cô bé ăn uống rất điềm đạm, không nói nhiều, động tác tao nhã.

Không thể không đồng ý rằng, điểm này rất giống Cao Tử Quần.
Cao Hi Hi gắp một miếng thịt viên vào bát Lãnh Tây: "Mẹ, thịt viên ngon lắm."
Lãnh Tây dịu dàng mỉm cười, trong chốc lát đôi mắt đã ngấn nước, lòng tràn trề xúc động.
"Mẹ con không thích ăn thịt viên." Cao Tử Quần nói thêm: "Con tưởng rằng ai cũng thích ăn thịt viên như con sao?" Anh nhướng mày.
Lãnh Tây nghiên đầu nhìn qua anh, thì ra anh vẫn còn nhớ.
Cao Hi Hi không tin: "Mẹ?"
Lãnh Tây gắp miếng thịt viên lên: "Mẹ rất thích." Cô liền nuốt ực xuống.
Cao Hi Hi liền nhìn sang bố cười tươi đắc ý tựa như chú chim công xòe đuôi khoe vẻ đẹp trời sinh.
Lãnh Tây nhìn con gái mỉm cười hiền hậu. Bữa cơm tối như thế này đối với mẹ con cô mà nói là vô cùng ấm áp
Cao Hi Hi vỗ vào cái bụng tròn vo: "Mẹ, con ăn no rồi."
Lãnh Tây yêu chiều mỉm cười: "Lát nữa ra ngoài đi dạo một chút."
Cao Tử Quần lạnh lùng nói: "Đi rửa bát, giúp tiêu hóa tốt."
Cao Hi Hi vặn người: "Mẹ, chúng ta cùng rửa bát đi."
Lãnh Tây đương nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu con gái rồi.
Cao Tử Quần nhíu mày, anh ngồi bất động đằng kia, ánh mắt nhìn chằm vào bóng dáng của hai mẹ con họ.
Buổi tối, Cao Hi Hi bắt Lãnh Tây trò chuyện cùng nó, tâm trạng nhóc con hôm nay cực kỳ vui vẻ, Lãnh Tây đã kể cho cô bé năm câu chuyện cổ tích vậy mà Hi Hi vẫn chưa muốn ngủ. Sau cùng Lãnh Tây ngân nga câu hát:
Bầu trời đêm buông xuống

Dưới ánh sao, tay trong tay
Đom đóm bay, đom đóm bay
Anh nơi đây đang nhớ đến ai
Sao trên trời rơi lệ
Dưới mặt đất hoa hồng héo rũ
Gió lạnh thổi, gió lạnh thổi
Chỉ cần có anh bên cạnh
Đom đóm bay, cây hoa ngủ
Từng đôi, từng đôi thật xinh đẹp
Không sợ trời tối
Chỉ sợ đau lòng
Em không sợ mệt
Cũng không sợ lạc đường
Lãnh Tây vừa hát vừa vuốt ve vỗ về con gái. Cao Hi Hi nắm chặt tay mẹ, đang lúc mơ màng cô bé thì thào: "Mẹ, mẹ đừng đi..."
Lãnh Tây mấp máy môi, thở dài một hơi.
Ru con gái ngủ xong cũng là lúc cô phải rời đi. Vừa quay đầu lại, không ngờ rằng Cao Tử Quần đang đứng ở cửa phòng. Anh bất động đứng đó: "Có thể nói chuyện một lát không?" Hiếm lắm mới nghe thấy được ngữ điệu thương lượng từ miệng anh.
Rõ ràng là họ đang rất gần nhau, nhưng nhìn vào ánh mắt thâm thúy kia cô vẫn không hiểu được.
Lãnh Tây đứng dậy, đi đến cạnh anh sau đó tắt đèn: "Đi thôi."
Cao Tử Quần dừng lại, cũng không theo cô xuống lầu mà đi vào phòng bên cạnh, anh nhẹ nhàng mở đèn bàn. Trong nháy mắt căn phòng đã tràn ngập sắc vàng ấm áp.
Lãnh Tây bất giác nắm chặt tay, lòng cô bây giờ không hiểu là có tư vị gì nữa.
Cao Tử Quần đi đến bên cạnh cô, cô cảm nhận được mùi hương sữa tắm thoang thoảng trên người anh, rõ ràng là rất dễ chịu nhưng giờ khắc này cô cảm thấy thật chán ghét.

Phòng khách yên tĩnh. Hai người cùng trầm mặc ngồi xuống sô pha, mặt đối mặt. Qua một hồi lâu, Cao Tử Quần lấy dưới bàn trà một chiếc hộp đẩy đến trước mặt cô.
"Gì vậy?" Thật ra nhìn hình ảnh trên chiếc hộp cô đã biết là gì nhưng vẫn muốn hỏi ra miệng.
"Điện thoại di động." Vẻ mặt anh bỗng nhiên trở nên rạng rỡ: "Trả lại em đấy."
Cô vẫn chưa kịp đi mua điện thoại, tối qua cô phải dùng điện thoại của mẹ để gọi lại cho Sở Hàng, bây giờ cô đang dùng điện thoại cũ của Lãnh Lượng.
"Không cần, tôi đã có rồi." Lãnh Tây hờ hững nói.
Cao Tử Quần chau mày: "Chuyện hôm nay đúng thật là vượt ngoài dự liệu của tôi. Em nói xem, tôi có nên chúc mừng em, mẹ con đoàn tụ."
Lãnh Tây nhếch môi cười, ánh mắt mang vài phần xa cách: "Cũng không phải là nhờ anh cả sao."
Đối với lời nói châm chọc của cô, Cao Tử Quần vẫn thản nhiên: "Em cũng có thể tự nhìn thấy được Hi Hi khát khao không muốn xa..." Anh nhếch khóe môi: "Em cảm thấy hiện tại tôi nên làm thế nào?"
Lãnh Tây cười mỉa: "Anh có thể nhường quyền nuôi dưỡng Hi Hi cho tôi."
"Em biết rõ là sẽ không thể nào mà." Cao Tử Quần trầm ngâm trả lời.
Lãnh Tây đứng dậy: "Cao Tử Quần thế giới này không có gì là không thể. Anh có lợi hại cỡ nào cũng không thể khống chế được tất cả mọi chuyện."
Cao Tử Quần nheo mắt, đúng vậy, anh đã không thể khống chế được rất nhiều chuyện, ví dụ như cô, ví dụ như đứa bé lúc ấy...nhưng mà lúc này đây, anh sẽ phải làm được.
"Cầm lấy điện thoại đi, ảnh Hi Hi đều ở trong đấy." Anh bình thản nói, một cái điện thoại thôi mà, em sợ là bom sao."
"Anh không cần khích tôi." Lãnh Tây cười lạnh: "Điện thoại tôi lấy, cũng bởi vì là anh nợ tôi."
Cao Tử Quần nhếch môi, thanh âm nhẹ nhàng: "Tôi phát hiện hiện tại em còn đáng yêu hơn trước kia, nhưng em cần phải học con gái em nhiều hơn nữa."
Lãnh Tây nhăn mặt: "Cao tiên sinh, không thể không nói, anh chính là vẫn như xưa..." Nói xong, cô liền xoay người đi ra cửa.
"Ngày mai Hi Hi tỉnh dậy không thấy em, tôi không bảo đảm được con bé sẽ như thế nào đâu." Giọng nói Cao Tử Quần vang lên.
Lãnh Tây dừng bước: "Sáng mai tôi sẽ tự đến."
"Hà cớ gì phải phiền phức thế, phòng của em vẫn còn đây." Anh nhỏ giọng nói.
Lãnh Tây cười khổ: "Không cần."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui