Liễu Thận Ngôn chỉ cảm thấy tâm đều tan nát, cố nén khóc không ra tiếng.
Tiểu vương gia nói xong, quay người ngồi xuống, kéo tay Liễu Thận Ngôn, đem một cái hộp bạch ngọc nhỏ đặt vào trong tay y: đây là dược ngày hôm qua ta bôi cho ngươi, sinh cơ cầm máu giảm đau, Hoàng thượng cũng không dễ có được đâu, ngươi cầm lấy, nhớ tiếp tục bôi.
Nói xong nâng tay lau nước mắt cho Liễu Thận Ngôn, kéo y đứng dậy.
Liễu Thận Ngôn ngẩng mặt nhìn hắn, sau đó đưa tay vuốt lên bên mặt sưng đỏ của hắn, đau đớn nói: Vương gia, hạ nô…
Tiểu vương gia cắt ngang lời y: Không sao, ta từ nhỏ đã nghịch ngợm, hoàng huynh cũng không phải là lần đầu tiên đánh ta. Còn có, không cần lại nói hạ nô.
Liễu Thận Ngôn gật đầu: Thận Ngôn muốn hầu hạ Vương gia ăn cơm một lần.
Tiểu vương gia mỉm cười một chút, phân phó quản gia dọn cơm.
Bữa cơm này, Liễu Thận Ngôn ngồi ở bên cạnh Tiểu vương gia, y gắp cho hắn một đũa rau, hắn sẽ vội cầm thìa múc cho y một thìa canh. Giống như nửa năm trước đây, khi mà cái gì cũng chưa xảy ra.
Cơm nước xong, Tiểu vương gia liền mang Liễu Thận Ngôn lên mã xa đến thiên lao đón Thụy Tương.
Mã xa rời khỏi vương phủ, Liễu Thận Ngôn quay đầu lại nhìn, cuộc sống của y từ năm mười bốn tuổi liền ở đây, đảo mắt cũng đã tám năm. Lần này đi, chỉ sợ sẽ chẳng bao giờ trở về được nữa.
Mã xa chuyển bánh, vương phủ dần biến mất.
Liễu Thận Ngôn quay đầu lại, nói với Thụy Nghi: Vương gia, người nói muốn Thận Ngôn ở trong phủ chuộc tội, hiện tại tội của Thận Ngôn đã chuộc xong rồi sao?
Thụy Nghi nói: Ta hiện tại không muốn ngươi chuộc tội, chỉ muốn ngươi sống tốt.
Liễu Thận Ngôn yên lặng không nói.
Thụy Nghi cầm tay y nói: Hảo hảo mà sống. Nhớ kỹ không?
Liễu Thận Ngôn nhìn hắn thật lâu, gật đầu.
Thụy Nghi Tiểu vương gia lần nữa lại chiếm được sủng ái của Hoàng đế, ban cho một lượng lớn ngân lượng. Các vị đại thần trong triều lại đến cửa bái phỏng, vương phủ một lần nữa lại khôi phục náo nhiệt như xưa.
Chuyện trong triều đình chính là như vậy, ai cũng không biết, có thể ngày hôm nay bị biếm, ngày mai lại có thể khôi phục.
Thụy Nghi bị hoàng đế một cước đá hoàn hồn: a, hoàng huynh, ngài nói phía đông đại hạn phải cứu nạn, là muốn thần đệ đi sao?
Hoàng đế tức giận đến dùng lực đá hắn một cước nói: quỳ cũng có thể thất thần, thế thì ở đây quỳ đủ cho trẫm đi. (anh Hoàng này bạo lực gớm =.=)
Vì thế sau khi nửa năm, triều thần ra ra vào vào cung lại có thể thấy Thụy Nghi Tiểu vương gia bị phạt quỳ ở bên ngoài ngự thư phòng.
Thụy Nghi từ nhỏ nghịch ngợm, cũng không quá để ý, lúc này hoàng đế không muốn hắn nghị sự, yên tâm lớn mật miên man suy nghĩ.
Ngày đó Liễu Thận Ngôn xuống xe trước tòa nhà của Thụy Tương, trước khi vào cửa lại hướng về hắn quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái thật sâu. Biểu tình không tha cùng thương tâm này vẫn quấn lấy Thụy Nghi, nhất là khi yên tĩnh sẽ nhớ đến.
Không khỏi nhíu mày.
Lại nghĩ tới sáng sớm hôm nay hắn bất mãn thị nữ hầu hạ, ghét bỏ y phục không đủ mềm mại, quản gia đáp lời: Tất cả chuyện ăn mặc của Vương gia trong nửa năm này đều là do Liễu Thận Ngôn công tử một tay lo liệu.
Hắn truy vấn nửa ngày, mới biết được rằng từ khi bị hoàng thượng phát tư quá, thấy nhóm nha đầu bà tử giặt y phục vụng về, y liền tự tay đem tất cả y phục giặt. Cơm canh thật ra phần lớn đề là do đầu bếp làm, nhưng có điều Liễu Thận Ngôn thấy đầu bếp không dùng nguyên liệu đơn giản, sợ hắn ăn nhiều sẽ ngấy, nên nếu rảnh rỗi sẽ tự xuống bếp làm một vài món cho hắn. Mệt cho hắn lúc ấy còn tưởng rằng đầu bếp làm cải trắng ăn thật ngon là bởi vì hắn ăn nhiều thịt cá ngấy.
Nghĩ vậy, lại ngây ngô cười.
Hoàn toàn không chú ý tới mặt trời đã muốn ngả về tây, mà cái hoàng huynh đáng sợ kia đang đứng ngay trước mặt mình.
Đại thần nghị sự đã đi rồi nên hoàng đế có thể hoàn toàn không để ý hình tượng của mình, lấy tay chọc chọc trán Thụy Nghi Tiểu vương gia mà mắng mỏ: quỳ qua cả một buổi trưa cũng có thể ngây ngô cười! Lúc Liễu Thận Ngôn tự sát, ngươi vì xin tha cho y mà quỳ một đêm mưa to. Vì không muốn y cùng Thụy Tương, thà rằng không cần tước vị cũng muốn để y ở với ngươi. Ta nghĩ đến ngươi có bao nhiêu si tình. Ai ngờ quay đầu lại quỳ cầu ta cho y về với Thụy Tương, đánh chửi cũng không nhả ra. Ngươi nói ngươi, ngươi, ngươi…
Hoàng đế đại nhân vài lần cũng nói không ra những lời tiếp theo. Thụy Nghi Tiểu vương gia chịu đựng nhất chỉ thiền của Hoàng đế, nói: cái này còn không phải bởi vì lúc đầu nếu theo Tam ca thì sẽ bị chặt đầu, còn sau này đi theo Tam ca thì bình an sao?
Sau đó bị hoàng đế chọc mạnh một cái té lăn trên đất, nằm ăn vạ không đứng dậy.
Hoàng đế cũng bị hắn làm cho phì cười, nói, đứng dậy rồi cút về đi.
Sau đó nhấc chân đi, tùy ý cho Thụy Nghi Tiểu vương gia quỳ lâu không đi được bị một đám tiểu thái giám nghẹn cười dìu ra cửa cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...