Chúng tôi ngồi trong quán cà phê đến khi ngoài trời đã
tối đen, tôi và Tiểu Văn trò chuyện câu được câu không, phần lớn thời gian là
im lặng, tôi đã uống tách cà phê thứ năm, nhưng cả hai cứ ngồi như vậy, như thể
không ai muốn đứng dậy, không ai muốn nói đi về trước.
Cuối cùng, Tiểu Văn đứng dậy trước, xoay xoay eo một
cách đáng yêu, nháy mắt với tôi: “Bảo, đừng như vậy, chúng ta nói chuyện xong
rồi, anh là một tên lừa đảo, là đồ thú vật, ngày mai em đi với bố mẹ em.”
Tôi bật cười, gật đầu: “Tiểu Văn, dù bố mẹ em hận anh
thế nào thì cũng chuyển giúp anh một câu: Chúc cô chú khỏe mạnh.”
“Anh không có cơ hội nổi dậy đâu.” Tiểu Văn vẫn cười
chọc tôi như đang cố che giấu điều gì.
Chúng tôi thanh toán rồi một trước một sau bước ra
khỏi quán cà phê.
Đứng trước cửa quán, chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, ôm
nhau, nói rất nhiều lời chúc phúc, tôi nhìn Tiểu Văn lên xe taxi, cũng nhìn
Tiểu Văn vẫy tay thật mạnh với mình trước khi lên xe, cô ấy cười rất ngọt ngào,
rất đáng yêu.
Mãi cho tới khi đèn hậu của chiếc xe đó hoàn toàn biến
mất tôi mới quay người vẫy tay gọi một chiếc taxi về nhà.
Khi xe đến đường Tân Giang, tôi bảo lái xe dừng lại,
chỗ này cách nhà không xa lắm, tôi muốn đi bộ dọc bờ sông.
Thứ quý giá nhất của con người là sinh mạng, con người
chỉ sống có một lần, một đời người nên trôi qua thế này: Khi anh ta nhìn lại
chuyện xưa không nên giận dữ vì đã sống hoài sống phí tuổi xuân, không hổ thẹn
vì đã chẳng làm được gì, khi sắp chết anh ta có thể nói: Cả cuộc đời và toàn bộ
tinh lực của tôi đều hiến dâng cho sự nghiệp giúp đỡ phụ nữ, giúp họ có được
hạnh phúc!
Bây giờ tôi là người như thế sao?
Đi bên bờ sông tôi cảm thấy không nỡ rời xa, dường như
giờ này phút này tôi mới ý thức được rằng ngày mai Tiểu Văn sẽ ra đi, và có lẽ
đời này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Được, tôi biết tôi và Tiểu Văn có tình cảm với nhau
nhưng lại không có bất cứ khả năng nào, sở dĩ Tiểu Văn kìm nén mình là vì trong
bụng cô ấy đang mang đứa con của một người đàn ông khác, và người đàn ông ấy rõ
ràng là tất cả tình yêu của cô ấy.
Nhưng vừa rồi, ở quán cà phê là lần gặp mặt cuối cùng
giữa tôi và Tiểu Văn ư?
Cơ thể không nghe theo sự điều khiển, tôi rút điện
thoại ra gọi cho Tiểu Văn.
Chỉ kêu một tiếng Tiểu Văn đã nhấc máy.
“Chưa về đến nhà á?” Tôi hỏi.
“Ừ, vẫn đang trên xe.” Giọng nói của Tiểu Văn hơi mềm,
âm mũi rất nặng.
Lòng tôi khẽ run lên: “Tiểu Văn, em … khóc à?”
Tiểu Văn vội sịt mũi: “Đâu có, em hơi bị cảm một
chút.”
Rõ ràng là nói dối, cô ấy khóc thật sao? Buồn bã vì li
biệt, li biệt ở ngay trước mắt ư?
“Tiểu Văn, ngày mai … em bay lúc mấy giờ, nói trước
cho anh biết được không?” Tôi khẽ hỏi, không thể ngăn nổi suy nghĩ của mình.
Đầu bên đó im lặng, im lặng rất lâu Tiểu Văn mới khẽ ừ
một tiếng.
Nhưng tiếng ừ đó quá nhẹ, nhẹ đến nỗi sau khi cúp máy,
tôi thậm chí còn mơ hồ không biết Tiểu Văn có thật đã ừ với tôi không.
Tôi đi bộ về nhà, dường như đã nghĩ rất nhiều điều,
nhưng dường như lại chẳng nghĩ gì cả.
Tôi ra khỏi thang máy, lơ đãng vừa rút
chìa khóa vừa đi về phía cửa nhà, bỗng nhiên tôi giật mình buông tay, chiếc
chìa khóa rơi xuống đất.
Có một người đầu tóc rối bời, không nhìn rõ mặt đang
ngồi trước cửa nhà tôi.
“Ai đấy?” Tôi thử hỏi.
Người đó ngẩng đầu lên, không ngờ lại là Mạt Mạt.
Tôi giận quá: “Em làm gì thế hả?”
“Đợi anh,” Mạt Mạt ngồi dưới đất, hai tay ôm gối.
“Không phải em có chìa khóa sao! Sao không vào trong?”
Mạt Mạt chầm chậm đứng lên, hai tay khẽ bóp chân, vẻ
mặt có vẻ đau đớn, ánh mắt nhìn tôi cũng đầy bi thương: “Trước kia có thể,
nhưng em bây giờ không biết còn có thể vào nhà anh không.”
Lòng tôi bùng lửa giận: Shit! Làm bộ đáng thương với
tôi nữa!
Tôi cầm chìa khóa mở cửa, quay lại nhìn Mạt Mạt đang
cúi đầu đứng ngoài cửa, nói: “Vào đi!”
Mạt Mạt vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu đi vào, im lặng
thay dép, im lặng bước vào phòng khách, đứng bên cạnh ghế sofa, không ngồi.
“Em giả bộ cái gì?” Tôi bước tới, trợn mắt nhìn cô ấy,
“Đừng ra vẻ yếu đuối trước mặt anh nữa!”
Mạt Mạt chầm chậm ngồi xuống ghế, đột nhiên đưa tay
rút ra tờ giấy dưới mông.
Tôi vào phòng ăn, mở tủ lạnh lấy ra một lon bia, vừa
mở vừa bước ra phòng khách.
“Bảo, cái này… anh đọc rồi à?” Mạt Mạt khẽ hỏi.
Trong tay cô ấy chính là tờ đơn li hôn.
Tôi gật đầu.
“Vậy anh…” Mạt Mạt nhìn tôi thăm dò rồi lại cúi đầu,
tiếp tục giả bộ đáng thương.
Tôi không nói gì, ngẩng đầu uống bia.
Ánh mắt Mạt Mạt bắt đầu trở nên u ám, cô ấy giơ tay
khẽ vuốt tóc, hình như đã nhận ra không phải tôi đang giả bộ lạnh nhạt với cô
ấy.
“Bảo, chúng ta nói chuyện đi.” Giọng Mạt Mạt trở lại
bình thường, không còn cái vẻ yếu ớt như vừa rồi nữa.
Tôi gật đầu.
Mạt Mạt giơ tay lấy lon bia trong tay tôi.
Tôi không ngăn cản.
Mạt Mạt ngẩng đầu uống một ngụm lớn, bị sặc ho mấy
tiếng, cô ấy giơ tay lau miệng nhìn tôi hỏi: “Bảo, em muốn biết anh có yêu em
không?”
Câu hỏi này rất thẳng thắn, rất đột ngột.
Đầu óc tôi bắt đầu rối bời, tôi đứng dậy vào phòng ăn
lấy ra một lon bia khác trong tủ lạnh, ngửa cổ uống một hơi hết nửa lon.
Tôi biết trả lời thế nào đây?
Cầm lon bia tôi quay lại phòng khách. Mạt Mạt vẫn ngồi
đó đăm đăm nhìn tôi.
“Bảo, cho em biết anh có yêu em không?”
Tôi xoay xoay lon bia trong tay, khẽ thở dài: “Từng
yêu.”
“Không, em hỏi bây giờ kia! Anh có yêu em không?” Mạt
Mạt gần như không cho tôi cơ hội để thở, lập tức truy hỏi.
Tôi không biết nên nói thế nào vì tôi hiểu câu trả lời
của mình chắc chắn có liên hệ trực tiếp với tất cả những điều mà Mạt Mạt sắp
nói.
Mạt Mạt nhìn tôi, sắc mặt trắng bệch, không khóc.
“Nếu em nói với anh em yêu anh, anh có còn muốn li hôn
với em không? Nếu em nói với anh những năm qua em vẫn luôn yêu anh, không thể
quên được anh! Thậm chí còn dò hỏi khắp nơi về anh, muốn tìm kiếm tình yêu của
anh, anh có còn muốn li hôn với em không?”
Trái tim tôi run rẩy.
Có lẽ Tiểu Văn nói đúng, một cô gái không yêu anh,
không tin cậy anh thì sao có thể kết hôn với anh?
Tôi ngước mắt nhìn Mạt Mạt, ánh mắt xúc động.
“Anh sẽ không làm thế, đúng không?” Ánh mắt Mạt Mạt
gần như là cầu xin, “Vì anh cũng yêu em, đúng không?”
Tôi đang nhìn vào đôi mắt đầy ai oán, đầy mong đợi ấy,
tuyến phòng thủ trong lòng dần đổ vỡ.
Cuối cùng tôi khẽ gật đầu.
Mạt Mạt mỉm cười nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng qua rồi
biến mất, cô ấy cúi đầu thấp hơn.
“Bảo, anh đã biết rồi, em từng đính hôn với người
khác, em kết hôn giả với anh cũng vì tiền, vậy giờ anh vẫn yêu em, đúng không?”
Bầu trời vừa có chút nắng lập tức lại phủ đầy mây đen,
thoáng chốc chớp giật sấm dồn, đất trời rung chuyển.
Trước mắt tôi dường như tối sầm, đúng vậy, sao tôi lại
quên những chuyện đã xảy ra được? Khoảnh khắc vừa rồi tôi đã động lòng, vừa
động lòng IQ liền về không, tôi hoàn toàn quên rằng cuộc hôn nhân của tôi và
Mạt Mạt là giả, càng quên mất rằng hôm nay tôi đã biết, cuộc chơi này nồng nặc
mùi tanh của đồng tiền.
Mạt Mạt cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống che khuất gương
mặt cô ấy: “Rất nhiều chuyện không phải một, hai câu là có thể nói rõ, em biết
bây giờ chắc chắn anh đang cảm thấy em là kẻ rất hám lợi, rất vật chất, rất tầm
thường, em nghĩ chắc anh biết chuyện em đính hôn cũng là vì tiền, đây là vết
nhơ cả đời này em không thể rửa sạch.”
Tôi sững sờ nhìn Mạt Mạt, bàn tay mềm nhũn, lon bia
nghiêng đi, bia chảy ra sàn. Tôi không nhận ra, cảm giác lòng đột nhiên trở nên
trống rỗng.
Tôi cảm thấy mắt mình bắt đầu cay cay, không thể chớp
mắt, cổ họng khô khốc, không thể thở nổi.
“Em nghĩ anh không thể chấp nhận được, đúng không?”
Mạt Mạt bắt đầu chầm chậm ngẩng lên nhưng không nhìn tôi mà nhìn vào tờ đơn li
hôn đó, “Cho nên em mới kết hôn thỏa thuận với anh, em cũng nói với anh chúng
ta sẽ li hôn, vì em đã từng như vậy nên anh sẽ không cần em nữa, cho dù anh cần
em, em cũng sẽ cảm thấy mình không xứng với anh…”
Tôi đờ đẫn, trái tim bắt đầu nứt toác, ông trời, ông
muốn giết tôi sao?
“Bảo, tới đây kí đi.” Mạt Mạt cuối cùng cũng nhìn tôi,
còn khẽ mỉm cười, đặt tờ giấy đó ra trước mặt tôi.
Tôi chằm chằm nhìn tờ đơn đó, đột ngột giơ tay lên
uống nốt chỗ bia cuối cùng.
Đầu ngẩng hơi cao, một ít bia chảy vào mũi, tôi ho sặc
sụa, ho đến nỗi chảy cả nước mắt.
Trên bàn có bút, Mạt Mạt giơ tay đẩy bút về phía tôi,
mỉm cười, chỉ vào tờ đơn li hôn.
Tôi đơ lại, nhìn tờ đơn li hôn rồi lại nhìn Mạt Mạt,
tôi không biết tại sao mình lại do dự, nhưng khoảnh khắc này tôi bỗng rất sợ.
Mạt Mạt đứng dậy giơ tay nhét chiếc bút vào tay tôi,
gương mặt vẫn tươi cười; “Kí đi, Bảo, đừng lo lắng, không cần phải sợ em sẽ đau
lòng, vẻ mặt của anh đã khiến em hiểu rồi, hơn nữa em đã chuẩn bị tâm từ trước
rồi”
Tôi cầm bút, run rẩy.
Tôi không dám nhìn Mạt Mạt.
Nói thực, tôi dường như đã đoán là như vậy, nhưng khi
sự thực đó được chính miệng Mạt Mạt nói ra, tôi vẫn rất khó chấp nhận.
Tất cả đều rất khó chấp nhận.
Tôi có yêu Mạt Mạt không? Có lẽ là có yêu, nhưng cô
ấy.. đúng vậy, tôi ích kỉ, tôi coi thường nhất là con gái quá coi trọng vật
chất, vì tiền chấp nhận bỏ ra tình cảm, thể xác, thậm chí là cả đời. Đó là một
dạng trao đổi biến tướng! Tôi không thể chịu được người con gái mình yêu lại là
người như vậy, đó là một vết thương, mộ sự sỉ nhục lớn lao!
Theo một ý nghĩa nào đó, Mạt Mạt bây giờ là vợ hợp
pháp của tôi, nhưng tôi có thể chấp nhận việc tiếp tục chung sống với cô ấy
không? Tôi có thể chấp nhận một cô gái từng làm vậy bên tôi cả đời không? Tôi
có rộng lượng và thoáng như thế không?
Câu trả lời là phủ định.
Tôi chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
… Cuối cùng tôi chầm chậm cúi người, đưa bút về phía
tờ giấy đó.
Từng nét từng nét viết tên mình ra.
Khoảnh khắc chiếc bút hạ xuống, tôi nhìn thấy nước mắt
của Mạt Mạt rơi xuống theo.
Kí xong, tôi không còn chút sức lực nào nữa, chiếc bút
nằm chỏng chơ trên mặt bàn.
Mạt Mat vừa rơi nước mắt vừa đăm đăm nhìn tờ giấy đó,
rồi đột ngột lấy tay lau mặt, cầm tờ giấy đó lên gấp lại và đứngdậy.
“Bảo, thật sự cảm ơn anh, dù thế nào anh đã giúp em
quá nhiều rồi.”
Dứt lời Mạt Mạt khẽ khàng bước tới bên tôi, cúi xuống
hôn nhẹ lên má tôi.
Sau đó tiếng bước chân đi về phía cửa, tiếng thay dép,
tiếng mở cửa, cả tiếng nức nở, cuối cùng là tiếng cánh cửa khẽ khép lại.
Căn nhà đột nhiên trở nên im lặng như chết, cả quá
trình tôi không hể động đậy, như thể đã biến thành một bức tượng, từ đầu óc đến
trái tim, đến toàn thân đều hoàn toàn tê dại.
Tôi không biết mình ngủ thế nào, khi mở ra trời đã
sáng, tôi vẫn ngồi tựa vào thành ghế sofa như tư thế tối qua, đầu óc nặng
trịch, trước mắt quay cuồng.
Tối qua như một giấc mơ.
Tôi mở mắt, bắt đầu tiếp tục đơ dại, tiếp tục đờ đẫn.
Tôi biết tối qua là thật. Thật thật thật hơn cả thật.
Tôi kí tên rồi ư? Kí rồi, Mạt Mạt đi rồi ư? Đi rồi.
Dường như tất cả đều kết thúc rồi.
Chuông báo có tin nhắn vang lên, nhưng tôi không muốn
cử động, cứ ngồi như thế rất dễ chịu, cứ ngồi như thế, coi mình là một xác khô
thì tốt biết mấy.
Không biết bao lâu sau, tôi buồn tiểu đến nỗi không
thể ngồi tiếp được nữa.
Đau lòng cũng tốt, thống khổ cũng ok, tôi vẫn chưa đơ
dại đến mức có thể tiểu trong quần.
Tôi cố đựng dậy, nhưng tư thế này đã giữ quá lâu, cả
cơ thể đều tê mỏi.
Tôi vào nhà vệ sinh đi tiểu rồi lấy nước lạnh rửa qua
cái mặt nhưng vẫn thấy đầu óc nặng trịch, mọi thứ như không hề tồn tại, nói thế
này cho dễ hiểu, có một bài hát nổi tiếng chuyên dành để miêu tả trạng thái của
tôi lúc này, đó là “Sao cũng được.”
Chuông báo có tin nhắn vẫn đang kêu lên, tôi lảo đảo
bước tới, cầm di động lên xem.
“Bảo, máy bay bay lúc một giờ chiều, một tiếng nữa nhà
em ra sân bay.”
Đây là ai?
Tôi xem người gửi.
Tiểu Văn? A, là Tiểu Văn… Tiểu Văn! Sân bay!
Đầu óc tôi đột nhiên như bùng nổ, tỉnh ra, nhìn giờ
gửi tin nhắn, gần mười giờ sáng.
Tôi vội vàng xem giờ: Mười một rưỡi!
Xong rồi!
Tiểu Văn! Tiểu Văn!
Hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, tôi quay người
thay giầy rồi lao ra khỏi cửa. Trong thang máy tôi giậm chân bình bịch, hy vọng
có thể làm cho cái thang máy này xuống nhanh hơn.
Tôi thật sự là một người đàn ông như gió sao? Hay là
tôi tẩu hỏa nhập ma rồi?[1]
[1]
ở đây chơi chữ, trong tiếng Trung như gió và như điên đồng âm với nhau.
Thượng Đế phù hộ, nhất định phải cho tôi đến kịp đấy!
Lúc bắt xe gặp được người tốt, tôi lên xe mặt trắng
bệch cuống cuồng bảo lái xe lái nhanh một chút, phóng ra sân bay.
Lái xe chậm rãi hỏi tôi đuổi theo ai à, tôi liền buột
miệng bảo đuổi theo vợ, không kịp là tiêu!
Lái xe lập tức phẩn khởi tự nói với mình: “Đụng phải
chuyện này thật sao?” Sau đó nghiêng đầu, “Ngồi cho vững đấy chú em!”
Chiếc xe vù một cái phóng như bay trên đường.
Lúc lên cầu bị tắc đường liền đi đường vòng, vừa lái
anh chàng lái xe còn nói nếu đi đường ngắn nhất thì lộ phí là bao nhiêu, và dù
có đi đường vòng thì chú em cũng không
cần lo, cứ trả như thế là được rồi.
Ai nói bây giờ không còn Lôi Phong? Người ngồi cạnh
tôi chính là Lôi Phong đại ca đây!
Đúng là rất nhanh, còn đi một đoạn đường vòng mà chưa
tới nửa tiếng đã đến sân bay rồi.
Lúc xuống xe đồng hồ hiển thị là hơn hai mươi tệ, tôi
vứt lại năm mươi tệ mở cửa lao ra. Anh chàng lái xe đằng sau còn hét với theo:
“Chú em! Shit! Thừa tiền này! Đừng vội thế! Tôi đợi chú em ở đây một lúc, mang
bà xã quay về nhé!”
Tôi vào sân bay, ngơ ngẩn nhìn xung quanh, đột nhiên
nhớ ra liền rút di động ra gọi cho Tiểu Văn.
Khi Tiểu Văn nghe máy giọng rất khẽ khàng và vui mừng,
cuối cùng hẹn gặp tôi ở bên cạnh nhà vệ sinh nào đó ở đại sảnh dưới tầng hầm
thứ nhất.
Tôi cúp máy, lao như bay đến đó.
Tôi không biết mình cuống điều gì, nhưng trong lòng có
một ý nghĩ, tôi phải gặp Tiểu Văn, cho dù đây là lần cuối cùng.
Tại điểm hẹn dưới tầng hầm số một, tôi nhìn ngó xung
quanh, cuối cùng cũng thấy Tiểu Văn nhanh nhẹn bước tới, nhìn thấy tôi gương
mặt cô ấy nở nụ cười, vẫy tay với tôi, sau đó chỉ một chỗ rẽ ở phía sau tôi.
Một trước một sau đi vào góc rẽ, cuối cùng chúng tôi
đứng đối diện với nhau, tôi thở hổn hển, cô ấy cũng xúc động đỏ mặt.
“Bố mẹ em đâu?”
“Trong nhà hàng đằng kia, em sợ bố mẹ nhìn thấy, ở đây
không sao, có thể che được.” Tiểu Văn đeo một chiếc ba lô rất lớn, nheo mắt
cười.
“Anh…” Nhìn Tiểu Văn nhất thời tôi lại không biết nói
gì, một lúc sau mới nói: “Anh đến tiễn em.”
Tiểu Văn cười: “Anh bị thần kinh hả, tối qua không
phải đã tạm biệt rồi sao? Bây giờ cứ như đang trong hội kín thế này!”
Tôi cũng cười, không thể nói thành lời, nỗi buồn trong
lòng cứ lớn dần, đầy ắp.
“Này, anh với Mạt Mạt thế nào rồi? Liên lạc chưa?”
Tiểu Văn cười, cô ấy vẫn còn quan tâm chuyện đó.
Tôi ngập ngừng một chút rồi kể sơ qua mọi chuyện xảy
ra ở nhà tôi tối qua cho cô ấy nghe.
Nói thực, chuyện của Mạt Mạt tôi rất buồn, rất muốn
tìm ai đó tâm sự. Nhưng chuyện này liên quan đến thanh danh của Mạt Mạt, tôi nói
với ai đây? Bây giờ người an toàn nhất chính là Tiểu Văn.
Tiểu Văn nghe xong cũng rất kinh ngạc: “Thật sao?”
“Thật.” Tôi gật đầu, “Anh cũng ngạc nhiên, anh cũng
không muốn, nhưng thật vẫn là thật.”
“Ôi trời!” Tiểu Văn trách móc đẩy tôi một cái, “Ý em
hỏi anh kí tên thật rồi á?”
Tổi ngẩn ra, hóa ra Tiểu Văn ngạc nhiên chuyện khác.
“Bảo, anh thật sự rất quan tâm đến chuyện đó sao?””
Tiểu Văn chau mày, gương mặt có vẻ hơi giận.
Tôi không trả lời, thực ra tôi rất để ý chuyện đó,
nhưng đứng trước một cô gái, tôi nói thế nào đây?
“Bảo, em muốn hỏi anh, anh có yêu em không?” Tiểu Văn
đột nhiên hỏi.
Tôi cảm thấy đầu mình như nứt toác, bà cố nội ơi, đã
đến lúc này rồi bà còn làm loạn thêm nữa?
Tiểu Văn nhìn vẻ kinh ngạc của tôi bèn mím chặt môi:
“Được rồi, nói thế này đi, nếu không có Mạt Mạt, đồng thời anh cũng yêu em,
nhưng trong bụng em vẫn có đứa bé này, và em muốn anh ở bên em, anh có đồng ý
không?”
Câu hỏi này cũng rất khó trả lời.
Nhưng trên thực tế, một giây sau tôi nhận ra Tiểu Văn
không thực lòng muốn hỏi câu này, cô ấy chỉ muốn tôi nghĩ, vậy thì tôi nghĩ
vậy, tôi nghĩ… tôi sẽ đồng ý, tôi không coi trọng chuyện trinh tiết, hơn nữa
đứa trẻ cũng không phải là vấn đề lớn.
Thế là tôi gật gật đầu.
Ánh mắt Tiểu Văn loáng qua vẻ vô cùng vui mừng nhưng
rồi nhanh chóng trở lại bình thường: “Bảo, nếu anh đã có thể chấp nhận em, vậy
tại sao lại không thể chấp nhận Mạt Mạt?”
“Chuyện đó khác…”
“Sao lại khác? Khác ở chỗ anh yêu con người chị ấy hay
là trái tim chị ấy, anh quan tâm đến quá khứ của chị ấy hay là tương lai của
hai người!”
Câu này mẹ kiếp, triết lí quá!
Tôi ngớ người ra, đăm đăm nhìn Tiểu Văn.
“Anh nói em?” Tiểu
Văn cười, “Nếu chị ấy thực sự là loại người đó sao chị ấy phải nói với anh? Anh
có hỏi chị ấy lí do không? Anh biết sự việc cụ thể là như thế nào không? Anh
không biết gì mà đã vội phủ định chị ấy còn phủ định cả tình cảm giữa hai người
nữa sao?”
Đầu óc tôi rối bời, tôi thừa nhận những điều cô ấy
khuyên tôi đã hiểu hết, nhưng có những chuyện không phải trong lúc này, trong
thời gian ngắn như vậy có thể suy nghĩ rõ ràng.
“Tiểu Văn, anh đến tiễn em chứ không phải đến nghe em
lên lớp đâu!” Tôi hạ giọng, tỏ ra giận
dữ.
Tiểu Văn bĩu môi, quay mặt sang bên cạnh rồi đột nhiên
tròn mắt, quay lại nói: “Phải rồi, có thứ này!” Dứt lời
liền rung người định hạ cái ba lô xuống.
Thấy cô ấy có vẻ vất vả quá, tôi bèn đưa tay giúp hạ
cái ba lô xuống.
Tiểu Văn nhanh chóng mở ra lấy một chiếc túi nhựa màu
đen rất lớn nhét vào tay tôi sau đó sắp xếp lại chiếc ba lô, ra hiệu tôi giúp
cô ấy đeo lại.
“Đây là cái gì?” Lúc giúp Tiểu Văn đeo ba lô, tôi kẹp
cái túi vào nách.
Tiểu Văn tươi cười chỉ vào chiếc túi: “Anh đừng có mà
giấu nhẹm đi đấy, chỗ này đều là quà em tặng anh Nhục, anh Phó, anh Đường và
chị Phấn để cảm ơn họ đã giúp đỡ em trong thời gian qua, không thể cảm ơn trực
tiếp đành phải nhờ anh vậy.”
“Ừ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Tôi gật đầu.
“Vậy là được rồi, lần này gần như là xong hết rồi, anh
chăm sóc mình cho tốt vào!” Tiểu Văn mỉm cười, đưa tay ra trước mặt tôi.
Tôi cũng đưa tay nắm lấy tay cô ấy.
“Tạm biệt!” Tiểu Văn cố nói rồi thả tay ra định rút
tay về.
Tôi không buông tay mà còn nắm
chặt hơn.
Tiểu Văn ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn tôi, và ánh mặt ngạc
nhiên ấy nhanh chóng trở thành buồn bã.
Tôi khẽ dùng lực, Tiểu Văn bước lên trước một bước,
nép sát vào lòng tôi.
“Ngốc ạ, em đi như vậy chắc chúng ta không có cơ hội
gặp nhau nữa, em phải bảo trọng đấy!” Tôi vừa nói vừa ôm bờ vai gầy của Tiểu
Văn, ôm cả chiếc ba lô sau lưng cô ấy nữa. Trời ơi, mũi lại còn cay cay!
Tiểu Văn giơ tay lên, khẽ vuốt tóc tôi, giọng nói dịu
dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Không đâu, Bảo, chúng ta có thể liên lạc
với nhau mà, trong cái túi này có địa chỉ hòm thư của em, hơn nữa em ở nước
ngoài sẽ nhanh chóng lắp phần mềm liên lạc qua mạng, đến lúc đó chỉ cần có thời
gian chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào!”
Tôi ôm Tiểu Văn chặt hơn, cô ấy càng nói nhẹ nhàng tôi
càng thấy buồn.
Im lặng trong lòng tôi một lúc, cánh tay Tiểu Văn
quàng qua cổ tôi: “Bảo, thực sự cảm ơn anh, anh đã giúp em nhiều như vậy, quan
trọng hơn là anh đã làm cho trái tim em sống lại. Anh biết không, trước kia,
sau khi anh ấy hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của em, em cảm thấy mình sẽ
không yêu bất cứ ai nữa, cũng không thể khóc được nữa, càng không thể hạnh phúc
được, anh giống như một vì sao hạnh phúc, đưa bố mẹ về bên cạnh em, khiến cho
em bắt đầu thấy vui vẻ…”
Tôi ôm Tiểu Văn lặng lẽ lắng nghe, cố hết sức kiềm chế
nước mắt của mình.
“Cho nên, em hy vọng anh cũng có thể vui vẻ, hạnh
phúc, anh không định khiến em mãi mãi thấy có lỗi với anh chứ.” Tiểu Văn vừa
nói vừa chầm chậm kiễng chân lên, dùng má cô ấy khẽ cọ vào má tôi.
Tôi nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp và dịu dàng ấy, sau đó
chầm chậm nghiêng mặt, môi khẽ hôn lên má Tiểu Văn, hôn thật nhẹ, di chuyển
chầm chậm, cuối cùng hôn lên môi cô ấy.
Tiểu Văn nhắm mắt, nồng nàn đáp lại tôi.
Đó là một nụ hôn rất dài nhưng hoàn toàn không mãnh
liệt, môi của chúng tôi, lưỡi của chúng tôi, tất cả mọi động tác của chúng tôi
đều rất nhẹ nhàng, sâu lắng, chậm rãi, tinh tế.
Giống như là vào giây phút cuối cùng này cố hết sức
cảm nhận đối phương.
Đúng vậy, trái tim chúng tôi đã nối liền, chúng tôi đã
lưu luyến nhau nhưng đây có lẽ không phải là tình yêu, ít nhất tình cảm này
không thể sánh bằng tình yêu khắc cốt ghi tâm Tiểu Văn từng trải qua. Cho nên
tôi hiểu, cô ấy cũng hiểu, không có băt đầu, cũng chẳng có kết thúc.
Rất lâu sau, chúng tôi tách ra.
Tôi nhìn Tiểu Văn, cô ấy vẫn đang giữ tư thế nhắm mắt
ngẩng đầu rướn người về phía tôi.
“Tiểu Văn?” Tôi gọi.
Tiểu Văn mở mắt, nước mắt liền rơi xuống.
Tiểu Văn giơ tay vội vàng quệt nước mắt, cô ấy cố kìm
nén nước mắt, hoặc có lẽ đang cố kìm nén nỗi buồn chia li.
“Tiểu Văn, câu hỏi cuối cùng.” Tôi nhìn cô ấy, giơ tay
lau nước mắt vương trên má cô ấy, “Em cho anh biết… tối hôm đó, tối hôm anh
uống say, chúng ta có… xảy ra chuyện gì không?”
Tiểu Văn cười, chun mũi, trông rất trong sáng, đáng
yêu, thuần khiết, trong suốt.
“Anh chỉ nghĩ đến mấy chuyện lưu manh của mình thôi!”
Tôi cũng cười nhưng không buông tay, vẫn đặt trên vai
cô ấy: “Anh xin em cho anh biết đi, em không thể mang bí mật đi mất được.”
Tiểu Văn nghiêng đầu: “Anh hy vọng là có hay là
không?”
Tôi ngẩn ra, cúi đầu, nhìn Tiểu Văn, cười đểu giả.
Mặt Tiểu Văn đỏ ứng, cô ấy bĩu môi, “Em biết ngay mà!”
Dứt lời bèn cốc vào đầu tôi một cái rồi nháy mắt, “Có điều, anh cứ nghĩ như anh
hy vọng đi! Không phải rất tốt sao?”
Loa thông báo của sân bay vang lên, đó là thông báo
đến giờ lên máy bay của chuyến bay của Tiểu Văn.
Tiểu Văn và tôi đều nghe thấy sau đó chúng tôi nhìn
nhau, ánh mắt đầy vẻ không nỡ rời xa.
“Được rồi, em phải đi đây.” Tiểu Văn mỉm cười, sáp lại
gần hôn lên má tôi, “Bảo, anh là người tốt, nhất định sẽ hạnh phúc. Bảo trọng
nhé.”
“Ừ, em cũng bảo trọng.” Tôi gật đầu.
Tiểu Văn lùi lại một bước, rời xa vòng tay tôi, sau đó
lùi từng bước, vừa lùi vừa nhìn tôi mỉm cười, vẫy tay với tôi.
Tôi cũng cười, cũng vẫy tay, cảm thấy đến thở cũng khó
khăn.
Cuối cùng Tiểu Văn xoay người nhanh chóng bước đi, vừa
đi vừa giơ tay lên lau mặt.
Nhìn theo bóng lưng cô ấy tôi có thể nghĩ ra cô ấy
đang lau cái gì, vì tốc độ lau mặt của cô ấy càng lúc càng nhanh, bước chân
cũng càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy đi.
“Tiểu Văn!” Đột nhiên tôi gọi rất to.
Tiểu Văn không dừng lại, cũng không ngoảnh lại, biến
mất sau ngã rẽ.
Tôi không thể đuổi theo, vì qua ngã rẽ đó bố mẹ Tiểu
Văn có thể nhìn thấy tôi.
Tôi buồn bã như vừa
đánh mất thứ gì, nhưng lại không biết mình mất cái gì.
Và tôi cũng không biết mình gọi cô ấy để làm gì, hay
có việc gì. Chỉ là muốn gọi tên Tiểu Văn, có lẽ sau này, cùng với thời gian,
miệng tôi sẽ không thể nào thốt ra được cái tên này nữa chăng.
Khi tôi đang nhìn vào ngã rẽ trống trải đó, đột nhiên
một bóng người xẹt qua chạy về phía tôi mấy bước!
Là Tiểu Văn!
Tôi xúc động quá, mặt tôi tươi cười, làm tư thế chuẩn
bị đón cô ấy chạy tới.
Nhưng trên mặt Tiểu Văn không có nụ cười, ngược lại
rất căng thẳng vả lo lắng! Chạy qua ngã rẽ bèn đứng im, xua tay giậm chân với
tôi, miệng nói gì đó nhưng không phát ra tiếng.
Hả? Cái gì? Sao thế?
Tôi cũng im lặng đáp lại, tỏ vẻ không hiểu.
Cuối cùng, cái đầu với IQ siêu cao của tôi cũng hiểu
ra vấn đề, Tiểu Văn bảo tôi chạy nhanh lên!
Trong phút chốc tay tôi lạnh ngắt, tôi co chân chạy
thẳng vào đầu còn lại của ngã rẽ, thấy bức tường bên cạnh có treo hai cái bảng
quảng cáo bèn phi tới đó, cúi xuống giả
bộ thắt dây giày.
Nếu không sao người ta lại nói người xui xẻo thì khi
uống răng cũng giắt nước chứ!
Vì ngồi xuống gấp quá nên đũng quần tôi xoạc một cái
tuột chỉ luôn…
Không có thời gian chỉnh trang, thậm chí không có thời
gian nghĩ ngợi! Gần như đồng thời với lúc tôi cúi xuống, ngã rẽ bên kia xuất
hiện bóng dáng bố mẹ Tiểu Văn, hai
người đang kéo va li đi về phía này.
Tiểu Văn lập tức mỉm cười bước về phía họ, đặc biệt
chọn vị trí che khuất tôi khoác tay mẹ, đẩy họ đi về đầu còn lại của hàng lang,
cách tôi xa hết mức có thể.
Tôi tiếp tục buộc dây giày. May mà không có ai để ý
đếntôi, vì giày của tôi làm quái gì có cái dây khỉ gió nào!
Ba người nhà Tiểu Văn cách tôi càng lúc càng gần, đầu
tôi gần như chúi vào đũng quần rồi.
Thượng Đế phù hộ, Thượng Đế phù hộ.
May quá, cả nhà ba người vừa cười vừa nói đi về phía
đầu kia của hành lang, hoàn toàn không nhìn về phía tôi.
Tôi thở phào một hơi, vẫn ngồi xổm, khẽ xoay người,
nhìn bóng ba người từng bước đi xa.
Họ đã đi rất xa, khi chắc chắn họ không quay lại, cũng
không ngoảnh đầu lại nữa tôi mới chầm chậm đứng dậy.
Xa xa, tôi nhìn thấy Tiểu Văn một tay khoác tay mẹ,
tay kia vội giơ lên vẫy mạnh mấy cái rồi hạ xuống.
Tôi biết cô ấy đang từ biệt tôi.
Tôi đứng dậy chỉnh lại đũng quần, hai tay che trước
chắn sau, hai chân khép chặt lại, ủ rũ cúi đầu bước từng bước rất nữ tính ra
khỏi sân bay.
Nội nó, một cuộc tiễn biệt đầy thương cảm như vậy sao
cuối cùng lại khiến tôi trở nên thảm hại bê bết như vậy chứ…
Tôi tưởng
Số mệnh an bài tôi đến với thế giới này
là để
Hưởng thục cuộc sống
Không ngờ số mệnh làm vậy
Là để cuộc sống hưởng thụ tôi…
Ngày 3 tháng 12.
Âm u có mưa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...