Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Phong Mạc Thần dần nghi ngờ. Ngay cả Bạch Thanh Loan đã quên mất những lời này, nàng làm sao có thể biết?

Cổ tay Bạch Ly Nhược bị nắm chặt, lạnh nhạt nói “Vương gia, người có thể thả tay thần thiếp ra không?”

Phong Mạc Thần liếc nhìn cánh tay đã sưng lên, mới buông ra hờ hững nói: “Dấu vết trên tay ngươi là sao?”

Bạch Ly Nhược dường như cố gắng lui về phía sau mấy bước, giữ khoảng cách với hắn: “Chỉ là nứt da mà thôi. Thời gian không còn sớm nữa, thần thiếp sẽ không phiền Vương gia thưởng tuyết.”

Nói xong cũng quay người hướng về Lạc Hoa viện, Phong Mạc Thần bám theo ngay, Bạch Ly Nhược nhất thời có chút bối rối, sau khi vào phòng, muốn đóng cửa, Phong Mạc Thần đã cố tình lách ra phía sau.

Một tay nàng vịn cửa, nghiêm mặt đứng ở đó, truyền đến thanh âm của Phong Mạc Thần: “Làm gì thế? Không hoan nghênh bổn vương vào ngồi một chút sao?”

Bạch Ly Nhược khẽ khom người “Thần thiếp không dám, chẳng qua vì Lạc Hoa viện đơn sơ gió lùa, sợ ảnh hưởng Vương gia.”


Phong Mạc Thần cũng không đáp lại, đẩy Bạch Ly Nhược, xoải bước đi vào.

Nhìn thấy toàn cảnh Lạc Hoa viện, hắn khẽ cau mày, Vương phủ lại có chỗ khủng khiếp này ư?

Khi ánh mắt của hắn dừng tại chiếc giường sau cánh cửa, ánh mắt đột nhiên tối sầm, thường ngày nàng ở nơi thế này sao?

Bạch Ly Nhược kéo ra cái ghế cũ “Vương gia mời ngồi, thần thiếp đi pha ly trà nóng.”

Phong Mạc Thần kéo tay áo Bạch Ly Nhược đang muốn rời đi, lạnh giọng “Ngươi cũng ngồi xuống đi, kể cho bổn vương biết một chút chuyện về Thanh Loan khi còn bé.”

Bạch Ly Nhược bị hắn kéo buộc phải ngồi xuống, mặt không chút thay đổi nói, “Vương gia có lẽ không biết, ta tuy là Nhị tiểu thư Bạch gia, nhưng hai năm trước mới nhận tổ quy tông tiến vào Bạch gia. Cho nên đối với chuyện của tỷ tỷ, ta không biết gì cả.”


Phong Mạc Thần nhíu mày chặt hơn, cánh tay nắm lấy Bạch Ly Nhược không ngừng di chuyển, cuối cùng đi tới chiếc eo nhỏ của nàng, nhìn ánh mắt không hề chớp của nàng, nàng không có nói dối.

Tại sao lại trùng hợp như thế? Hết lần này tới lần khác đều là hai năm.

“Như vậy thì, nói cho ta biết chuyện của ngươi và Thanh Loan trong hai năm tại Bạch phủ.” Độ nóng bàn tay Phong Mạc Thần choàng ngay vòng eo nhỏ nhắn, làm cho nàng thật sự không thích.

Bạch Ly Nhược khẽ động nửa mình, muốn rời khỏi bàn tay kìm giữ của hắn, lại bị hắn một cái kéo vào trong ngực, thân thể mềm mại cứng ngắc, nàng cắn chặt môi dưới, “Vương gia, tỷ tỷ một năm trước đã gả vào hoàng cung, giữa chúng ta gặp mặt nhau rất ít.”

Bàn tay Phong Mạc Thần bỗng vén áo lông của nàng lên, lộ ra bên trong áo xuân phong phanh, mặc như thế, khó trách khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh đến phát tím.

Hắn không vui mím môi “Tại sao không mặc áo bông?”

Bạch Ly Nhược không ngừng thở gấp, nhìn thoáng qua quần áo mùa đông trên giường, siết chặt cổ áo của mình, thấp giọng nói “Ta, không lạnh.”

Phong Mạc Thần giễu cợt cười một tiếng. Nữ nhân quật cường này, bàn tay xuyên qua áo xuân màu lam, vuốt ve da thịt trắng mịn mềm mại, trầm tiếng “Thân thể lạnh như vậy, còn nói không sao.”

Bạch Ly Nhược cũng không chịu được bàn tay hắn trêu chọc nữa, thình lình đứng dậy, cúi đầu nói: “Vương gia, trời không còn sớm, kính thỉnh Vương gia trở về Thần Hoà hiên nghỉ ngơi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui