Khi Gió Lại Thổi


Ngồi trước bàn đọc sách, chậm rãi đeo lên mắt kính, tay của Lý Ninh Ngọc khựng lại trước máy vi tính.

Mở máy là nút nào? Từ khi tuổi tác cao lên, bộ não mà bản thân từng lấy làm kiêu ngạo cũng trở nên chậm lụt.
"Bà Ngọc ơi!" Cố An An bưng trái cây vào thư phòng, nhìn thấy động tác của Lý Ninh Ngọc, quan tâm hỏi, "Có phải bà không phân rõ nên ấn nút nào?"
Hiện tại đã là năm 1998, năm thứ hai sau khi Hồng Kông được trao trả.
Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng vẫn không muốn trở lại Hồng Kông, tuy thân thể xem như khỏe mạnh, nhưng dẫu sao cũng đã lớn tuổi, bên cạnh không có người nhà đi theo quả thực làm người không yên tâm.

Cố Tiễn Ninh và Cố Mộ Ngữ đều quá bận rộn, cuối cùng Cố An An xung phong nhận việc, lúc tốt nghiệp cố ý xin làm nghiên cứu sinh ở đại học Chiết Giang, tới ở bên cạnh lão nhân gia.
"Ta phân rõ được." Lý Ninh Ngọc hơi nhíu mày, nhấn nút mở máy một cách chuẩn xác.

Sao cô lại không phân rõ được chứ, chỉ là động tác chậm một chút thôi.
Cố An An nhìn bà mình, trong lòng có chút bất đắc dĩ, người già rồi giống như đứa trẻ vậy, không muốn thừa nhận trí nhớ mình không tốt, cũng không chịu tiếp nhận sự hỗ trợ của người khác.
Đứng ở ngoài cửa, nghe thấy đối thoại giữa hai người, vẻ mặt Cố Hiểu Mộng có chút nghiêm trọng.

Những chuyện lặt vặt tương tự như vậy đã xảy ra không chỉ một lần, có khi là quên mang chìa khóa, có khi là cầm nhầm tờ báo hôm qua, còn có lúc, Lý Ninh Ngọc đột nhiên đứng lại trên cầu thang, như thể đã quên mất mình muốn lên lầu hay xuống lầu.
Song khi cô hỏi tới, Lý Ninh Ngọc lại luôn có lý do giải thích, ra cửa vội vàng mới không mang chìa khóa, hoa mắt mới cầm nhầm tờ báo, đi mệt mới dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Nhưng gần đây, những chuyện này phát sinh càng ngày càng thường xuyên, Cố Hiểu Mộng luôn cảm thấy, thân thể Lý Ninh Ngọc đang phát sinh biến hóa.

Dự cảm xấu trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, sau khi thương lượng với cháu gái, cô lấy danh nghĩa kiểm tra sức khỏe mang Lý Ninh Ngọc đi khám bác sĩ.
"Biểu hiện thời kỳ đầu của triệu chứng Morbus Alzheimer*." Lời nói của bác sĩ nặng nề nện vào trái tim Cố Hiểu Mộng, cô ngẩn người, không dám tin tưởng lỗ tai mình.
(*) Morbus Alzheimer: chứng suy giảm trí nhớ.
"Sao có thể như vậy! Có cần kiểm tra lại một chút không?"
"Tôi hiểu được tâm tình của thân nhân, nhưng thực ra đối với người già ở tuổi này, loại bệnh này rất phổ biến.

Thường được gọi là —— "
"Đủ rồi!"
Cô kích động đứng dậy cắt đứt bác sĩ, cự tuyệt nghe bốn chữ kia.

Đây chính là Lý Ninh Ngọc, là nhân viên điệp báo hàng đầu từng phá giải máy Enigma đời thứ hai, là giáo sư toán học đã dẫn dắt biết bao nhà toán học, là thiên tài có trí nhớ còn đáng tin hơn máy ảnh.

Không nên như vậy, cô thậm chí muốn hỏi, tại sao người bị bệnh không phải là mình?
Cố Hiểu Mộng hiểu quá rõ ý nghĩa của đại não đối với Lý Ninh Ngọc.

Còn nhớ chị ấy đã từng nói, năm đó ở Cầu Trang, tử vong cùng máu tanh đều không khiến chị ấy sợ hãi, nhưng khi Ryukawa đem chị ấy trói vào ghế giải phẫu, uy hiếp muốn cắt bỏ thùy não, chị ấy lại sợ.
"Nếu như phải biến thành một kẻ ngớ ngẩn, thoi thóp hơi tàn mà sống, tôi thà chết còn hơn."
Nhưng sự thực chính là tàn khốc như vậy, có nên đem kết quả nói với chị ấy hay không? Cháu gái khuyên Cố Hiểu Mộng giữ bí mật, mấy loại thuốc kia coi như vitamin lừa Lý Ninh Ngọc ăn vào.
Cố Hiểu Mộng gật đầu một cái, lại nhanh chóng lắc đầu.

Lý Ninh Ngọc chỉ là bị bệnh, không phải đồ ngốc, chị ấy thông minh như vậy, nhất định cũng ý thức được triệu chứng trên người mình, chuyện này sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần.

Cô không thể lừa gạt chị ấy, cũng không muốn lừa gạt, cho dù là lời nói dối thiện ý cũng không được.
Đêm khuya vắng người, đèn thư phòng vẫn sáng, Lý Ninh Ngọc vẫn ngồi trước máy vi tính nghiêm túc gõ bàn phím.

Thiên tài toán học hàng đầu, thích ứng loại sản phẩm thời đại mới này cũng rất nhanh, tuy tốc độ đánh chữ chậm một chút, nhưng so với viết chữ, nhập vào bằng máy vẫn thuận lợi hơn nhiều.
Nghe tiếng gõ đứt quãng, trong lòng Cố Hiểu Mộng lẫn lộn bao cảm xúc phức tạp.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nở nụ cười đi đến cạnh người yêu: "Chị Ngọc, trễ lắm rồi, sao còn không về phòng?"
Nhìn thấy biểu tình của Cố Hiểu Mộng liền biết đối phương giấu tâm sự trong lòng, Lý Ninh Ngọc không hề né tránh, yên lặng chỉ chỉ màn hình.

Kích cỡ chữ rất lớn, một trang chẳng được bao nhiêu hàng, nhưng Cố Hiểu Mộng chỉ nhìn mấy trang liền nhận ra, đây là một tập hồi ký.

Số chữ không ít, e là chị ấy đã viết ít nhất một tháng.
Chị ấy hình như đã đoán được rồi.

Cố Hiểu Mộng cẩn thận dò xét nói: "Sao đột nhiên chị lại muốn viết cái này?"
"Tôi sợ tôi quên mất.

Gần đây trí nhớ càng ngày càng kém, viết ra bao giờ cũng tốt hơn." Giọng nói của Lý Ninh Ngọc rất bình tĩnh, thản nhiên thừa nhận vấn đề mà bản thân đã từng kháng cự đối mặt nhất.
Cố Hiểu Mộng liếm môi một cái, muốn nói lại thôi, tay phải ở sau lưng không kìm được bắt đầu run rẩy, sổ khám bệnh trong tay bị bóp ra nếp nhăn.
"Lấy ra đi." Lý Ninh Ngọc liếc mắt một cái, chuyện gì có thể gạt được cô chứ.


Từ bệnh viện đi ra đã thấy sắc mặt của Hiểu Mộng và An An không đúng lắm, tình trạng thân thể mình thế nào, bản thân cô rõ ràng nhất, sớm đã có dự cảm, chỉ thiếu một đáp án.
Nhưng mà nhìn thấy hàng chữ "Morbus Alzheimer" trong sổ khám bệnh, trái tim cô vẫn như bị xé mạnh một cái.
Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, khóe miệng lộ ra nụ cười cay đắng.

Nếu có thể lựa chọn, cô thà rằng trong não mọc khối u, ít nhất thứ đó có thể cắt bỏ.
Có lẽ không lâu sau, cô sẽ phải biến thành một kẻ ngốc.

Lý Ninh Ngọc đột nhiên cảm thấy, điều này hình như cũng phù hợp với định luật bảo toàn vật chất theo nghĩa rộng, thời trẻ vận dụng trí lực quá độ, đến già chung quy phải hoàn trả —— Cô đương nhiên biết loại bệnh này không liên quan đến chỉ số thông minh cao thấp, chỉ là nghĩ như vậy, trong lòng sẽ thoải mái hơn chút.
"Khả năng là...!đại não của tôi thực sự quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi." Cô giống như đang cùng Cố Hiểu Mộng nói chuyện, lại tựa như đang tự mình lẩm bẩm, vành mắt có chút ướt át, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không rơi lệ.
Có thể, đây mới là cái giá thật sự cô phải trả để năm xưa sống sót ra khỏi Cầu Trang.
Ai cũng không ngờ được, thần thời gian sẽ đột ngột tập kích cô bằng phương thức dịu dàng lại tàn nhẫn như vậy.

Con thuyền nhân sinh của cô đã từng đi qua vùng biển tươi đẹp nhất cuộc đời, nay lại phải bắt đầu chậm chạp chìm xuống trong vũng bùn của sự quên lãng.
Cố Hiểu Mộng không còn biết nói gì, chỉ vô lực ôm lấy Lý Ninh Ngọc, ôn nhu vỗ về đỉnh đầu của người yêu, hôn trán cô một cái, nhẹ nhàng giúp cô lau đi giọt lệ bên khóe mắt.
Lão nhân dãi gió dầm mưa trải qua năm tháng chiến tranh dài đằng đẵng, trong niên đại mưa gió phiêu linh, bọn họ trước sau đều tin tưởng, ánh sáng có thể xua tan bóng tối, tín ngưỡng có thể chiến thắng hết thảy, bất luận gian nan đến dường nào, ánh sáng bình minh báo hiệu thắng lợi rồi sẽ đến ——
Nhưng lần này, trận chiến mà bọn họ cần đánh có vẻ là một trận chiến nhất định sẽ thua.
Uống thuốc và viết lách cũng không thể làm bệnh tình chậm lại, hạm đội ký ức mang theo hành lý lặng lẽ rời đi, chiếc thuyền lạc lối cô độc trên mặt biển, cuối cùng lặng lẽ chìm xuống.
Đầu tiên, Lý Ninh Ngọc sẽ bởi vì quên đi mà cảm thấy mất mát.

Đối với một thiên tài mà nói, nhớ một phần lại quên một phần là chuyện thống khổ nhất.

Thi thoảng cô lại đột nhiên nhớ tới một hình ảnh nhỏ nhặt nào đó, bất luận lúc đó đang dùng cơm hay đọc sách, cô đều sẽ lập tức dừng lại, sau đó bắt đầu sa vào hồi ức.

Cô liều mạng bức bách bản thân hồi tưởng lại những chi tiết kia, không ngừng suy tính, hết lần này đến lần khác hỏi Cố Hiểu Mộng, em có nhớ ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì không? Em còn nhớ người đó tên gì không? Hiểu Mộng, tôi nhớ không sai đúng không?
Cố Hiểu Mộng làm sao mà nhớ được những chuyện vặt vãnh không đáng kể đó, cô biết, Lý Ninh Ngọc kỳ thực cũng không thèm để ý những chuyện đó, hành vi nhìn như cố chấp này của chị ấy, chẳng qua là bởi vì trong lòng khó chịu không cam tâm.

Chị ấy đang đấu tranh với vận mệnh, thứ duy nhất bản thân có thể làm cho chị ấy, chỉ có kiên nhẫn an ủi cùng bầu bạn.
Mắt thấy người bà đã từng lý trí mà dịu dàng giờ đây tính tình thay đổi rất lớn, trở nên cố chấp mà nhạy cảm, Cố An An thậm chí từng một lần muốn mang Lý Ninh Ngọc đi bác sĩ tâm lý.
Nhưng dần dần, cùng với sự phát triển của bệnh tình, Lý Ninh Ngọc lại khôi phục ôn hòa như dĩ vãng —— Cũng không phải là thỏa hiệp với vận mệnh, mà là bởi vì cô đã lãng quên mất bản thân.

Không biết phiến lá đang điêu tàn, thì sẽ không đa sầu đa cảm.
Năm 2003, vị thiên tài cao ngạo ngày nào cuối cùng đã hoàn toàn bị vây khốn trong thời gian, biến thành một người phàm trì độn.
Lúc Cố Hiểu Mộng đi vào phòng, Lý Ninh Ngọc đang thử giải một hàng mã Morse.
Thứ đã từng là phương thức mã hóa đơn giản nhất, đối với cô lại trở nên phức tạp dị thường.

Giấy nháp trong tay viết hết tờ này đến tờ khác, cô cau mày rất chặt, ngón tay khẽ run, có vẻ vô cùng khốn khổ.
"Chị Ngọc, em tới giúp chị."
"Không cần, cảm ơn." Ngữ điệu của Lý Ninh Ngọc khách khí lại hời hợt, Cố Hiểu Mộng biết, chị ấy lại không nhận ra mình.
"Đúng rồi, Cố Hiểu Mộng hôm nay có đến làm việc không?" Lý Ninh Ngọc cảm thấy rất kỳ quái, tại sao trong văn phòng của mình lại xuất hiện một bà lão, là thân nhân của ai tìm tới.
"Cô ấy...!tìm cô ấy làm gì?" Cố Hiểu Mộng dừng một chút, "Cô nói với tôi, tôi giúp cô chuyển cáo."
"Phần mật điện tôi giao cho cô ấy đến bây giờ còn chưa được phá giải, bà nói với cô ấy, trước khi tan việc còn không giao cho tôi, không cần ở lại Khoa Tình Báo nữa."
"Được."
Đối thoại tương tự như vậy, mấy năm qua đã phát sinh vô số lần.

Lý Ninh Ngọc thường xuyên tỉnh lại trong những đoạn thời gian khác nhau, có lúc là ba mươi tuổi, có lúc thì bốn mươi tuổi, sinh hoạt trở nên hỗn loạn mà xa lạ.

Bất kể là thức tỉnh vào năm nào, câu mà cô hỏi nhiều nhất, vĩnh viễn là "Cố Hiểu Mộng đâu?"
Cố Hiểu Mộng không biết mệt mỏi cùng diễn với người yêu, lúc hết cách, cũng từng thử để cháu gái đóng bản thân thời trẻ, nhưng lần nào cũng bị vạch trần trong nháy mắt.

Đa số thời điểm, cô chỉ có thể đứng một bên, nhìn Lý Ninh Ngọc tự mình rơi vào trong vực sâu suy tưởng, đau lòng không thôi, lại không cách nào kéo giữ được chị ấy.
Trong đầu Lý Ninh Ngọc giống như hạ xuống một trận tuyết lớn, trắng xoá cả một vùng, che lấp đi phần lớn trí nhớ, chỉ có ký ức liên quan đến Cố Hiểu Mộng giống như một cây tùng nhỏ quật cường, trên thân cây phủ đầy bông tuyết, vẫn như cũ kiên cường đứng thẳng trong tuyết, không ngã xuống, cũng không bị chôn vùi.
Cô đang đợi Hiểu Mộng của cô, Hiểu Mộng rõ ràng ở ngay trước mắt cô.
"Hiểu Mộng...!Đi mau..."
Lúc đêm khuya, Lý Ninh Ngọc dường như gặp ác mộng, trên trán thấm đẫm mồ hôi, hai mắt nhắm chặt, không ngừng nhỏ giọng nỉ non.
Cố Hiểu Mộng vén sợi tóc trên trán cô, ngón cái dịu dàng xoa lên gò má, khẽ an ủi: "Chị Ngọc, đừng sợ, không sao rồi, không sao nữa rồi..."
Lý Ninh Ngọc bất ngờ mở mắt ra, vành mắt bị nước mắt ngâm đến đỏ bừng, cô mơ hồ thấy được Cố Hiểu Mộng, nhưng sau khi tầm mắt rõ ràng, trước mắt lại là gương mặt quen thuộc mà xa lạ ấy.
"Đồng chí, nói thật cho tôi biết, có phải Hiểu Mộng xảy ra chuyện rồi không, có phải là bị Quân Thống bắt đi?" Cô nắm tay Cố Hiểu Mộng, cấp bách hỏi.
"Em chính là Hiểu Mộng mà!" Cố Hiểu Mộng dằn lòng trả lời, đột nhiên rất muốn khóc, nhưng tuyến lệ cứ như bị cắt đứt, trái tim bị mài đau đến chết lặng, đã sớm không biết chảy nước mắt như thế nào.
"Bà không phải là em ấy." Lý Ninh Ngọc cười lắc đầu, Hiểu Mộng của cô rõ ràng trẻ tuổi như vậy.

Cố Hiểu Mộng thở dài, đi tới trước kệ sách, từ vị trí dễ thấy nhất lấy xuống một chiếc hộp, mở ra trong ánh mắt tò mò của Lý Ninh Ngọc.
"Chị nhìn xem, em có cái này." Chiếc váy nhỏ cất giữ hơn 60 năm đã sớm bạc màu, chỉ còn lại sắc đỏ nhàn nhạt.
"Đây là tôi tặng cho em ấy." Lý Ninh Ngọc cầm chiếc váy nhỏ trên tay, khẽ nở nụ cười.
"Còn có cái này, là thứ chị thích nhất."
"Đây không phải là chiếc của tôi." Lý Ninh Ngọc lắc đầu một cái, "Của tôi bị Hiểu Mộng vứt đi rồi."
Năm 1949, Cố Hiểu Mộng lại từ đầu mài một chiếc lược gỗ nhỏ, chỉ có điều lần này trên cán không phải khắc chữ "Ngọc", mà là một chữ "Mộng".

Lúc ấy Lý Ninh Ngọc nói cô là treo đầu dê bán thịt chó, nhưng vẫn lộ ra nụ cười vui sướng, cực kỳ bảo bối cất nó vào chiếc túi trước ngực.
"Khăn quàng này thì sao?"
"Em ấy từng tặng tôi một cái, nhưng cũng đã sớm không còn nữa." Lý Ninh Ngọc nghiêm túc sờ khăn quàng, vô cùng chắc chắn nói, "Hơn nữa Hiểu Mộng không biết đan khăn quàng, cái em ấy tặng chính là mua ở trung tâm thương mại."
Cố Hiểu Mộng đúng là không biết đan khăn quàng.

Nhưng mùa đông năm 1950, cô dâng trào tâm huyết, nghiêm túc chăm chỉ học một tháng, thành phẩm có chút xù xì, nhưng Lý Ninh Ngọc yêu thích vô cùng.

Năm trở về Hàng Châu, cho dù khăn quàng đã cũ đến không thể dùng nữa, Lý Ninh Ngọc vẫn đem nó gấp lại ngay ngắn, đặc biệt bỏ vào rương hành lý.
Hình chụp, thư tình, còn có đủ loại đồ vật nhỏ nhiều không đếm xuể.

Trong chiếc hộp của Cố Hiểu Mộng cất chứa vô số hồi ức, Lý Ninh Ngọc khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu.

Nhưng vẫn luôn không muốn tin tưởng, lão nhân trước mắt chính là Cố Hiểu Mộng.
Cuối cùng, Cố Hiểu Mộng cầm lấy một tờ giấy trắng, từng nét từng nét một, nghiêm túc vẽ một tấm sơ đồ, ánh mắt Lý Ninh Ngọc trở nên kinh ngạc, tuy cô cũng không nhớ rõ chi tiết, nhưng cái này hình như chính là...!bản vẽ cấu trúc máy Enigma.
"Sinh mệnh nghề nghiệp của công tác điệp báo là gì?" Lý Ninh Ngọc do dự hỏi.
"Là hủy diệt.

Hủy diệt bóng tối, hủy diệt ánh sáng, hủy diệt âm mưu, hủy diệt chính nghĩa, hủy diệt bí mật, hủy diệt tín nhiệm, hủy diệt tất cả những sự tồn tại không thể bị hủy diệt." Thanh âm của Cố Hiểu Mộng xuyên thấu thời gian, mang cô trở lại thuyền mật mã 60 năm về trước.
"Tại sao..." Lý Ninh Ngọc có chút nghi hoặc, cảm giác quen thuộc trong lòng càng phát ra mãnh liệt.
"Bởi vì, em muốn trở thành người giống như chị."
"Bởi vì, chị là chị Ngọc của em."
...
"Là chị Ngọc của em, cũng là người yêu của em."
"Em thích chị, đến 80 tuổi cũng vẫn thích."
"Lý Ninh Ngọc, em yêu chị."
...
Cố Hiểu Mộng nắm tay cô, lặp đi lặp lại từng câu một.
Tình yêu vốn đồng nghĩa với vô số lần lặp lại cùng xác nhận, cần hết lần này tới lần khác nghiệm chứng cùng cảm nhận.

Ngày qua ngày, nó trở thành thứ duy nhất không bị thời gian làm cho phai nhạt.
Những thanh âm ấy, hòa lẫn với ký ức, trở thành bộ phận duy nhất mà Lý Ninh Ngọc nhớ rõ trong lòng.
Bất tri bất giác, Lý Ninh Ngọc đã lệ rơi đầy mặt, cô đau lòng sờ mặt Cố Hiểu Mộng, thanh âm run rẩy hỏi: "Hiểu Mộng, sao em lại già như vậy rồi."
Cố Hiểu Mộng bất đắc dĩ mà vui mừng cười: "Chị Ngọc, chị so với em còn già hơn một chút đó!"
Mở ra quyển album dày nặng, Cố Hiểu Mộng lật từng tờ một kể lại mấy thập niên sau đó, nói về chuyện cũ của bọn họ.
"Đây là năm 82 ở Nam Kinh.

Lúc nhìn thấy bánh hoa mai chị rất kinh ngạc, nói là tại sao có thể có nhiều mùi vị như vậy, em mua mỗi loại hai cái, chị nói hình như không ngọt bằng hồi bé."
"Đây là năm 83, trước bia giải phóng ở Trùng Khánh.

Chị xem, người bên cạnh này, là Giang Tiểu Uyển em từng nhắc với chị, cô ấy không chỉ sống đến sau giải phóng, còn mở một quán lẩu.

Chính là nhà phía sau, lúc ấy chị nói muốn thử một chút, em không để chị ăn cay, chị còn tức giận."
Lý Ninh Ngọc nghĩ, cô thật sự sẽ tức giận vì chuyện như vậy sao? Cố Hiểu Mộng có phải lại đang bịp bợm rồi?
"Đây là năm 84 ở Thiên An Môn Bắc Kinh.

Chị ở trước bia tưởng niệm anh hùng nhân dân đứng rất lâu..."
"Đây là năm 85 ở Thượng Hải..."
...
"Nơi này chắc là Hồng Kông đúng không, chụp lúc nào, sao chỉ có hai chúng ta, ba ba và anh trai đâu, còn có cô Triệu ở đâu rồi?" Lý Ninh Ngọc chỉ hình hai người chụp chung trước cảng Victoria, xung quanh nhìn có vẻ rất náo nhiệt.
Cố Hiểu Mộng không trả lời vấn đề của Lý Ninh Ngọc, kỳ thực cô Triệu và Lý Minh Thành từ cuối thập niên 80 đã lần lượt qua đời.

Quên mất đôi khi là hạnh phúc lại cũng là tàn nhẫn.

Chị ấy không nhớ chuyện người thân rời khỏi, cũng không nhớ con gái và cháu chắt; Không nhớ chuyện mà quốc gia phát sinh trong hai mươi năm ấy, cũng không nhớ niềm vui lúc bọn họ được tổ chức tìm về.
"Đây là năm 97, Hồng Kông được trao trả, chúng ta đặc biệt quay lại đó một lần, chị nhìn cờ đỏ năm sao phía sau đi, nhớ ra chưa?"
Lý Ninh Ngọc nhắm mắt lại, nghiêm túc hồi tưởng.

Mơ mơ hồ hồ, hình như có chút ấn tượng, nhưng lại không bắt được những hình ảnh ấy.

Cô lại lắc đầu: "Hiểu Mộng, thôi em nói tôi nghe đi."
Một ngày trước nghi lễ tiếp nhận Hồng Kông, là sinh nhật năm 81 tuổi của Cố Hiểu Mộng.
"Chị Ngọc, hôm nay em 81 tuổi rồi, chị còn nhớ không, năm ấy ở Thượng Hải, chị bị súng bắn trúng vai phải, ngày đó, em nói với chị..."
"Nhớ chứ, em nói thích tôi đến 80 tuổi.

Bảo tôi chờ em 81 tuổi thì hỏi lại —— "
"Lý Ninh Ngọc, em yêu chị đến 100 tuổi!"
"Vậy sau 100 tuổi thì sao?"
"Hay là, chờ đến lúc đó chị hỏi lại em xem."
"Được, vậy em phải sống khỏe mạnh đến 100 tuổi đó."
"Chị Ngọc, đến lúc đó, có phải Đài Loan cũng sẽ trở lại rồi?"
"Có lẽ vậy, thật muốn nhìn thử xem."
...
Đáng tiếc, cho dù em có thể sống đến 100 tuổi, cho dù chúng ta có thể chứng kiến lịch sử thêm một lần, chị cũng sẽ không nhớ đến vấn đề này nữa.
Năm 2005, Lý Ninh Ngọc đã 94 tuổi, bệnh càng ngày càng nặng, quên mất làm sao mặc quần áo, quên mất ăn cơm như thế nào.

Não bộ cuối cùng đã liên lụy đến thân thể, biến chứng phát sinh khiến cho cô không thể không nhập viện, thời gian thanh tỉnh càng ngày càng ít, đại đa số thời điểm đều nằm liệt giường không dậy nổi.
Đầu thu, gió dần dần chuyển lạnh, cuốn theo một chiếc lá thổi bay lên không trung.

Lý Ninh Ngọc hiếm có tỉnh dậy, nằm ở trên giường, nhìn lá cây đong đưa ngoài cửa sổ, cô theo bản năng thì thầm: "Như lá úa tàn..."
Hẳn là câu thơ mà bản thân rất thích, nhưng mà câu kế tiếp, làm thế nào cũng không nhớ nổi.

Cô thở dài, mảnh vụn càng ngày càng khó gom góp, dường như trong tiềm thức luôn cảm thấy hôm nay là một ngày đặc biệt, lại không nhớ ra rốt cuộc là ngày gì.
Tivi trong phòng bệnh đang chiếu một cảnh tượng đỏ rực, người trong màn ảnh đều tươi cười vui vẻ, Cố Hiểu Mộng ở bên ngoài màn hình nhìn cũng rất cao hứng.
Màu đỏ...!Màu đỏ...
Lý Ninh Ngọc như đột nhiên nhớ ra, cô kéo kéo tay Cố Hiểu Mộng, bảo đối phương đưa khăn tay cho mình.

Trong ánh mắt nghi hoặc của Cố Hiểu Mộng, cô nghiêm túc gấp một chiếc váy nhỏ.
"Chị Ngọc, đây là tặng cho em sao?" Cố Hiểu Mộng thoáng ngẩn người.
"Hiểu Mộng, sinh nhật vui vẻ." Nụ cười Lý Ninh Ngọc dành cho cô vĩnh viễn đều dịu dàng như vậy.
"Nhưng mà..." Nhưng mà hôm nay căn bản không phải sinh nhật em a.

Cố Hiểu Mộng cố gắng nặn ra một nụ cười kinh hỉ, "Ừm, cảm ơn chị Ngọc!"
"Hiểu Mộng, năm nay em mấy tuổi?" Lý Ninh Ngọc nhớ, Cố Hiểu Mộng hy vọng bản thân có thể bầu bạn mỗi một năm sinh nhật, vậy mình làm được rồi sao?
"Chị Ngọc, em đã 89 tuổi rồi."
"Thế tôi thì sao?"
"89 cộng thêm 5, chị tính thử xem."
Lý Ninh Ngọc cau mày, nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thở dài: "Không tính ra."
Những công thức toán học cũng giống như trí nhớ của cô, bị giấu vào từng rương hành lý, ném ra biển khơi, nước biển lạnh băng vỗ vào người cô, rõ ràng đã sắp bắt được mấy chiếc rương kia, song lại chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng nó lênh đênh bốn phía.
"Hiểu Mộng, tôi có hơi lạnh.

Em ôm tôi một chút có được không." Lý Ninh Ngọc tựa vào trên vai Cố Hiểu Mộng, cô mệt quá rồi, chỉ suy nghĩ linh tinh một chút mà đã hao hết toàn bộ khí lực.
"Ngủ đi, chị Ngọc, em sẽ ở bên chị." Cố Hiểu Mộng nắm thật chặt bàn tay lạnh băng của người yêu, có lẽ trong giấc mơ của Lý Ninh Ngọc, chị ấy vẫn là Lý khoa trưởng bừng bừng khí thế của ngày nào, bản thân cũng vĩnh viễn là tiểu khoa viên ở dưới trướng chị ấy.
Vòng tay ôm ấp của người yêu thật ấm áp, trong cơn mơ hồ, Lý Ninh Ngọc nhìn thấy một cái cây.

Trên bờ biển mênh mông vô tận, chỉ có một thân cây cô đơn lẻ loi.

Dưới tàng cây có hai cô gái trẻ tuổi đang đứng, thân mật không kẽ hở, ôm nhau thì thầm.

Cô híp mắt nhìn rất lâu, cuối cùng nhìn rõ một gương mặt trong đó, hình như là bản thân lúc còn trẻ, vậy một người khác thì sao? Người đang hôn cô là ai?
Gió biển trỗi dậy, sấm chớp rền vang, lá cây bay múa đầy trời, người yêu tan biến không còn dấu tích.
Một phiến lá khô che lại đôi mắt Lý Ninh Ngọc.

Cô không nhìn thấy, cũng không nhớ rõ nữa...
Mặt trời lặn về tây, hoàng hôn sâu thăm thẳm.
Cố An An vừa tan việc, vội vàng chạy tới bệnh viện, nếu cô không tới, Cố Hiểu Mộng sẽ không chịu nghỉ ngơi.
Gian phòng vừa tối vừa lạnh, yên tĩnh đến đáng sợ, Cố An An mò công tắc mở đèn, nhỏ giọng hỏi: "Bà, sao lại không bật đèn?"
"Suỵt, đừng mở đèn, bà A Ngọc của con đang ngủ." Thanh âm Cố Hiểu Mộng có chút nghẹn ngào, Cố An An chưa từng nghe thấy bà mình có giọng điệu như vậy.
"Bà ơi..."
"Lần này, chị ấy thật sự bỏ lại ta rồi."
Tiếng thét bi ai kiềm chế đã rất lâu đột nhiên bùng nổ, tiếng khóc quanh quẩn trong phòng bệnh, mãi không thể tan đi.
...

Cố An An từ nhỏ đã cảm thấy, hai vị tổ mẫu của mình không giống với người khác.
Lão nhân nhà người khác, rất thích ôm cháu trai cháu gái kể chuyện bản thân lúc còn trẻ, mà Cố Hiểu Mộng cùng Lý Ninh Ngọc, bọn họ cũng kể chuyện, từ cổ tích đến tiểu thuyết, từ danh nhân đến điển tích, song lại chưa từng đề cập đến những chuyện mình đã trải qua.
Không chỉ có cô, ngay cả Cố Tiễn Ninh và Cố Mộ Ngữ cũng không biết, bọn họ thậm chí không biết vì sao Lý Ninh Ngọc lại có hai cái tên.
Tất cả nghi hoặc, hết thảy đáp án, đều được tháo gỡ trong tang lễ của Lý Ninh Ngọc.
Lễ truy điệu có rất nhiều người tới, bằng hữu thân thích của Cố gia, đối tác làm ăn, học sinh của Lý Ninh Ngọc, thậm chí là học sinh của học sinh.

Cho đến khi nhìn thấy một đám người mặc quân trang đến truy điệu, trang trọng nghiêm túc cúi chào, mọi người mới rốt cuộc minh bạch, trên người vị lão nhân thế kỷ này cất giấu bí mật như thế nào...
Qua hai năm, có một nhà văn không biết từ nơi nào nghe nói những chuyện này, đặc biệt đến nhà viếng thăm, nói muốn viết truyện về Lý Ninh Ngọc cùng Cố Hiểu Mộng.
"Cậu đi đi, chuyện cũ năm xưa, tôi đã sớm không nhớ nổi nữa."
Sau khi Lý Ninh Ngọc đi, sinh hoạt của Cố Hiểu Mộng trở nên đơn giản mà cứng nhắc, đúng hạn ăn cơm, đúng giờ đi ngủ.

Sáng sớm ở dưới dàn nho của Lý Ninh Ngọc, nằm hóng gió mát, nghe cháu gái đọc tin tức cho mình nghe; Buổi chiều thì ngồi trên xích đu phơi nắng, một mình ngồi đến trời tối, cũng không biết suy nghĩ trôi dạt đến phương nào.

Cô rất ít tiếp xúc với người ngoài, bây giờ đối mặt nam nhân xa lạ này, hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.
"Nhưng tôi nghe cháu gái ngài nói, Lý tiền bối đã từng viết một quyển hồi ký."
"Đó là chị ấy để lại cho tôi, dựa vào cái gì cho cậu xem!"
Lão thái thái rất quật cường, cô không muốn nhìn lại tập hồi ký kia, bởi vì vừa nhìn thấy nó, liền sẽ nhớ tới nỗi thống khổ của Lý Ninh Ngọc khi đấu tranh với chứng mất trí nhớ.

Huống hồ, quyển sách này cũng không hoàn chỉnh, lúc ấy chỉ viết được một nửa, Lý Ninh Ngọc bởi vì bệnh tình tăng lên mà không cách nào ghi chép tiếp được nữa.
Mà thôi, mà thôi, chuyện cũ hãy để mặc cho nó tan theo gió đi.

Thời đại của bọn họ đã sớm trôi qua, đám trẻ trong niên đại hòa bình sẽ không thích nghe những thứ này.
"Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy, chân tướng chiến tranh, lịch sử chân thực, từng chút một bị chôn vùi theo sự ra đi của từng cá thể, đặc biệt là câu chuyện truyền kỳ giống như của nhị lão, không nên bị thế hệ trẻ lãng quên."
Nhà văn nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt nóng cháy mà kiên định, cực kỳ giống với bản thân thời tuổi trẻ nhiệt huyết.
"Cố tiền bối, lãng quên so với chết đi còn đáng sợ hơn."
Không phải tất cả câu chuyện đều có thể lưu truyền, nhưng tất cả câu chuyện cuối cùng sẽ bị lãng quên.

Chỉ là trước khi quên mất, ít nhất cũng phải thử khắc ghi trong lòng.
Cố Hiểu Mộng nhắm mắt lại, trầm mặc rất lâu, lâu đến mức nhà văn cho rằng cô ngủ rồi, cuối cùng chậm rãi mở miệng:
"An An, đi lấy cái hộp trên giá sách tới cho ta."
...
Thời gian ở một mình trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã sáu năm trôi qua, đã đến năm 2011.
Ngày Cố Hiểu Mộng sinh nhật 95 tuổi, căn nhà ở Hàng Châu có rất nhiều người tới, trong sân cũng chen không lọt.
Bất tri bất giác, Cố Tiễn Ninh cùng Cố Mộ Ngữ đều đã bạc đầu, Cố An An chủ nghĩa độc thân không kết hôn sinh con, nhưng các em trai em gái của cô đều đã có con rồi.

Cố Hiểu Mộng bây giờ đã là con đàn cháu đống, tứ đại đồng đường.
Đám tiểu bối trò chuyện náo nhiệt, Cố Hiểu Mộng chỉ cảm thấy ồn ào.

Thực ra hôm nay cô vốn rất cao hứng, nguyên nhân không gì khác, bởi vì tối hôm qua cô nằm mơ thấy Lý Ninh Ngọc ——
"Chị Ngọc, đã lâu lắm rồi chị không vào trong mộng của em."
"Hiểu Mộng, hôm nay là sinh nhật em, sinh nhật vui vẻ a."
"Xem chị kìa, lại nhớ nhầm nữa, ngày mai mới là sinh nhật em."
"Là tôi hồ đồ rồi...!Hiểu Mộng, tôi nhớ em."
"Chị Ngọc, chị đợi em một chút, em sẽ nhanh chóng tới tìm chị.

Chúng ta nghéo tay đi."
...
Mộng đẹp đã lâu không gặp, Cố Hiểu Mộng muốn chia sẻ với người khác, nhưng dường như không tìm được đối tượng thích hợp.

Cô nhìn trái nhìn phải một phen, cuối cùng nói với các con gái: "Ngày hôm qua ta mơ thấy mẹ các con."
"Nằm mơ thấy mẹ sao?" Cố Tiễn Ninh cảm thấy mẫu thân hôm nay rất cao hứng, rốt cuộc biết được nguyên nhân.
"Chị ấy nói nhớ ta, muốn ta sớm một chút đến bầu bạn với chị ấy." Cố Hiểu Mộng cười lên, nếp nhăn khóe mắt lại càng sâu hơn.
"Nói bậy! Mẹ con không nói như vậy đâu."
"Đúng thế, người không phải đã nói, mẹ kêu người sống đến trăm tuổi sao!"
Thôi bỏ đi, nói không rõ rồi.

Cố Hiểu Mộng thở dài, xoay người bước lên cầu thang: "Bọn nhỏ quá ồn, ta hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước."
"Mẫu thân, hôm qua người còn nói muốn ăn bánh kem mà, không ăn sao?"
"Không ăn, cái đó bên trên có quả hạch, mẹ con không thể ăn." Cố Hiểu Mộng lắc đầu một cái, mấy đứa này, sao mà đến chuyện đó cũng quên.
Hai chị em gái nhìn nhau một cái, muốn nói lại thôi, nhìn bóng lưng Cố Hiểu Mộng rời đi, mơ hồ có chút lo lắng.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Cố An An gõ cửa phòng Cố Hiểu Mộng.

Theo kế hoạch dự định, hôm nay Cố Hiểu Mộng nên đi tham dự một hoạt động kỷ niệm 90 năm thành lập Đảng.
Gõ rất lâu không ai trả lời, người bà luôn dậy sớm hôm nay có vẻ tham ngủ lạ thường.
Cửa không khóa, Cố An An đẩy cửa đi vào ——
Lão nhân tóc bạc phơ ngủ vô cùng an tường, trước ngực sít sao úp chặt một tấm hình, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Bên trong tấm hình đen trắng đã ố vàng, thời gian ngưng đọng nơi lần đầu gặp gỡ, trên con thuyền mật mã năm ấy, hình ảnh dừng lại trước dáng người cao ngạo thẳng tắp của Lý Ninh Ngọc....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui