Khi Đó! Tôi Đã Mất Năm Tôi Yêu Anh Nhất


Kỳ nghỉ đông kết thúc, lại bắt đầu học kỳ mới.

Trường học muốn thu tiền cơm trưa, Thẩm Kỳ trì hoãn hai ngày chưa trả.

Tôi lén thay hắn trả trước.

Đó là lần duy nhất tôi nói dối ba mẹ rằng mình làm mất tiền.

Tranh thủ giờ thể dục được hoạt động tự do, tôi chạy về phòng học, gói tiền vào tờ giấy, bỏ vào hộp bút của lớp trưởng.

Trên giấy viết ~Tiền ăn của Thẩm Kỳ.

Tôi bắt chước nét chữ dễ thương trong điện thoại, còn vẽ thêm một trái tim nhỏ.

Tôi không muốn để Thẩm Kỳ biết là tôi, sợ khiến hắn không cảm thấy tự nhiên.

Nhưng Thẩm Kỳ biết có người giúp mình, hắn cầm tờ giấy, liên tiếp mấy ngày không có biểu cảm gì.

Hình như tổn thương lòng tự trọng của hắn rồi.

Tôi xoắn quýt không biết có nên giải thích với hắn không.

Suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng tôi lấy hết dũng khí để nói ra.

Thế nhưng, Thẩm Kỳ đột nhiên theo đuổi Lộc Dạng lớp bên cạnh.

"Kỳ ca, sao anh đột nhiên theo đuổi Lộc Dạng vậy? Trước đây anh đâu để ý người ta.

" Đàn em của hắn gãi đầu nói.

"Đừng tò mò, dù sao tôi chắc chắn phải theo đuổi cô ấy.

" Thẩm Kỳ lười biếng mở miệng nói.


Tôi ngồi cạnh hắn, tay nắm chặt cây bút, tâm trạng thoáng trùng xuống tận vực sâu.

Tầm nhìn dần mờ đi nhưng tôi cố gắng hết sức để kìm nén nước mắt sắp trực trào.

Nhưng nó lại không nghe lời nhỏ giọt lên tờ giấy trước mặt, làm nhòe đi dòng chữ đen.

Lộc Dạng thành tích tốt, lớn lên xinh đẹp, lại hào phóng, đa tài đa nghệ.

Có một lần, tôi và Thẩm Kỳ đem bài tập tiếng Anh đi qua tòa nhà dạy học khác.

Đi ngang phòng khiêu vũ, xuyên qua tấm kính cao từ trần xuống sàn nhà, tôi và hắn nhìn thấy Lộc Dạng.

Thiếu nữ với chiếc cổ thon dài, tay chân uyển chuyển, tựa như con thiên nga thuần khiết, tao nhã.

Ma xui quỷ khiến.

Tôi dừng lại, lập tức quay đầu nhìn sang Thẩm Kỳ.

Hắn không có phản ứng gì, ánh mắt hờ hững lướt qua Lộc Dạng.

"Sao? Cậu cũng muốn vào tập nhảy?"Thẩm Kỳ một tay cầm sách, tay kia gõ vào đầu tôi.

"Tôi không biết.

""Vậy thì sao, cậu là con thỏ, nhảy nhót nhất định là giỏi hơn mấy cô gái đó.

"Hắn thản nhiên trêu chọc, mím môi rồi lại gõ vào trán tôi.

Ngày xuân ấm áp hân hoan, gió thổi nhẹ làm tung góc áo hắn.

Ngày hôm đó, chàng thiếu niên lười biếng đứng dưới gốc cây liễu, nở nụ cười xinh đẹp.


Sau này, bọn họ yêu nhau.

Một buổi chiều, hắn cầm đến một tập thơ tiếng Anh.

Cậu bạn ngồi hàng trên vẫy nước trên tay, làm bắn vài giọt lên bìa sách, tôi đưa tay muốn lau giúp.

"Đừng chạm vào!" Thẩm Kỳ nghiêm nghị quát lớn, bàn tay to nhanh chóng vỗ vào tay tôi.

Ba~!Tôi che mu bàn tay nóng rát, nhỏ giọng nói: "Trên đó dính nước, tôi muốn lau giúp cậu.

""Thật xin lỗi, Thời Niệm.

" Thẩm Kỳ phản ứng lại, có chút tự trách.

Thẩm Kỳ không gọi tôi là con thỏ nữa.

Trên tay hắn đeo sợi dây buộc tóc hình con thỏ mà hắn lấy được từ Lộc Dạng.

Dây buộc tóc nhỏ tinh xảo hằn lên cổ tay của hắn một vết đỏ.

"Cậu thích thơ của Byron?""Lộc Dạng thích, cái này là của cậu ấy.

"Nhắc tới Lộc Dạng, Thẩm Kỳ khẽ cong khóe mắt.

Hắn bảo đàn em tìm một cái túi, dùng bàn tay càn quét một lượt đem toàn bộ đồ trong ngăn bàn dọn sạch sẽ.

"Kỳ ca, những thứ này anh không cần nữa hả? Anh có muốn nhìn lại không?"Đàn em giúp hắn dọn sạch, chỉ vào túi đồ hỏi hắn.

"Không dùng nữa, toàn mấy thứ đồ linh tinh.

" Thẩm Kỳ trả lời.

"Vậy em ném đi nhé?" Thẩm Kỳ ừ một tiếng.

Không thèm ngẩng đầu lên, chỉ lo trịnh trọng đặt tập thơ vào hộc bàn.

Tôi trơ mắt nhìn món quà sinh nhật đã tặng hắn.

Quả cầu pha lê đó.

Bị tùy ý bỏ vào trong túi, vứt đi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui