Lúc Phùng Uyển đi ra thư phòng, đối diện với những ánh mắt nhìn chằm chằm bên này và tiếng xôn xao bàn luận của bọn tỳ thiếp.
Nàng chậm rãi bước lên, lúc đi đến bậc thang, Phùng Uyển dừng bước lại.
Ánh mắt liếc nhìn qua chúng tỳ thiếp, thấy các nàng rối rít cúi đầu né tránh, Phùng Uyển cất giọng, nói hờ hững: “Mối vừa rồi có quý nhân gọi ta… các ngươi hãy nhớ lấy thân phận của mình, thận trọng từ lời nói đến việc làm!”
Dứt lời, nàng phất nhẹ ống tay áo, quay người bỏ đi.
Nhìn váy dài bay bay và bóng dáng rời đi tự nhiên của Phùng Uyển, chúng tỳ thiếp nhìn nhau ngơ ngác. Vũ nương ngẩng đầu nhìn chằm chằm sau lưng nàng, trong bụng nói thầm: Nhớ lấy thân phận của mình ư? Hừm, khẩu khí thật lớn!
Phùng Uyển trở lại tẩm phòng, lấy ra một quyển từ hai quyển sách quý, quyển sách cũ này rất mỏng, cầm trên tay khá nhẹ, tên sách là “Nguyễn Bộ Binh Tịch”
Đặt quyển sách này vào trong ngực, Phùng Uyển đi ra cửa phòng.
Nàng vừa xuất hiện, tiếng thì thầm bốn phía lại nhỏ đi rất nhiều. Lúc Phùng Uyển nhìn lại, Vũ nương và tỳ nữ thân tín của nàng đồng thời tránh né quay đầu đi.
Nhìn nàng ta chằm chằm một cái, Phùng Uyển cười nhạt, lên xe ngựa.
Xe ngựa vừa mới ra khỏi cửa phủ, một tiếng khóc bị đè nén truyền đến tai Phùng Uyển. Ngự phu ngơ ngác, nói với Phùng Uyển: “Phu nhân, Quyên nhi đang khóc đó.”
Màn xe lung lay, một hồi lâu, Phùng Uyển hờ hững “ừ” một tiếng không buồn để ý.
Thấy chủ mẫu không để ý đến, ngự phu cũng không nói nhiều lời, y điều khiển xe ngựa đi ra khỏi phủ.
“Phu nhân, đi đâu?”
“Ừ, đi Đông Hạng.”
“Vâng.”
Trên đường phố vẫn phồn hoa trước sau như một. Nhìn đám người ngựa xe như nước, tiếng nói Phùng Uyển bỗng vang lên, “Lập thu rồi sao?”
Ngự phu nói: “Đúng vậy ạ, đã lập thu rồi, phu nhân người nhìn xem nông phu gánh lương thực vào thành cũng nhiều hơn. Nhìn bên đó xem, giá lương thực cũng đã hạ xuống một đồng so với ngày hôm trước rồi.”
Phùng Uyển nhíu mày, hai mắt nhắm lại: Đã lập thu rồi!
Không đúng.
Nàng mở hai mắt ra: Trong năm nay, trước trung thu sẽ có một trận mưa to kéo dài liên tục hai mươi ngày. Nước mưa gây lũ lụt bất ngờ, nhấn chìm hết tất cả ruộng đồng, phá hủy đi mười vạn ngôi nhà tranh. Dù cho phủ của Triệu Tuấn hiện tại cũng bị mưa làm sập một nửa.
Sau đó cả đường phố đều ngập nước, tất cả hàng hóa trong cửa hàng đều trôi nổi, mục nát. Lương thực và củi đốt trong thành thiếu hụt, tiếng kêu than dậy khắp đất trời.
Phùng Uyển nói lập tức: “Đi Tây Giao đi.”
“Vâng.”
Xe ngựa đi về phía Tây Giao.
Lúc đi đến Tây Giao, Phùng Uyển căn dặn xe ngựa dừng lại ở đường tắt.
Trong ánh mắt tò mò của ngự phu, Phùng Uyển đi đến trước cửa trang đệ Chu thị.
Nàng gõ vài cái, một chốc sau có một ông lão đầu bạc đi ra. Ông vừa thấy Phùng Uyển đã lập tức ngạc nhiên kêu lên, nói luôn miệng: “Nữ lang? Là nữ lang!”
Đôi mặt với Tăng lão thúc vui mừng ngạc nhiên, Phùng Uyển cười một tiếng, gần như là đột ngột, nàng quay đầu lại liếc ngự phu kia một cái. Ngự phu kia còn đang hoài nghi, nhìn thấy ánh mắt sáng rực lạnh lùng của Phùng Uyển, y không khỏi rùng mình, vội vàng cúi đầu xuống đàng hoàng.
Sau khi thấy y làm hành động đó, Phùng Uyển thu hồi ánh mắt, đi theo Tăng lão thúc vào trong trang đệ.
Xem xét vài lần trang đệ rách nát, Phùng Uyển móc hai mươi tấm vàng lá trong ngực đưa cho Tăng lão thúc, nàng nói: “Lão thúc, thành Đông Hạng cũ có một ngôi miếu đổ nát đối diện đường cái, thúc còn nhớ không?”
“Nhớ, nhớ.”
“Đi thuê nó một tháng. Trước tiên tu sửa lại mái nhà cho chắc một chút, sau đó dùng những tấm vàng lá này mua củi khô và than lửa. Nhớ là nhét đầy gác xếp, phải lập tức bắt tay vào làm ngay!”
Nàng nhìn lên bầu trời quang đãng, nói cường điệu: “Trong vòng 3 ngày phải làm xong những chuyện này.”
Tăng lão thúc đáp luôn miệng, ông nhận lấy vàng lá, nói ân cần: “Chỉ có chút ít củi, cần phải tốn nhiều tiền như vậy sao? Phu nhân, người đều cho lão, bản thân người còn quá ít rồi hay không?”
Ban đầu Phùng Uyển bảo ông lấy năm mươi tấm vàng lá ra tiêu vặt. Lần trước nữ nhân mang từ tự miếu về cũng cho nàng ta hai mươi tấm vàng lá. Sau đó Tăng Tú đưa nàng ta về cũng mang theo tám tấm vàng lá. Trong của Phùng Uyển chỉ còn hai mươi hai tấm, thoáng cái nàng lấy ra hai mươi tấm, có chuyện cần gấp lại không hay.
Phùng Uyển lắc đầu, nàng mỉm cười: “Đừng vội lo cho ta, ngôi miếu đổ nát kia có rất nhiều lầu, nóng nhà lại phải sửa chữa. Ngoại trừ mua củi, nhân tiện lão cũng mua thêm lương thực. Cứ như thế thì hai mươi tấm vàng lá cũng không nhiều.” Trong nháy mắt nàng hỏi: “A Tú đã trở về chưa?”
“Chưa ạ.” Tăng lão thúc cau mày nói: “Hắn đưa nữ nhân kia về, cho đến giờ vẫn chưa trở lại, cũng không biết có sao không.”
Phùng Uyển cười nói: “Không có chuyện gì.”
Giọng điệu của nàng bình tĩnh và chắc chắn, trong lòng Tăng lão thúc yên tâm, lập tức nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi.” Nói gần nói xa đã hoàn toàn tin lời của nàng.
Cất vàng lá xong, Tăng lão thúc tò mò hỏi: “Phu nhân, cần nhiều củi như vậy làm gì?”
Phùng Uyển rũ mắt cười: “Đến lúc đó lão sẽ biết.”
Chuẩn bị củi tất nhiên thừa dịp thiên tai đến kinh doanh một khoản tiền phi nghĩa rồi. Nàng là một phụ nhân, chỉ có làm những việc nhỏ như vậy mới có thể lén lút kiếm được tiền.
Phùng Uyển từ biệt Tăng lão thúc, đi đến bên cạnh xe ngựa, thấy ngự phu đàng hoàng cúi đầu ngồi ở đó, nàng vén rèm xe nhảy lên, nói thản nhiên: “Cháu của Tăng lão thúc ở đây.”
Ngự phu vội vàng trả lời, y quay đầu nhìn lại bảng chữ Chu thật to kia, thở dài nói: “Những nô bộc cùng đi, chỉ có Tăng lão thúc là tốt.”
Những người khác vẫn còn lay lắc ở chợ người, có kẻ thì đã sinh tử không biết.
Nhìn bóng lưng hơi khòm đìu hiu của ngự phu, Phùng Uyển nhắm hai mắt lại, nói hờ hững: “Nếu ngươi trung thành với ta, ta cũng sẽ đảm bảo ngươi cả đời yên ổn.”
Hả?
Ngự phu mừng rỡ, sống chung với Phùng Uyển được hai năm, bọn họ đều biết phu nhân này từ trước đến giờ chưa bao giờ phát ngôn khinh xuất.
Quay đầu lại, ngự phu nói liên thanh: “Phu nhân yên tâm, phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ trung thành, nhất định trung thành.” Y nghĩ đến tất cả hành động của Phùng Uyển, nhọ giọng thêm vài câu, “Phu nhân có chuyện gì, dù là lang chủ ta cũng sẽ không báo cáo.”
Một hồi lâu, cuối cùng y nghe thấy tiếng nói thanh nhã của Phùng Uyển: “Rất tốt, ta đã nhớ.”
“Vâng, vâng, phu nhân cứ việc yên tâm.”
Lúc xe ngựa chạy trở về đường phố, Phùng Uyển trầm tư hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Đi đến phủ Ngũ điện hạ.”
“Vâng.”
Mới vừa đi vài bước, Phùng Uyển suy nghĩ một chút, rồi thở dài một tiếng: “Vẫn về đi thôi.”
“Được ạ! Phu nhân.”
Khi xe ngựa Phùng Uyển đến cửa phủ, trong phủ đã huyên náo ầm trời. Từ rất xa Phùng Uyển đã nghe được tiếng nói của một tỳ nữ: “Làm chủ? Ngươi kêu ai tới làm chủ? Là lang chủ hả, hay là phu nhân? Ha ha, lang chủ sủng chủ tử của ta đến tận trời, phu nhân à, đó chỉ là tượng đất.”
Tỳ nữ đang nói chuyện, tiếng nói Mị nương kêu lên kỳ quái: “Giỏi cho tiện nhân ngươi, ngay cả phu nhân cũng dám nói đến.”
Tỳ nữ kia kêu lên: “Sao ta lại không dám? Hứ, ta nói cho các ngươi biết, phu chủ đã nói chỉ cần chủ tử quản tốt cái nhà này, giúp ngài kiếm thêm nhiều tiền thì ngài sẽ thăng chủ tử làm bình thê.”
Bình thê? Giống như là một tiếng sấm bổ xuống, cả viện vốn ríu rít nhất thời yên tĩnh.
Lúc này ngay cả ngự phu đánh xe cho Phùng Uyển cũng lo lắng nhìn về phìa nàng… Tuy Vũ nương đến chưa lâu, nhưng tư thế hùng hổ dọa người, kiêu ngạo ngang ngược của nàng ta đã khiến mọi người kiêng dè. Nếu như nàng ta trở thành chủ mẫu, vậy bao gồm cả phu nhân như Phùng Uyển làm gì có chỗ nào dung thân chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...