Gió đêm cuồn cuộn nổi lên thổi bay tà áo của hắn, phiêu đãng như một đóa bạch liên nở rộ trong đêm.
Hắn bộ dạng phục tùng cúi mắt, hướng tới Hoàng Nhan Liệt Phong cung kính thi lễ.
“Ngẩng đầu!”
Hoàn Nhan Liệt Phong đôi mắt híp lại, thanh âm cực kỳ lười biếng.
Bạch y nhân thuận theo liền ngẩng đầu, lặng im nhìn Hoàn Nhan Liệt Phong một cái, rồi lại cúi đầu.
Thoáng nhìn qua có chút kinh ngạc,
nhưng Vân Hề Hề vẫn thấy rất rõ ràng, con ngươi của hắn không hề có tức
giận, giống như không hề bận tâm. Trong lòng có thất vọng, chẳng qua chỉ là một nam tử bình thường thôi, giờ phút này đang cung kính quỳ gối ở
nơi đó, mới vừa rồi tao nhã cùng cao quý hẳn chỉ là ảo giác nhất thời.
Hắn không có khả năng là người áo bào tro, đôi mắt của nam tử kia vô cùng sắc bén chứ không giống nhe thế
này, nhìn qua không có lấy chút sinh khí nào cả. Nhưng nếu không phải
hắn, Diệp Từ Dung vù sao lại kích động như vậy?
Hoàn Nhan Liệt Phong nổi hứng liền hỏi han: “Vì sao lại che giấu khuôn mặt?”
“Tiểu nhân dung mạo xấu xí, sợ sẽ làm Dung phi nương nương sợ hãi!” Thanh âm trầm thấp, giống như đè nén sự thống khổ.
“Phi tử của ta nào lại nhát gan như
thế!” Hoàn Nhan Liệt Phong ngón tay thon dài nâng lên cằm của Diệp Từ
Dung, ánh mắt mang theo ý cười trong suốt nhìn Diệp Từ Dung.
Diệp Từ Dung tươi cười nói: “Tiếng
sáo mới vừa rồi thật hay, gợi cho ta một nỗi nhớ nhà, ta rất muốn nhìn
thấy dung mạo của ngươi!”
Hoàn Nhan Liệt Phong mỉm cười nhìn bạch y nhân.
“Nếu như thế, tiểu nhân xin nghe
theo!” Bạch y nhân chậm rãi nâng tay tháo xuống chiếc mặt nạ, trên mặt
vết sẹo tung hoành dần hiện rõ ra.
Vân Hề Hề sửng sốt, không nghĩ tới
sau mặt nạ lại là một khuôn mặt xấu xí, mà Diệp Từ Dung lại thét lên một tiếng kinh hãi, tay ngọc che lại đôi mắt đẹp, tựa hồ không dám nhìn.
Hoàn Nhan Liệt Phong cười cười, phất tay bảo bạch y nhân lui xuống.
Ánh trăng chậm rãi ẩn vào trong mây,
đêm có chút thâm trầm, Hoàn Nhan Liệt phong nửa nằm nửa ngồi trên ghế,
không biết đang ngưng mắt suy tư cái gì, không khí có chút đông lạnh.
Ô Á Tô tựa hồ là muốn đánh vỡ cục diện bế tắc, bỗng nhiên nhìn Vân Hề Hề, hỏi: “Các hạ tôn tính đại đại danh là gì?”
Vân Hề Hề ngẩn ra, suy tư một chút,
nên trả lời như thế nào đây, hẳn là không nên cho hắn biết tên thật. Thị vệ phía sau lại nghĩ Vân Hề Hề không hiểu ngôn ngữ của Nguyệt Thị Quốc, dùng tiếng Hán lập lại câu hỏi của Ô Á Tô.
Vân Hề Hề cười: “Tại hạ họ Vân tên Hề.”
Bỏ bớt một chữ Hề, nghe tên có vẻ rất hào hùng, rất giống tên nam tử.
Diệp Từ Dung hàng mi run rẩy, hai
giọt lệ ngọc quanh quẩn trong mắt nay đã không còn ngăn được mà tràn ra, theo hai bên má chậm rãi chảy xuống, tiếp theo nàng ai oán đến cực điểm nhìn chằm chằm về phía Vân Hề Hề.
Mấy phần hờn dỗi, mấy phần u oán, mấy phần thâm tình, Vân Hề Hề trong lòng đột nhiên chùng xuống, ánh mắt
tình tứ như thế chỉ có khi đối mặt với tình lang của mình thôi, Diệp Từ
Dung muốn làm cái gì?
Nhìn chính mình như vậy, chẳng lẽ không sợ Hoàn Nhan Liệt Phong tức giận sao?
Quả nhiên theo cái nhìn chăm chú của
Diệp Từ Dung, Hoàn Nhan Liệt Phong bên môi gợi lên chút ý cười, hai
tròng mắt thâm thúy hướng về Vân Hề Hề dò hỏi, một tia hàn ý lạnh lẽo
trong lòng dâng lên.
“Thiếu chút nữa đã quên mất vị Vân
công tử này, Ô huynh, ngươi không biết đâu, hắn cũng là khách quý của
ta, hôm nay ta vẫn chưa chiêu đãi hắn thật tốt.”
Giọng nói lạnh nhạt, yêu mị như sứ giả câu hồn đang khẽ thở dài.
Hoàn Nhan Liệt Phong cuối cùng cũng nhớ ra nàng là tình địch, kế tiếp chỉ sợ hắn sẽ liên tục làm khó dễ nàng.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra,
thật không nên như thế, nàng vốn là đang trên hành trình, nói không
chừng giờ phút này đã sớm đi đến Uyển Lan Quốc, gặp được bà bà như ý
nguyện. Mà giờ phút này, lại bị giữ chân ở đây, cùng kẻ tình địch này
dây dưa không thôi, cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ càng lún sẽ càng sâu.
Vân Hề Hề đang muốn nói, đã thấy Diệp Từ Dung bỗng nhiên đứng lên, hướng Hoàn Nhan Liệt Phong quỳ xuống.
Hoàn Nhan Liệt Phong hơi kinh ngạc, lạnh nhạt cười, nâng nàng dậy, nói: “Ái phi, như vậy là ý gì?”
“Vương gia! Từ Dung cả gan, cầu xin
ngài hãy buông tha cho Vân lang! Từ Dung đã quyết chấm dứt cùng Vân
lang, nguyện cả cuộc đời này hầu hạ chi vương gia.”
Vân Hề Hề trong đầu như bị sấm sét
đánh phải, tại đây một khắc, bỗng nhiên sáng tỏa vì sao vừa rồi Diệp Từ
nhìn chính mình thâm tình như thế, hiển nhiên, nàng là đang muốn làm cho Hoàn Nhan Liệt Phong khẳng định chính mình là tình lang của nàng. Làm
như vậy là có mục đích gì, đương nhiên là để bảo vệ cho Du ca ca của
nàng.
Trong nháy mắt, Vân Hề Hề tâm như tấm gương sáng. Xem ra, bạch y nhân kia thật sự đúng là Du ca ca của nàng.
Vì bảo vệ tình lang của mình, liền
đem chính Vân Hề Hề – một kẻ vô can đẩy vào cơn lốc nguy hiểm, nàng lại
không biết, chính mình chỉ cần một câu, liền có thể vạch trần nàng, thế
nhưng khi nhìn đến gương mặt ướt đẫm Diệp Từ Dung, Vân Hề Hề sau cùng
vẫn không có làm như vậy.
Đêm Phương Bắc rét lạnh, Vân Hề Hề
kéo nhẹ mũ tuyết trên đầu, che lấp đi hai gò má, bên môi hiện lên một
mạt chua xót cùng một ý cười châm biếm. Đây là nàng mắc nợ nàng ta, nàng chỉ là muốn cứu nàng ta, nhưng nếu không phải như vậy nàng đã sớm cùng
Du ca ca của nàng trốn đi rồi.
“Vương gia! Ta hôm nay cũng muốn tấu một khúc nhạc, xem như là một tuyệt khúc cuối cùng giành tặng cho Vân lang.”
Trong nháy mắt cả yến hội yên tĩnh
không một tiếng động, chỉ có những tàn lửa đỏ vẫn không ngừng phun trào, hoa lửa toát ra, nhộn nhịp phấn khởi, giống như không hề hiểu quanh đây đang có một sự bi thương diễn ra.
Hoàn Nhan Liệt Phong ngồi dưới ánh đèn, trên mặt lãnh khốc âm u, hắn bưng lên một chén rượu, chậm rãi nhấp một ngụm.
Thật lâu sau, hắn hơi hơi phất tay, một ngũ huyền cầm được đưa tới trước mặt Diệp Từ Dung.
Đôi mắt sáng của Diệp Từ Dung nhìn
thẳng về phía Vân Hề Hề, bên môi tràn ra một mạt tuyệt mỹ ý cười, nhưng
tươi cười lại mang vẻ thê lương.
Vân Hề Hề yên lặng nhìn Diệp Từ Dung, giọng điệu, ngón tay hạ xuống, tựa hồ là trút hết toàn tâm toàn tình ý vào diễn tấu.
Quả nhiên là một quyết tuyệt khúc.
Một giai điệu triền miên, réo rắt
thảm thiết qua đi, tiếng đàn nhanh chóng chuyển thành ai oán kịch liệt,
gần như là tiếng một con chim sắp chết, ở đó ti tỉ kêu to, giãy giụa,
thống khổ.
Đúng là quyết tuyệt khúc, tuy nhiên
quyết tuyệt khúc này cũng không phải là đàn cho Vân Hề Hề nghe, hy vọng
người chân chính kia sẽ có thể nghe được tiếng đàn của Diệp Từ Dung, từ
đó biết khó mà lui.
Vân Hề Hề trong lòng xẹt qua vô vàn thương xót, Diệp Từ Dùng thật sự rất đáng thương.
Bỗng nhiên, tranh một tiếng.
Dây đàn đứt, tiếng đàn véo von rồi im bặt.
Diệp Từ Dung ngón tay chậm rãi nhỏ
xuống một giọt máu, máu nhỏ xuống váy nàng, họa thành một đóa hoa màu đỏ thẫm, trong đêm tối đó hoa ấy dần dần nở rộ.
Vân Hề Hề lẳng lặng ngồi một góc nhìn Diệp Từ Dung, cả người thanh thanh liệt liệt, bộ dạng chống chọi, có sự lạnh nhạt khó xâm phạm.
Sự lãnh đạm hờ hững của nàng tựa như
ngọn đuốc châm lên ngọn lửa trong lòng Hoàn Nhan Liệt Phong, hắn không
thể không thừa nhận, nàng thật sự rất xứng đôi với Diệp Từ Dung, chỉ là
cả hai đã gặp hắn, hết thảy sẽ phải chia cắt.
Một mạch nước ngầm âm thầm dâng tràn nhấn chìm không khí, khiến cho người khác hít thở không thông.
Lại một mảnh yên tĩnh, gió mát trong
sân vờn quanh, hình như có cả dã điểu bay qua, trên càng tuyết đọng,
chốc lát tuôn rơi xuống đất.
Thật lâu sau, Hoàn Nhan Liệt Phong nói: “Yến hội chấm dứt!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...