Khanh Mỵ Thiên Hạ

Hề Hề và Liệt Phong không tìm thấy Hàn Tuyên ở chỗ của hắn, mà tìm thấy Hàn Tuyên ở bờ tường bên ngoài Dung viện.

Hề Hề không khỏi cười nhạt, Hàn Tuyên xuất hiện ở đây cũng là nằm trong dự kiến.

Ánh mặt trời rất ấm áp, gió xuân nhè nhẹ lướt qua, thổi rơi mấy đóa hoa trên cành, rơi xuống đầu vai Hàn Tuyên.

Hàn Tuyên chắp tay sau lưng đứng lưỡng lự bên ngoài, vạt áo màu lam bay
phấp phới, nhìn qua thật trong trẻo khoan thai, mái tóc đen được chải
chuốt cẩn thận tỉ mỉ, cố định bằng một cây trâm bạch ngọc.

Xem vẻ mặt của Hàn Tuyên chắc là đã đứng đây lâu lắm rồi, ngay cả hoa rơi trên người cũng chưa kịp phủi xuống.

Hắn cũng chẳng đứng không ở đó, mà đang ngâm thơ.

Một bài thơ mang theo tình ý du dương cất lên từ trong miệng hắn, một
câu lại thêm một câu, tựa như tiếng nước chảy róc rách, cuồn cuộn không
dứt. Không biết mấy câu thơ này đã làm từ lâu rồi, hay chỉ mới vừa làm ở đây, nói tóm lại, thơ thật sự rất hay.

Nhưng đoán chừng là khi nhớ Diệp Từ Dung, đã ngâm ra mấy câu thơ này,
hiện tại có cơ hội gặp Diệp Từ Dung, tình cảm dâng trào, liền nói ra.

“Sở nữ bất quy.

Lâu chẩm tiểu hà xuân thủy.

Nguyệt cô minh, phong hựu khởi.

Hạnh hoa hi.

Bát hành thư, thiên lý mộng.

Nhạn nam phi.

Nhất song kiều yến ngữ điêu lương.

Hoàn thị khứ niên thì tiết.

Lục thụ nùng, phương thảo hiết, liễu hoa cuồng.

Cửu biệt tương tư đích tình hoài, tương tư nhi bất đắc kiến đích si niệm, đô tại thi lí lâm ly tẫn hiển.”

Hề Hề nhìn trộm Hoàn Nhan Liệt Phong, chỉ thấy hắn đứng lặng ở đó, vô
cùng bình tĩnh, bên môi còn mang theo nụ cười yếu ớt, tựa như Hàn Tuyên
không phải đang theo đuổi phi tử của hắn, mà là đang theo đuổi một nữ tử bình thường nào đó, còn hắn chỉ đang đứng xem náo nhiệt.

Hàn Tuyên nhìn thấy Hề Hề và Liệt Phong, cũng coi như không thấy, trong
mắt hắn, giống như chỉ có thể dung chứa mỗi Diệp Từ Dung.

Hắn vẫn ngâm thơ như cũ, mãi đến khi Liệt Phong ra lệnh cho thị vệ mở
cửa ra, hắn mới bắt đầu có phản ứng. Cửa vừa mở ra, hắn nhảy dựng lên
không khác gì một con thỏ, mang theo thân hình mập mạp chen chúc đi vào
trong.

“Dung Dung, Dung Dung…!” Hàn Tuyên tung tăng đi về phía Diệp Từ Dung.


Diệp Từ Dung mang theo nha hoàn Thủy Yên đi chậm ra, nàng vận y phục màu vàng, váy hơi ngả đỏ, dáng người yểu điệu, dung nhan lạnh lùng, nhìn
thấy Hàn Tuyên, nàng vẫn không chút dao động hay kinh sợ, nàng hạ mắt
xuống, lạnh nhạt thi lễ với Hàn Tuyên, rồi đi lướt qua hắn, đến trước
mặt Hoàn Nhan Liệt Phong, nhẹ nhàng thi lễ: “Từ Dung bái kiến vương
gia!”

“Đứng lên đi!” Liệt Phong nhàn nhạt nói.

Lúc này đây, hắn đã khôi phục lại khí độ của Tả Hiền Vương, hoàn toàn không giống với tên Đăng Đồ Tử trước mặt Hề Hề nữa.

“Hàn Tuyên, ngươi không biết nàng là phi tử của bản vương sao? Còn dám
đùa giỡn với Dung phi của bản vương như thế!” Liệt Phong nhíu mày, lạnh
giọng nói.

Hàn Tuyên sửng sốt, vẻ mặt ngớ cả ra, hắn tựa hồ lúc này mới ý thức
được, nam tử đang đứng trước mắt này chính là Tả Hiền Vương của Bắc
Thương quốc, là phu quân hiện tại của Diệp Từ Dung. Hắn giống như vừa
tỉnh mộng, hiểu ra rằng giai nhân đã là phi tử của người khác.

Vẻ mặt vui sướng vì được gặp Diệp Từ Dung còn chưa kịp thu hồi, đã bị
mất mát bao phủ, trên khuôn mặt mập mạp vui buồn nửa này nửa kia, khiến
người khác không khỏi chua xót khi nhìn thấy.

“Ta, ta biết, nhưng mà ta thích Dung Dung.. ngươi… ngươi có thể trả nàng lại cho ta không?” Trái tim Hàn Tuyên đập loạn, hỏi.

Hề Hề nhăn mày, không thể tưởng tượng được hoàng đế si tình này lại có
thể đưa ra yêu cầu như thế, chẳng biết là thật sự không hiểu đạo lý đối
nhân xử thế, hay đang cố tình không hiểu nữa. Làm sao có thể đem phi tử
chắp tay thề hẹn trao cho người khác chứ, huống chi Hoàn Nhan Liệt Phong còn là một vương giả.

Nhưng cách Liệt Phong trả lời Hàn Tuyên nằm ngoài dự liệu của Hề Hề, hắn chậm rãi đi vào trong phòng của Diệp Từ Dung, rồi ung dung ngồi xuống
cái ghế dựa giữa phòng, đôi mắt sắc bén thâm thúy trôi nổi một tia đùa
bỡn, lười biếng nói: “Tuy bản vương cũng không thích Dung phi lắm, nhưng cũng đâu thể tặng không cho ngươi như thế được!”

“Ngươi muốn thứ gì! Ta đều sẽ cho ngươi! Chỉ cần ngươi trả Dung Dung lại cho ta là được!” Hàn Tuyên vội vàng nói, vẻ mặt đầy khẩn cẩu.

“Chắc không? Ngay cả khi ta muốn giang sơn của ngươi, ngươi cũng sẽ cho
ta sao?” Liệt Phong tựa tiếu phi tiếu nói, đôi mắt sâu lắng, không ai
biết được hắn đang suy nghĩ điều gì.

“Giang sơn từ lâu đã không phải của ta, nếu là của ta, ta có thể làm
chủ, Dung Dung đã không ở chỗ này! Ngươi cũng chẳng có cơ hội đưa ra yêu cầu với ta đâu, chỉ cần là thứ ta có, ta nhất định sẽ đưa nó cho ngươi! Ngay cả khi đó là cái mạng này của ta!” Hàn Tuyên vội vàng nói, tựa như sợ Liệt Phong hối hận đổi ý.

“Đã như vậy, thì cứ đổi đi, thứ bản vương muốn cũng không phải là mạng
của ngươi, chỉ cần người đồng ý ở lại Bắc Thương quốc, ta sẽ ngay lập
tức trả Dung Dung lại cho ngươi, ngươi thấy thế nào?” Liệt Phong nói
xong, không tiếng động liếc mắt nhìn Hề Hề một cái.

“Chỉ thế thôi ư, vậy quá dễ dàng! Ta đồng ý với ngươi!” Hàn Tuyên mừng rỡ nói không nên lời, lúng ta lúng túng nở nụ cười.

“Vương gia!” Diệp Từ Dung duyên dáng kêu to một tiếng, bỗng nhiên bổ
nhào đến trước mặt Liệt Phong, ôm mặt khóc nức nở, “Ngài không thể làm
vậy, Từ Dung tình nguyện hầu hạ vương gia cả đời! Từ Dung không muốn rời khỏi vương gia!”

“Không muốn rời khỏi bản vương? Chẳng lẽ ngươi yêu bản vương ư?” Hắn

nhàn nhạt nói, “Từ đây về sau, ngươi sẽ không còn là phi tử của bản
vương nữa, đây không phải điều ngươi luôn mong chờ sao? Huống chi giữ
lại Hàn Tuyên, chẳng phải cũng là đang giúp hắn còn gì? Ngươi nên vui
mừng mới đúng!”

Chữ “hắn” kia, Liệt Phong đè xuống rất mạnh, Hề Hề hiểu, đó là chỉ Lãnh
Nguyệt. Hóa ra Liệt Phong biết Diệp Từ Dung ở lại đây là vì muốn giúp
Lãnh Nguyệt.

Diệp Từ Dung ngừng khóc, kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, chốc lát như đang ở trong một giấc mộng.

Lòng nàng như bị trọng thương, hóa ra hắn đã biết tất cả, biết mình chỉ
muốn giúp cho Du ca ca, nhưng vẫn không hề có phản ứng gì. Đúng vậy,
nàng vẫn luôn hy vọng có một ngày có thể rời khỏi hắn, không cần phải
làm phi tử của hắn nữa. Bởi vì nàng biết, hắn chẳng yêu thương gì nàng,
hắn chưa từng gần gũi với nàng, trừ một lần hắn diễn trò trước mặt Vân
Hề trong đêm đó ra.

Cho nên, nàng chọn giúp Du ca ca, và chờ mong ngày nào đó có thể rời khỏi hắn.

Chính là nàng không hề nghĩ đến, khi ngày ấy thật sự xảy ra, lòng của nàng lại đau như thế, đau đến gần như vỡ nát.

Nghe thấy lời nói của Liệt Phong, Hề Hề trong lòng phát lạnh, tuy rằng
nàng sớm đã nghe qua chuyện các hoàng thất quý tộc đem phi tử của mình
thưởng cho người khác, nhưng khi tận mắt chứng kiến Liệt Phong đem Diệp
Từ Dung tặng cho Hàn Tuyên, lòng nàng vẫn không khống chế được đóng
băng.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão[*]. Chẳng lẽ chỉ lẽ một hồi ảo mộng? Vợ
chồng không phải sẽ gắn bó cả đời cùng nhau ư? Vì sao có thể dễ dàng
buông tay không chút để ý như thê?

(*)Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: Nắm lấy tay người, cùng người già đi. Đây là hai câu thơ trích trong “Kích cổ” của Khổng Tử.

Hơn nữa, Liệt Phong còn ra điều kiện như thế, Hàn Tuyên phải ở lại Bắc
Thương quốc. Dùng Diệp Từ Dung làm mồi câu, vậy Hàn Tuyên hiển nhiên sẽ
đồng ý, kế hoạch dẫn Hàn Tuyên đi của nàng coi như không thực hiện được.

Nàng còn chưa cố gắng, chưa kịp hành động, đã bị Liệt Phong chặn giữa
đường, Hề Hề không khỏi oán hận liếc hắn một cái. Liền bắt gặp vẻ mặt
vui sướng của hắn, coi như việc vứt bỏ Diệp Từ Dung là một việc gì đó
rất bình thường, không chút tiếc nuối gì, khiến nàng nhớ đến trước đây
hắn từng nói, nữ nhân là để nuông chiều không phải để yêu. Hề Hề trong
lòng phát lạnh, người như hắn, sẽ không thích ai thật lòng, chỉ biết
trêu đùa người khác.

Tuy rằng nàng không phải Diệp Từ Dung, nhưng nàng vẫn khổ sở thay Diệp
Từ Dung. Hề Hề đi đến trước mặt Diệp Từ Dung nói: “Ngươi đừng đau buồn
nữa, vì người như vậy, không đáng đâu, ta cảm thấy, Hàn Tuyên cũng là
một người không tồi, ngươi đi theo hắn, nhất định sẽ tốt hơn đi theo kẻ
máu lạnh này!” Hề Hề không biết vì sao, mình lại nói ra như vậy, có lẽ
là nhờ có thân phận Thánh Nữ Tuyết Sơn hiện tại.


Không hiểu vì sao, nhìn thấy Hoàn Nhan Liệt Phong, nàng lại không thể khống chế cảm xúc của mình.

Liệt Phong không hề quan tâm đến những gì Hề Hề nói, thản nhiên mỉm cười.

Hàn Tuyên còn đang bận đắm chìm trong niềm hoan hỉ, vốn không hề để ý
đến Hề Hề đã đến từ lúc nào. Hiện tại nhìn thấy Hề Hề nói chuyện với
Diệp Từ Dung, mới hỏi: “Ngươi chính là Thánh Nữ gì đó sao?”

Hề Hề gật đầu đáp: “Đúng vậy, ta là Thư Mã Thánh Nữ, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Hàn Tuyên cũng có cùng vẻ mặt như nàng, bảo: “Ta cũng có lời muốn nói với ngươi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

“Các ngươi có thể đến căn phòng bên cạnh nói chuyện, ta sẽ không nghe
trộm đâu!” Liệt Phong thật muốn biết, Hề Hề sẽ dùng cách gì để thuyết
phục Hàn Tuyên quay về Nam triều.

Hề Hề và Hàn Tuyên cùng đi đến một căn phòng khác.

“Chỉ cần ngươi đồng ý theo ta về Nam Triều, ta sẽ mang Diệp Từ Dung về
cùng ngươi.” Hề Hề nhìn vẻ mặt còn đang rất phấn khởi của Hàn Tuyên nói.

“Ta sẽ không trở về, sẽ không làm hoàng thượng nữa.” Đôi mắt Hàn Tuyên sáng ngời, nhìn thẳng Hề Hề, đầy quả quyết bảo.

“Ngươi là hoàng đế Nam Triều, ở lại Bắc Thương quốc, chẳng khác nào một ngòi nổ, nhỡ bọn họ bắt người uy hiếp Nam Triều thì sao!” Hề Hề lạnh lùng nhìn thẳng Hàn Tuyên nói.

“Chỉ cần có tân hoàng, ta tự nhiên sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa.” Hàn Tuyên nói, có vẻ sẽ chẳng ai có thể lay chuyển được hắn nữa, “Ngươi
đừng nói nhiều vô ích, nhưng ta có một thứ muốn phiền ngươi mang nó về
Nam Triều.” Hàn Tuyên bỗng dưng thấp giọng, kế liền thần thần bí bí lấy
từ trong ngực áo ra một vật.

Hắn khéo léo nhanh nhẹn lấy ra một cái hộp, cũng bởi vì cơ thể hắn rất
to béo, nên mới có thể giấu thứ này trong người, nếu đổi lại là Hề hề,
đặt trong ngực áo như thế nhất định đã bị phát hiện.

Hàn Tuyên mở cái hộp ra, bên trong là một lớp gấm vóc màu vàng đang bao
bên ngoài vật gì đó, lại mở lớp gấm ra, thứ bên trong hiện rõ, khiến Hề
Hề hoảng sợ.

Đó là một khối vuông, mặt trên trạm khắc hình rồng bay lượn, bên dưới
khắc tám chữ “Vâng mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương”. Khối vuông này làm từ bạch ngọc, nước ngọc trơn bóng, lóe ra ánh sáng màu trắng lấp lánh.

Thứ này Hề Hề chưa từng nhìn thấy, nhưng từng nghe Thánh Sư nói qua, đây hiển nhiên là ngọc tỷ truyền quốc của hoàng đế, vốn là quốc bảo, chỉ có hoàng đế mới có.

Mà giờ phút này, hoàng đế lại mang nó ra, không biết là có ý gì?

Hàn Tuyên giống như thay đổi thành một con người khác, không còn mang bộ dáng của thi sĩ si tình trước đó nữa, vẻ mắt hắn cực kỳ hệ trọng, “Hôm
nay trẫm giao lại ngọc tỷ này cho ngươi, trẫm sở dĩ không để nó lại ở
hoàng thành, là vì trẫm không muốn trao quyền lợi chọn ra người kế vị
vào trong tay mẫu hậu nữa, cho nên phiền ngươi giao lại ngọc tỷ này cho
mấy vị trọng thần trong triều. Thừa tướng Sử Tiêu là người của thái hậu, ngươi trăm triệu lần không thể giao cho hắn, võ uy tướng quân Diệp Khải Phong là một người rất ngay thẳng, ngươi có thể giao ngọc tỷ cho ông
ta. Ta có hai hoàng đệ, một là Hàn Lung, hắn cũng là người con do mẫu
hậu của trẫm sinh ra, hắn tuy có tài, nhưng tính tình rất tàn nhẫn, kỳ
thật không phải là người thích hợp để làm hoàng đế, trẫm còn một hoàng
đệ nữa, hắn hiện đang làm vương gia ở Tây cương, tên gọi Hàn Tuần, hắn
không phải con thân sinh của mẫu hậu, cho nên năm mười tuổi đã bị mẫu
hậu đưa đến biên cương làm vương gia. Khi còn bé hắn đã thông minh tuyệt đỉnh, thế nhưng nhiều năm rồi trẫm không có gặp hắn, không biết hắn
hiện tại là người như thế nào. Ngươi có thể đi gặp Diệp tướng quân, cùng ông ta lựa chọn ra người thích hợp để kế vị, làm hoàng đế của Nam
Triều.”

Hề Hề im lặng lắng nghe Hàn Tuyên nói hết, mới hỏi: “Vì sao ngươi lại
tin tưởng ta?” Nàng không rõ vì sao Hàn Tuyên lại đem vật trọng yếu này
giao cho nàng, còn giao cho nàng cả nhiệm vụ hệ trọng như thế.


Nàng cùng lắm chỉ mới gặp hắn hai lần thôi.

Hàn Tuyên chậm rãi nói: “Ta biết ngươi là Thánh Nữ gì đó, nghe nói Thánh Nữ các ngươi lấy giữ gìn bình yên của thiên hạ làm trọng trách của bản
thân, tuy rằng ngày đó ngươi đã lừa ta, muốn đưa ta đến quân doanh của
Nam Triều, nhưng ta cũng hiểu ngươi là vì cứu ta, muốn ta quay về Nam
Triều làm hoàng đế, nên ta mới tin tưởng ngươi. Thế nhưng trong đầu ta
không có bất cứ ý niệm làm hoàng đế nào, không bao giờ… muốn làm con
chim trong lồng nữa.”

Hề Hề do dự, xem ra Hàn Tuyên thật sự không muốn làm hoàng đế nữa, tuy
nhiên giao nhiệm vụ quan trọng như thế cho nàng, trong khoảng thời gian
ngắn nàng vẫn chưa tiếp nhận được.

“Thế nào, ngươi không muốn giúp ta ư?”

Hàn Tuyên cầm ngọc tỷ, đưa vào trong tay Hề Hề: “Mong ngươi có thể giúp ta!”

Hề Hề tiếp nhận ngọc tỷ, khi chạm vào, có cảm giác ngọc tỷ vô cùng trắng mịn ấm áp, thế nhưng Hề Hề cầm nó trong tay, lại như đang cầm một thứ
có thể khiến tay này bị bỏng, trong khoảng thời gian ngắn, không biết
phải xử trí nó thế nào.

“Thứ này không còn an toàn khi để ở đây nữa, ngươi nên cầm theo nó.” Hàn Tuyên lại thấp giọng khẩn cầu.

Hề Hề bất đắc dĩ gật đầu, đem ngọc tỷ bỏ vào trong tay áo.

Hề Hề cùng Hàn Tuyên đi ra ngoài, phát hiện Liệt Phong đã rời đi, chỉ
còn lại Diệp Từ Dung và Thủy Yên đứng ở đó, vẻ mặt buồn bã.

Hề Hề đi đến bên cạnh Diệp Từ Dung, dung nhan của nàng như hoa rơi trong gió, cũng chẳng biết phải an ủi nàng thế nào, chỉ lắc đầu rồi đi ra
ngoài.

Bên ngoài, ánh mặt trời vẫn ấm áp như ban đầu, Hề Hề cùng Sương Nhi và
Nhứ Nhi men theo đường lớn mà đi, ra đến bên ngoài vương phủ.

Liệt Phong từ một con đường khác quẹo qua, xuất hiện trước mặt hề Hề.

Sắc xuân khôn cùng, hắn vận một thân y phục màu trắng, nhìn qua thêm vài phần tao nhã xinh đẹp. Khuôn mặt lại lăn tăn những gợn sóng rực rỡ óng
ánh.

“Thư Mã Thánh Nữ phải đi rồi sao? Cũng không cáo biệt một tiếng, để bản
vương ra tiễn khách!” Liệt Phong cười như không cười nhàn nhạt nói.

Nhìn hắn hờ hững lãnh đạm, bộ dạng ung dung không màng danh lợi, lại làm nàng nhớ đến đôi mắt sưng đỏ của Diệp Từ Dung, Hề Hề quyết định không
để ý đến hắn. Nàng hạ mắt xuống, lướt qua Liệt Phong.

Tuy biết rằng Diệp Từ Dung chỉ vì Du ca ca của nàng, nhưng nàng vẫn không thể tha thứ cho kẻ vô tình này!

Liệt Phong thu lại nụ cười trên môi, đuổi theo Hề Hề, lắc mình chặn phía trước đường đi của Hề Hề, nói: “Sao ngươi không chịu hiểu, đối với Diệp Từ Dung như vậy, vốn là một chuyện tốt?”

Hề Hề cũng không nói gì!

“Nếu lấy lầm người, chẳng lẽ phải ôm lấy cái sai ấy cả đời sao?” Liệt
Phong cúi đầu nói, giọng điệu rất nhu hòa, mang theo một tia thương cảm
khôn xiết.

Cơ thể Hề Hề nhất thời cứng đờ, trong giọng nói của Liệt Phong, mơ hồ
cất giấu một sự quyến luyến rất sâu, giống như bắt được lòng nàng, nhưng nàng cũng không muốn nghĩ nhiều, bởi vì nàng thật sự không đoán ra được tâm tư của người này, không biết câu nào của hắn là thật, câu nào là
giả.

Hề Hề không để ý đến Liệt Phong, mang theo Sương Nhi và Nhứ Nhi, bước nhanh đi.

Chỉ chốc lát, Hề Hề đã khuất khỏi tầm mắt Liệt Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui