Khán Thượng Tha

Sân bay.

Bầu trời màu lam nhạt, gió nhè nhẹ thổi.

Ít nhất đối với người phương bắc mà nói, thật sự rất ấm áp.

Bởi vì ngày hôm qua Sở Trung Thiên có chút buồn bực, cho nên vé máy bay là do Trầm Di đặt.

Hai người đi tới sân bay, cho tới khi đến giờ đăng ký, Sở Trung Thiên phát hiện có chút không đúng.

Bởi vì bọn họ là người đầu tiên đăng ký.

“Ngươi đặt khoang hạng nhất?” Sở Trung Thiên vào cabin, thấy chỗ ngồi rộng rãi, sửng sốt một chút.

Đương nhiên không tới mức có cả TV, đó chỉ có ở đường bay quốc tế, tuy nhiên thật sự rất rộng, thậm chỉ có thể nằm xuống.

“Ân…” Lúc đặt vé máy bay thì nhớ tới lời của Sở Trung Thiên lúc ngồi máy bay lần trước.

“Khi chúng ta trở về, tuyệt đối sẽ không đi loại máy bay này.”

Trong lúc bất tri bất giác, đối phương đã trở thành một phần vô cùng quan trọng trong nội tâm.

Tựa hồ mọi giây mọi phút đều nghĩ về Sở Trung Thiên, có khi hắn tự cảm thấy không thể chịu nổi bản thân mình như vậy.

Nhưng mà lòng mình, đã không thể khống chế nổi rồi.

“Cảm ơn ngươi…” Sở Trung Thiên không biết phải nói gì, đã quen với việc tự mình đối mặt với khó khăn.

Còn đối phương lại luôn một mặt trả giá.

Hứa hẹn của mình đối với Trầm Di, có khả năng một chút cũng không thực hiện được.

“Ngươi thật sự không cần đối tốt với ta như vậy… thật sự.” Không khỏi thở dài, quay đầu nhìn Trầm Di.

“Sau khi trở về công ty, đồng nghiệp có nói cái gì ngươi cũng đừng để trong lòng.” Đám người kia tuyệt đối sẽ không nói được gì tốt đẹp.

“Đã biết. Ngươi cũng đừng để ý đến ánh mắt của người khác.” Hắn nhiều nhất cũng sẽ chỉ bị người khác nói là ngu ngốc, nhưng còn Sở Trung Thiên?

Sau đó hai người cứ thế im lặng, không nói gì thêm.

Trầm Di chỉ cảm thấy có chút buồn ngủ, ngồi ra ghế rộng rãi hơn rồi thiếp đi.

Sở Trung Thiên cứ ngồi đó nhìn Trầm Di, không biết đang nghĩ cái gì.

Cuối cùng căn răng. Đưa ra quyết định.

Thực xin lỗi, ta hiện nay, tạm thời không thể nào hoàn thành lời hứa của ta.

Nhất định phải chờ ta.

Không khỏi bắt lấy tay Trầm Di. Hơi ấm của đối phương từ đầu ngón tay truyền tới.


……………………………………………………..

Máy bay hạ cánh. Gió thổi rét buốt, xen lẫn vào đó là những bông tuyết rất nhỏ rơi vào mặt.

Còn đang quen với khi hậu ôn hòa của phía nam, chưa kịp thích ứng, Trầm Di không khỏi cảm thấy toàn thân đều run lên.

Ra khỏi sân bay, về khu chung cư.

Trầm Di nhấn nút trên thang máy.

Cửa thang máy mở ra, một thanh niên mặc chế phục thuần trắng đứng trong thang máy, thấy được Trầm Di thì trên mặt liền hiện lên biểu tình kinh ngạc.

Trầm Di không nói gì, xách túi du lịch đi vào.

“Các ngươi đổi chế phục?” Bộ quần áo này thực sự rất cos ( nguyên tác là cos nha, ta cũng không biết chuyển thành gì cả), rất giống với tạo hình quản gia trong truyện tranh.

Áo sơ mi màu trắng cùng với nơ con bướm màu xanh, bên ngoài là lễ phục màu thuần trắng. Trên mặt còn đính rất nhiều cúc áo bằng đồng cực kỳ tinh xảo, nhìn đến độ chói sáng của chúng, thậm chí có thể so sánh với vàng.

Càng khoa trương hơn là, trên vạt áo trước ngược, mỗi bên là một cái trâm cài hình tròn chạm rỗng tinh xảo vô cùng.

Giãn ra sẽ thành bộ dáng của đóa hoa, hai cái trâm cài ngực lại còn được một sợi dây thừng màu vàng nối liền.

Bề ngoài hoàn mỹ…

Tuyệt đối có thể làm cho nữ nhân từ 8 cho đến 80 tuổi phải thét lên.

Nói nhảm nhiều như vậy, nhưng thời gian trôi qua chẳng qua mới có 2 giây ( =))))

“Ai, còn nói sao.” Thiên Hạo thấy Trầm Di tiến vào. Liền nhấn nút đến tầng của Trầm Di. “Điểm khoa trương của bộ quần áo này, là còn đi kèm với bộ vòng tai thập giá. Vòng tai đó ta thấy phải nặng tới 1 cân, cho nên ta không đeo.”

“Ha ha… ta lại rất muốn nhìn thấy nha…” Không biết Thiên Hạo đeo vòng tai đó lên sẽ thành cái dạng gì, không khỏi có chút tò mò, chỉ đơn giản là tò mò thôi.

“Ngươi? Muốn thấy???” Thanh âm hỏi thăm của đối phương, không khỏi làm Trầm Di ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào Thiên Hạo.

Từ sau khi ở cùng với Sở Trung Thiên, năng lực tiếp nhận ám hiệu đồng tính của Trầm Di so với trước kia thập phần mạnh hơn.

“Ta chỉ là đùa chút thôi.” Chứng kiến biểu tình nghiêm túc của đối phương, Trầm Di không khỏi nhíu mày.

Thiên Hạo… hóa ra thực sự yêu hắn.

Không khỏi thở dài.

Làm sao có thể thế được, hắn đã có Sở Trung Thiên.

Nghĩ đến Sở Trung Thiên, không khỏi cười cười, mình lại có chút nhớ hắn rồi.

Cá tính của mình, thật sự, thật sự là…

Tuy nhiên giữa trưa tới công ty đưa tin, lúc đó có thể gặp hắn a.


Thấy cửa thang máy mở ra, Trầm Di đi ra ngoài. Sau đó giơ tay chào người trong thang máy.

Cửa thang máy đóng, Thiên Hạo bên trong cúi đầu. Vẻ mặt có chút cô đơn. [Ta nói ngươi đừng có luôn mang cái vẻ mặt vợ bé đi]

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đại thúc sau khi trở về, đã thay đổi.

Trở nên không thèm để ý hắn.

Càng hơn nữa giống như đã có người quan trọng.

Trong lòng…thật sự rất mất mát.

……………………………………………………..

Sau khi ăn cơm trưa xong, Trầm Di đến công ty sớm một chút. Chính là chỗ ngồi đối diện không có ai, Sở Trung Thiên còn chưa đến.

Cầm chén trà, Trầm Di định đi pha chén trà, lúc đến cửa ra vào phòng pha trà, liền nghe thấy có người nói chuyện phiếm bên trong. Kỳ thật nói chuyện phiếm trong lúc pha trà thật ra là chuyện bình thường. Trầm Di đang định đi vào.

“Nghe nói nhiệm vụ của Sở Trung Thiên lần này thất bại, thiệt hại rất nặng nề nha.” Nghe được những lời này, Trầm Di dừng bước, chỉ đứng ở cửa ra vào.

“Ha ha ha ha, đúng nha, thật không biết đến lúc hắn đi vào công ty thì biểu tình phát khóc thế nào nha.” Xuất phát từ sự ghen ghét đối với Sở Trung Thiên, người ở bên trong nói chuyện rất khắc nghiệt.

“Hắn đương nhiên không có khả năng thành công, các ngươi biết vì sao không?” Người nọ còn cố ý dừng lại một chút, gợi lên hứng thú của mọi người. “Nghe nói bên đấu thầu kia ghét nhất đồng tính luyến ái.” [Đại tỷ, ngươi nghe cái này từ đâu ra?]

“Sở Trung Thiên hắn là tên đồng tính luyến ái nha, chúng ta cũng đều thấy, cùng tình nhân công khai hẹn hò như vậy, thật là ghê tởm a.”

“Làm sao ngươi biết người đấu thầu kia ghét nhất đồng tính luyến ái?”

“Em trai hắn chính là đồng tính luyến ái, người đấu thầu còn trực tiếp mắng em mình là đồng tình luyến ái khi TV đưa kết quả đấu thầu, các ngươi không thấy a?”

“Tuy nhiên, tình nhân của em trai hắn cùng thật lợi hại, câu dẫn hết đại nhân lại đến tiểu nhân, nghe nói lão đại cùng lão tam cũng bị hắn ăn gắt gao.” ( Vãi mấy bà cô, kỳ thị đồng tính mà hóng tin ghê vậy, không sợ chết vì buồn nôn à?)

“Ha ha ha, vậy sao, chính là không có lão nhị.” Câu đáp lời này, làm cho mọi người xung quanh đều cười ồ lên.

“Đúng rồi, nghe nói hồi trước tiểu tử Sở Trung Thiên chạy khắp nơi vay tiền, nói là mua cái gì đó để nịnh nọt người đấu thầu.”

“Tuy nhiên không có ai cho hắn mượn, nhưng hắn lại vẫn mua được. Thật không biết hắn kiếm đâu ra được cả đống tiền đó.”

“Chắc là đi vay nặng lãi nha, nhìn hắn bây giờ như vậy, sợ là làm gì có tiền trả, ngươi nói xã hội đen có thể nào chém chết hắn không?

“Ai, đẹp trai như vậy, bị chém chết cũng thật đáng tiếc nha.”

“Ta nói ngươi như vậy không được đâu, ngay cả đồng tính ngươi cũng muốn? Ngươi không biết đồng tính luyến ái toàn bị HIV sao?

[Fuck, ngươi đi chết đi]

[Yêm tuyệt đối không phải người kỳ thị đồng tính luyến ái, tuyệt đối không phải. Chỉ là nội dung truyện cần phải vậy, hy vọng mọi người đừng chọi đá.]


“Nghe nói hắn đã dụ dỗ được một tên đồng nghiệp lên giường hắn, chính là cái tên thành thật kia.”

Nghe được những lời này, Tràm Di cũng nhịn không nổi nữa, mở cửa bước vào.

Vốn mấy nữ nhân đang đứng nói chuyện, thấy Trầm Di đi vào, vẻ mặt xấu hổ, sau đó trốn ra khỏi phòng trà.

“Nghe nói bên đấu thầu kia ghét nhất đồng tính luyến ái.” Đột nhiên nghĩ đến những lời nói này, không khỏi nhíu mày.

Có phải là, hắn và Sở Trung Thiên biểu hiện mờ ám quá mức. Bằng không người đấu thầu làm sao có thể nhìn ra bọn họ là đồng tính luyến ái.

Nói như vậy, thật sự là vì mình, đấu thầu mới thất bại a, cho nên Sở Trung Thiên mới không muốn nói với hắn.

Không còn chút tâm tình pha trà nào, Trầm Di trở lại văn phòng.

Chỉ thấy Sở Trung Thiên đã ngồi vào chỗ, cau mày, không biết đang nghĩ gì.

Trầm Di gọi Sở Trung Thiên đứng lên, hai người đi ra ngoài hành lang.

Ánh mắt quái dị của các đồng nghiệp, làm cho Trầm Di cảm giác rất không thoải mái.

“Nhiệm vụ sở dĩ thất bại, là vì ta?” Trầm Di trực tiếp đem khúc mắc của mình nói với Sở Trung Thiên.

Không nghĩ tới, đây là bắt đầu cho sự hiểu lầm.

“Ngươi biết?” Hiện tại ý nghĩ của Sở Trung Thiên rất loạn, cho nên hắn chỉ đơn giản cho rằng, Trầm Di đã biết được chân tướng sự việc.

Thì ra, quả thật là vì hắn. Không khỏi cười khổ một cái, hỏi Sở Trung Thiên.

“Hiện giờ còn thiếu bao nhiêu tiền? Có lẽ…” Không đợi hắn nói hết lời, Sở Trung Thiên đã thô bạo cắt ngang.

“Ngươi là đang…thương hại ta???” Sở Trung Thiên đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lạnh mặt hỏi Trầm Di.

“Ta…ta chỉ là muốn giúp ngươi.” Trên người Sở Trung Thiên phát ra khí lạnh, làm cho thân thể Trầm Di không khỏi run lên.

“Không cần, mọi chuyện mình ta cũng có thể giải quyết.” Nhìn bộ dáng run rẩy của Trầm Di, Sở Trung Thiên không khỏi thở dài. “Ta vừa rồi hơi nặng lời, tối nay ta sẽ đưa ngươi về nha a.”

Có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng hắn đưa Trầm Di về nhà a.

Nhất định phải chờ hắn.

“Ân..”

Thời gian còn lại đều trôi qua trong sự khinh khỉnh của đồng nghiệp.

Cuối cùng cũng tan ca. Hai người đi đến bãi đỗ xe. Sở Trung Thiên lấy xe của hắn ra, Trầm Di ngồi lên ghế phụ.

Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên ngồi xe Sở Trung Thiên, nam nhân lạnh lùng này, đột nhiên lại thể hiện bộ mặt ôn nhu với mình.

Có lẽ, từ đó trở đi, không chừng hắn đã yêu Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên mở đài trong xe ra, giọng nữ ôn nhu quanh quẩn trong xem, là “where do i go from here của Carpenter.”

where do i go from here?

Đi con đường nào?

tell me where do i go from here?


Nói cho ta biết có thể đi ở đâu?

you said you will bring me across the years ( ta nghe bài hát thì là You said you’d take me through the years)

Ngươi đã nói muốn dẫn ta xuyên qua năm tháng.

so where do i go from here?

Như vậy hiện tại ta nên đi đâu?

Cũng là thanh âm ôn nhu, nhưng lại làm cho Trầm Di cảm thấy không thoải mái.

where do i go from here?

Muốn cho ta đi đâu?

Ca từ này thật là quá tệ.

Khuôn mặt của đối phương dưới ánh đèn vẫn y nguyên, nhưng trong lòng cứ ẩn ẩn cảm thấy bất an.

Ngươi yêu ta? Đột nhiên muốn hỏi Sở Trung Thiên điều này. Nhưng cuối cùng lại không thể hỏi được.

Mình không phải nữ nhân, hỏi vấn đề này sẽ chỉ làm cho đối phương cảm thấy nhàm chán tới mức buồn nôn a.

“Đến rồi.” Kỳ thật xe đã ngừng vài phút, Sở Trung Thiên thấy Trầm Di không có động tĩnh gì, nhìn không được liền nhắc nhở.

“Sở Trung Thiên…” Trong lòng ngoại trừ không muốn vẫn là không muốn, giống như ngày mai sẽ không thể gặp lại vậy.

“Hả..”

Trầm Di kéo cổ áo đối phương, ôn nhu cạy mở môi đối phương.

Sở Trung Thiên muốn vươn tay, dùng sức ôm lấy Trầm Di, nhưng đưa tay đến nửa chừng lại dừng lại, nắm thành nắm đấm, sau đó lui về.

Đối phương một mực không đáp lại nụ hôn của mình, Trầm Di lại không để ý, chỉ nghĩ rằng đối phương đang sững sờ.

Ngươi yêu ta? Câu nói kia cuối cùng không cách nào nói ra được, đành phải dùng nụ hôn để truyền đạt đến người yêu mình.

Đến khi nụ hôn chấm dứt, đối phương cũng không có chút nào đáp lại.

“Ta, ta đi về.” Bối rối mở cửa xe, Trầm Di rất nhanh đi ra ngoài.

Sở Trung Thiên nhìn Trầm Di đi vào khu chung cư, không khỏi sờ lên môi mình.

Sau đó hổi phục tinh thân, bực bội cào tóc.

Từ trong xe lấy ra một hộp thuốc lá, rút ra một điếu. Đặt lên miệng, nhưng không có châm lửa.

Bở vì trước kia Trầm Di đã nói, khiến cho hắn giảm việc hút thuốc đi.

Không khỏi cười cười.

Mình thật sự trở thành một tên ngu ngốc.

Nhìn Trầm Di đi vào thang máy. Không khỏi vươn tay đặt lên cửa xe, chạm vào hình ảnh lạnh buốt.

Gặp lại sau, tình yêu của ta


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui