Khách Lạ Đêm Khuya
- Ta mà ở đây thì buồn chết, Khải nghĩ thầm và nhớ đến các cửa sổ ở nhà cậu mở rộng thênh thang cho ánh sáng và không khí tự do lùa vào.
Chú tài xế đưa Khải vào phòng khách cũng tối như phòng ngoài. Đồ đạc gồm có một chiếc bàn nhỏ chứa đầy sách, một máy truyền hình, một máy thâu thanh, chứng tỏ các người ở đây chỉ tiêu khiển trong bốn bức tường chứ không ra đến ngoài.
Một bà đang viết trên một bàn giấy nhỏ đáp lời chào của Khải, bà không mỉm cười và nhìn cậu bé với đôi mắt dò hỏi. Khuôn mặt bà xanh xao, tóc vấn tròn trên đầu như một chiếc khăn.
Khải tóm tắt cuộc viếng thăm. Nỗi lo âu bỗng hiện trên nét mặt nữ chủ nhân. Bà giơ tay run run đỡ lấy phong thư, vừa xé phong bì vừa hỏi :
- Cậu nói rằng cậu không quen biết cái ông đã nhờ cậu mang phong thư này ?
- Thưa bà, anh em cháu gặp ông ta trên con đường đi tới nông trại đàng kia.
- Trông vóc dáng ông ta thế nào hở cậu ?
- Thưa bà, ông ta người cao, mặt xương xương.
Bà Mỹ Lệ càng đọc bức thư, lại càng thêm biến sắc. Bỗng nhiên bà đứng lên lảo đảo, gọi với vẻ tuyệt vọng :
- Cham Nóp, Cham Nóp ơi !
Chú tài xế vừa chạy tới, tay bà run lẩy bẩy chìa bức thư ra :
- Cham Nóp này, hỏng cả rồi, làm sao bây giờ ? Anh đọc đi.
Nét mặt chú ta bỗng cứng rắn lại, trông dễ sợ. Chú trả lời bằng vài tiếng Miên mà Khải không hiểu. Không khí đầy lo âu trong gian phòng làm cậu thấy nghẹt thở. Hay là cậu đã mang tới một hung tín ?
Bà Mỹ Lệ nói :
- Không nên để cho Bích Ngọc hay biết gì hết. Tội nghiệp con bé. Sống thế này thì chịu sao nổi kia chứ. Làm sao bây giờ ?
Vốn tính nhanh nhẩu, Khải bèn tiến đến trước mặt bà ta nói với giọng cả quyết :
- Thưa bà, nếu cháu có thể giúp được bà điều gì, cháu sẽ xin hết sức. Lúc này ba cháu đi vắng, nếu không cháu đã về mời ba cháu sang đây. Nhưng cháu cũng đã lớn rồi.
Bà Mỹ Lệ chưa kịp đáp, thì bà đã té xỉu, nằm bất động trên tấm thảm.
Khải vội giúp Cham Nóp, lúc đó vẫn rất bình tĩnh, để đỡ bà Mỹ Lệ nằm ngả trên chiếc đi văng, bỗng một tiếng kêu làm Khải giật mình ngoảnh lại. Một cô bé vừa chạy lại cúi xuống gần bà Mỹ Lệ gọi :
- Má ơi ! Má ơi ! !
Khải chỉ trông thấy một thân hình nhỏ bé rung lên từng hồi vì thổn thức và mớ tóc dài bỏ xoã sau lưng. Lúc đó chú tài xế đặt tay lên vai Khải, nói một cách khó khăn :
- Cậu -- về -- đi… Cậu -- về -- đi…
Chú nói như một lệnh truyền. Khải lùi dần ra cửa, qua phòng đợi ra tới vườn như một người máy.
Cậu hít một hơi dài cho đỡ tức thở rồi đi bước thấp bước cao về nhà.
- Sao trông mặt anh tái nhợt thế ? Kim Chi hỏi. Người ta tiếp đãi không lịch sự hay sao ?
- À ! Chuyện này rắc rối quá ! Phiêu lưu quá. Cậu nhắc đi nhắc lại trước khi kể cái cảnh tượng kỳ dị cậu vừa mới được mục kích.
- Có kẻ nào đang hăm doạ bà ta và đứa bé gái. Nhưng kẻ đó là ai ? Và tại sao ?
- Thế sao anh không ở lại thêm một lát nữa ?
- Ồ ! Ở thêm có ích gì ? Em không tưởng tượng được nét mặt kinh hoàng của bà ta. Dầu sao anh cũng đã nói bà có thể tin cậy được ở nơi anh.
- Chết ! Anh Khải ! Tự nhiên anh dám hứa hẹn giúp đỡ những người xa lạ, trong khi anh chẳng biết người ta phải quấy ra sao ? Thế ngộ bà Mỹ Lệ phải trốn tránh vì đã làm một điều gì phạm pháp và bà lo sợ khi thấy sắp bại lộ thì sao ?
- Không, không thể có sự đó được. Anh còn vẳng nghe thấy giọng nói tuyệt vọng của bà khi gọi Cham Nóp.
- Cham Nóp ? Anh vừa nói Cham Nóp ?
- Ừ, đó là tên chú tài xế.
- Kỳ lạ thật ! Anh không nhớ sao ? Chiếc máy ghi âm đó… cái tên gọi trong cuốn băng ấy mà.
- Chiếc máy ghi âm ? Ồ đúng, thế này thì khó hiểu thực.
- Đúng là một chuyện bí mật rồi. Anh còn nhớ không, tiếng nói trong máy cũng sợ cảnh sát.
- Mà anh có cảm tưởng rằng tiếng nói trong máy đúng là tiếng bà Mỹ Lệ.
- Thì mình cho chạy lại nghe thử coi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...