Khách Điếm Đại Long Môn

Cung Diệu Hoàng thật sự giữ lời hứa. Hắn cho phép Long Tiểu Hoa quang minh chính đại bước ra khỏi cổng lớn của phủ Diệu vương.

Thậm chí, hắn còn đặc biệt sai người khiêng một chiếc ghế nằm bằng gỗ lim
thượng hạng đặt ở bãi cỏ trước tiền đình để nằm sưởi nắng buổi chiều,
chân gác cao cho người dưới đấm bóp. A hoàn bê đĩa nho xanh biếc tới đặt bên cạnh hắn. Đại gia hắn không chê phiền phức. Tiểu a hoàn chu đáo vặt từng quả nho đút cho hắn ăn.

Long Tiểu Hoa xách váy bước ra ngoài thì thấy Cung Diệu Hoàng ở đó. Nàng
liếc nhìn về phía hắn. Hắn cũng quá thoải mái, quá yên tâm, quá phóng
đãng, quá dung tục rồi. Một mặt vừa khí thế nói không cho người ta cự
tuyệt mình, mặt khác lại thoải mái cho phép người ta đi gặp chồng cũ.
Hắn cũng tự tin quá đấy! Đến bản thân nàng còn không chắc chắn sau khi
nàng và chồng cũ gặp nhau liệu có chuyện lôi đình gì xảy ra không. Sao
hắn có thể tự tin rằng nàng sẽ giữ được sự trinh trắng để quay về phủ
chứ?

- Tôi đi đây. – Nàng lớn tiếng nói.

Cung Diệu Hoàng cắn một quả nho xanh nói:

- Đi sớm về sớm.

- Tôi đi thật đấy.

- Ừm! Rót trà cho tiểu vương. – Câu nói đó như lời tiễn nàng. Rõ ràng là việc nàng đi chẳng có liên quan gì.

Lời nói không hề để tâm gì của hắn chứng tỏ hắn hoàn toàn phủ nhận sức hấp
dẫn của Long Tiểu Hoa. Nàng hoài nghi tiếp nhận mệnh lệnh, nhưng nàng
không hàm hồ cho rằng mình bước chân ra khỏi cổng lớn của phủ Diệu vương là có thể yên ổn mà đi. Nàng vừa niệm “A Di Đà Phật” vừa ngoái đầu lại
nhìn xem có binh lính đuổi theo không. Phải biết rằng, vương tôn quý tộc trong hoàng thành và nhân vật nam biến thái trong tiểu thuyết dâm đãng
chẳng có gì khác biệt, giữa bọn họ có thể viết một dấu bằng cực lớn. Thế nào là lạt mềm buộc chặt, thế nào là thả trước rồi bắt lại sau, trước
gian tà, sau giam hãm… là những thú vui trong cuộc sống của họ. Họ có
cùng ham thích là chơi trò đuổi bắt với nhân vật nữ. Nàng đã bỏ đi, nếu
bị hắn bắt về thì chắc chắn sẽ “bị thương yêu” đến chết đi sống lại mất.

Nguồn ebooks: http://.luv-ebook.com

Mau chạy đến chỗ chồng cũ đại nhân thôi. Nàng không muốn bị nhốt trong sọt lợn nhìn thế giới đâu.

- Đại đạo Lễ Sĩ… Hắn nói chồng cũ của mình sẽ đến đó tịch biên tài sản nhưng đại đạo đó ở đâu?

Khi chạy xa rồi, đứng trên đường phố kinh thành ngựa xe nườm nượp, Long

Tiểu Hoa mới ý thức được rằng mình đang ở nơi hoàn toàn xa lạ, kinh
thành phồn hoa, dưới chân thiên tử, tửu lầu san sát, ai cũng vội vàng,
chẳng hề có lấy một khuôn mặt quen thuộc. Nàng đứng giữa đường, không ai nhận ra nàng là tiểu thư nhà họ Long. Thậm chí chẳng ai thèm để ý đến
nàng. Nghĩ đến sự nổi tiếng của mình ở thành Đồng Khê, đến cả cậu bé gặm kẹo bên đường cũng biết nàng là tiểu thư nhà họ Long, bị đại chưởng quỹ chiếm vị trí làm chủ, đá xuống làm tiểu nhị. Lúc này, nàng mới cảm thấy nơi đây hoàn toàn không giống với thành Đồng Khê. Ở đây có lẽ cũng ít
người biết chồng cũ của nàng nhưng chắc chắn sẽ có người biết Thập cửu
điện hạ mới trở về kinh thành.

- Họ…

Giọng nói kéo dài lệnh cho ngựa dừng lại vang lên. Nàng ngoái đầu nhìn thì
thấy một con ngựa vừa dừng lại, đang giơ hai chân trên đầu mình. Nàng sợ toát mồ hôi, ngồi thụp xuống đất.

- Nha đầu, cô lao ra đường ngây người ra làm gì? Muốn chết hả? – Người
phu xe thắng ngựa lại, giận dữ nhìn Long Tiểu Hoa đang run sợ ngồi bệt
dưới đất không hiểu chuyện gì mà quát: - Muốn chết thì đi tìm chỗ khác.
Đừng làm lỡ thời gian Dư đại nhân đi tịch biên tài sản.

Rèm xe ngựa được kéo lên, một vị đại nhân mặc quan phục thò đầu ra quát phu xe:

- Có chuyện gì thế?

- Khởi bẩm đại nhân, một tiểu nha đầu đứng ngây người trước xe nên thuộc hạ mới phải dừng ngựa lại. Đại nhân không sao chứ ạ?

- Không sao. Đừng để lỡ thời gian. Thập cửu điện hạ còn đợi ta cùng đi trưng thu tài sản phủ Hữu tướng để sung công đấy.

- Dạ. – Người phu xe vội vàng trấn tĩnh con ngựa, nhìn nha đầu còn ngây
ra ở dưới đất: - Đại nhân không trị tội cô làm lỡ việc công. Cô còn
không mau tránh đường. Hay là cô muốn xe ngựa của ta trèo qua người cô
hả?

Long Tiểu Hoa lập tức xoay người định đứng dậy thì thấy chiếc xe ngựa đang
không ngần ngại lao về phía mình nên nàng đành đổi tư thế bò. Như vậy
mới kịp thời để không bị xe ngựa lao qua người.

Nàng nhìn chiếc xe đã chạy xa và hiểu được mình nên đi theo hướng nào. Nàng
nhận ra vị đại nhân đó. Đó chính là người đã đến thành Đồng Khê ép chồng cũ của nàng quay về hoàng thành. Đúng là bộ mặt lạnh lùng của người làm việc công. Trông nàng giống người qua đường lắm sao? Nàng là nhân vật
quan trọng như vậy mà ông ta chả nhận ra nàng gì cả.

- Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến hư danh, mau đến đại đạo Lễ Sĩ thôi.

Nếu Long Tiểu Hoa đi bộ thì phải mất một canh giờ. Đợi khi nàng lê đôi chân mỏi như của mình đến nơi thì người ta đã vây kín đại đạo này rồi. Lối

vào chật ních người xem. Nàng hoài nghi lê bước về phía trước, nhìn hàng người kiễng chân, rướn cổ đang bị quan binh đẩy lùi lại phía sau. Nàng
quá nhỏ bé nên hoàn toàn không biết phía trước đang xảy ra chuyện gì,
chỉ cảm thấy quang cảnh nơi đây náo nhiệt hơn cả buổi tổ chức tặng chữ
của Tiểu Như Ý ở khách điếm của nàng. Chồng cũ nhà nàng là người quan
trọng như vậy sao? Mọi người không tiếc giẫm đạp lên nhau để được nhìn
thấy hắn ư? Điều quan trọng nhất là làm sao hắn có thể không phân hoàn
cảnh, tuổi tác, tầng lớp mà mê hoặc cả nam nữ, già trẻ, lớn bé như vậy?

- Mau nhìn kia. Mau nhìn kìa. Từng hòm, từng hòm châu báu một. Trời ơi,
vàng sáng lấp lánh. Cả đời tôi chưa từng nhìn thấy nhiều châu báu như
thế bao giờ.

- Đúng vậy. Viên ngọc trai đó to như đầu con trai tôi vậy. Đặt những thứ
này trong nhà mà nói là Hữu tướng không hám tiền thì ai tin chứ?

- Haizzz! Tôi còn tưởng Hữu tướng này là người thanh liêm. Kết quả cũng
đen tối như vậy thôi. Thập cửu điện hạ này là người của ai thế? Sao vừa
mới về kinh thành chưa được mấy ngày mà đã quét sạch phủ Hữu tướng rồi?
Đó là người của Diệu tiểu vương gia ư?

- Phải đấy. Phải đấy. Mấy ngày trước, không phải Tiểu vương gia đã cùng
Thập cửu điện hạ đến trà quán uống trà xem kịch sao? Có lẽ lúc đó, họ
bàn chuyện làm sao để phế truất Hữu tướng. Tiểu vương gia này đúng là
người thông minh. Không trực tiếp ra tay mà để cho Thập cửu điện hạ vừa
mới về kinh thành làm việc đó. Thật đúng là một nước cờ hay!

Đám người ngày một đông lên. Không có từ nào nói về Long Hiểu Ất cả, mỗi
câu mỗi chữ đều nhắc đến Thập cửu điện hạ. Long Tiểu Hoa kiễng chân thế
nào cũng không sao thấy được phía trước. Nàng giậm chân, cúi người, một
lần nữa dùng tư thế bò bốn chân. Nàng bò với tư thế đó để tiến lên phía
trước. Nàng bị người ta giẫm vào tay mấy cái, khi đang định ngẩng đầu
đứng dậy thì lại nghe thấy giọng nói huyên náo vang lên:

- Mau nhìn kìa. Đó là tiểu nữ của Hữu tướng, mỹ nhân nổi tiếng của kinh thành chúng ta đấy.

Nàng ngước nhìn thì chỉ thấy một thiếu nữ mặc đồ xanh đang quỳ dưới đất
hướng về phía người mặc triều phục màu tím sậm. Cô ấy rất xinh đẹp, đôi
mắt sáng, đôi môi đỏ mọng, chỉ có đôi lông mày là chau lại. Cô ấy khóc:


- Thập cửu điện hạ, vì sao người phải tuyệt đường sống của cha tôi như
vậy? Chỉ mình cha tôi đắc tội với người, sao người lại đổ họa cho cả gia đình chúng tôi, lại còn gắn thêm tội danh tham ô cho cha tôi nữa?

Long Tiểu Hoa bỗng mở to mắt ra nhìn. Cô nương đó đang nhìn về phía người
mặc triều phục. Nàng chỉ thấy người đó mặc bộ triều phục cao quý màu tím sậm, lạnh lùng đứng một bên nhìn cô nương đáng thương dưới đất. Đôi mắt đen đó toát lên vẻ lạnh lùng thấu xương. Đó là ánh mắt khinh thường và
ghét bỏ. Hắn không hề lại gần cô nương đó mà chỉ lãnh đạm trả lời:

- Tiểu thư thật biết nói đùa. Hữu tướng và ta cùng là thần tử. Thần tử
trong triều thì sao có thể nói là đắc tội với nhau được chứ? Tất cả đều
thuận theo ý trời, theo ý chỉ của Thánh thượng, ta cũng chỉ phụng thánh
chỉ mà thôi. Tội danh tham ô phải bị lưu đày.

- Cha tôi là quan thanh liêm. Bị ô nhục như vậy, người nghĩ liệu ông có thể sống nổi không?

Một tràng cười lạnh lùng phát ra từ đôi môi cong đó. Đôi mắt đen liếc nhìn
những hòm châu báu trước mặt, hắn cúi người ghé sát về phía cô nương kia thêm một chút, thấp giọng nói:

- Nếu đã như vậy thì chết là tốt nhất.

- … - Cô nương đó bàng hoàng, hoang mang nhìn nụ cười tà ác của Thập cửu
điện hạ: - Thập cửu điện hạ nói như vậy, tiểu nữ không thể không hoài
nghi có phải người đang trả thù riêng không?

- Trả thù ư? Hữu tướng luôn trung quân, ái quốc. Có chuyện gì đáng để ta phải trả thù chứ?

- Thập cửu điện hạ trả thù chuyện cha tôi đề nghị Thánh thượng lấy mỹ nữ
đổi lương thực, gả mẫu phi của người sang nước láng giếng mười năm
trước.

- …

- Gia phụ lo cho chúng sinh nên mới nghĩ cách đổi nữ nhân lấy lương thực, có lương thực để cứu bách tính, vì nước vì nhà vì vua. Sao người có thể vì chuyện đó mà… - Cô nương đó còn chưa nói hết thì đã cảm thấy cằm
mình đau nhói. Đôi mắt cô mở to nhìn Thập cửu điện hạ cao lớn bỗng nhiên cúi xuống nắm chặt cằm mình. Sau cái đau nhói đến tận xương thì cô thấy đôi môi đó hé mở…

- Tiểu thư đã gả cho nhà người ta chưa? – Hắn hỏi, tạm thời khiến cô
nương đó quên mất tình cảnh lúc này, quên mất đang nói lý cho cha mình
mà lắp bắp trả lời:

- Tiểu nữ… vẫn chưa xuất giá.

- Vậy thì tốt! Dư Trung Quân, Dư đại nhân! – Hắn buông cằm cô ra, ngoái
đầu gọi vị đại nhân đi cùng, nói: - Đã tịch biên và kiểm kê xong hết
chưa?

- Khởi bẩm Thập cửu điện hạ. Tất cả tài sản đã bị tịch biên. Chiếu theo
thánh chỉ sẽ thu về quốc khố. Đây là danh sách ạ. – Dư đại nhân cung
kính dâng tờ danh sách lên nhưng Thập cửu điện hạ gạt đi.


- Còn chưa đủ. – Hắn nhìn lại phía sau, xoa tay, thản nhiên nói: - Nếu là nhà người khác thì cũng có thể coi là xong, nhưng phủ Hữu tướng còn có
một tài sản đặc biệt nữa.

- Điện hạ, ý điện hạ là…

- Nữ nhân. – Hắn cúi đầu thì chỉ thấy sắc mặt cô nương đó tái nhợt: - Nếu Hữu tướng cảm thấy có thể đem nữ nhân đổi lấy lương thực thì tiểu nữ
chưa chồng của ông ta cũng có thể thu vào quốc khố.

- Điện hạ, thần chưa nghe nói sung công nữ nhân vào quốc khố bao giờ ạ…

- Ta bảo sung công là sung công. Cứ giữ trong quốc khố. Đợi khi nào hết
lương thực, ta sẽ dùng đến. – Hắn nói xong thì phủi tay, vén áo, nhìn cô nương với khuôn mặt trắng bệch đó mà nói: - Cô nên cảm ơn cha mình đã
có chủ ý tốt lo cho triều đình. Đem nữ nhân đổi lấy lương thực, chưa
biết chừng đây lại là cách hay. Cô thân là tiểu nữ của Hữu tướng cũng
nên sớm có giác ngộ. Cô thử định xem mình đáng giá bao nhiêu thạch lương thực?

- … Người…

Hắn không thèm nhìn cô nương đang kinh hãi quỳ dưới đất mà xoay người dặn dò Dương Trung Quân:

- Dư đại nhân, trong danh sách có thêm một hạng mục nữa, con gái ruột có thể đổi lấy lương thực.

- … Dạ.

Cô nương quỳ dưới đất cố vùng lên mà nói:

- Ngươi là đồ tiểu nhân lấy việc công để trả thù riêng. Ngươi cố ý trả
thù cho mẫu phi của mình. Nếu mười năm trước, ngươi không mắc tội làm
thâm hụt quốc khố, thì sao cha ta lại nghĩ ra cách lấy mỹ nữ đổi lương
thực chứ? Nếu nước láng giềng không nhòm ngó mẫu phi của ngươi thì sao
Thánh thượng lại đưa bà ấy đi. Ngươi không trách danh tiếng của mẫu phi
mình bị đồn xa, không trách mình làm thâm hụt quốc khố, sao lại trút
giận lên người khác hả?

Long Tiểu Hoa cảm thấy như mình đang xem kịch vậy. Hai nhân vật đang cãi
nhau, mâu thuẫn kịch liệt. Kết quả cuối cùng chẳng giống vở kịch sao?
Điểm này không giống với kết thúc mà nàng thích. Nếu không phải nhân vật nam là chồng cũ của nàng thì có lẽ nàng đã sớm nhấc bước bỏ đi rồi. Có
khi lại còn gào thét đòi trả lại vé nữa ấy chứ.

Nàng nhìn cô nương đó vừa rên rỉ vừa nhích về phía mình. Nàng không biết có
nên lùi lại nhường không gian diễn cho người ta không? Nàng muốn an toàn lùi lại phía sau với mọi người thì phát hiện ra phía sau mình đã trống
không. Nàng ngoái đầu lại nhìn thì chỉ thấy đám đông náo nhiệt không nói gì mà đã tự lùi sau mấy bước bỏ lại nàng một mình bò ở đó xem kịch. Chỉ vì quá mải mê nhìn nhân vật nam nên nàng vẫn giữ nguyên tư thế. Thấy
nhân vật nữ khóc lóc, nhân vật nam càng lúc càng tức giận mà nàng thậm
chí còn tiến đến gần hơn.

- Người đâu, đưa cô ta đi. Hãy chăm sóc cô ta cho tốt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui