Tử Anh ngày ngày đi lại khó khăn với cái bụng to, cô vẫn sinh hoạt như vậy, hay đọc sách cho bảo bối nhỏ của cô nghe, hôm nay cũng vậy, Tử Anh ngồi trên. ghế salon với đỉa táo gọt sẳn, cô vừa ăn vừa đọc sách.Nghe thấy tiếng nhấn chuông cổng, cô đi từ từ ra ngoài, vừa mở cửa cô liền hốt hoảng suýt té ngã, cũng may Diệp Tử Kỳ nhanh tay đở lấy, anh cũng rất kinh ngạc, không ngờ bụng cô đã to như vậy, anh giở giọng trách mắng.
-" Sao? em định trốn anh đến khi nào! định giấu anh đến khi nó lớn luôn sao?"
-"Em....em! không phải định giấu anh! em định tìm cách nói với anh!"
-"Vào nhà! anh cho em biết tay!" Diệp Tử Kỳ dìu cô vào trong nhà,để cô từ từ ngồi xuống ghế salon.
-"Em ở một mình sao? làm sao có thể ở một mình được!" vừa nói anh vừa đưa mắt nhìn khắp căn nhà.
-"Anh à! em là bác sĩ ! là bác sĩ đó! cần ai nữa chứ!"
-"Dù là vậy cũng không thể ở một mình! anh sẽ tìm cách đưa gì Điềm sang chăm sóc em!"
-"Không cần đâu! em ở một mình không sao mà! bác sĩ hàng tháng vẫn đến đây kiểm tra định kì cho em!"
-"Em có tin anh nói chuyện này với cha mẹ không!" Diệp Tử Kỳ quay phắt sang lườm cô
-"Được rồi! " mặt cô xụ xuống trông rất đáng yêu.
Diệp Tử kỳ đi đến bên ghế ngồi cạnh cô.
-"Nói cho anh biết! cha đứa bé là ai?"
-"...!"
-"Mau nói cho anh biết! tại sao hắn không quan tâm em mà bỏ em một mình!"
-"Em..... em không thể nói cho anh biết được!"
Diệp Tử kỳ nổi giận
-"Được lắm! em không nói, rồi anh cũng sẽ điều tra ra! hãy nghĩ ngơi cho tốt vào, đừng để ảnh hưởng sức khỏe...anh về đây.
Diệp Tử Kỳ đi rồi,Tử Anh lại sờ lên bụng ( Bảo bối nhỏ của mẹ! mẹ phải làm sao đây!)
.........//////......////.......//////........
Quả nhiên hôm sau gì Điềm đã bay sang Pháp, Diệp Tử Kỳ nói rằng Tử Anh làm việc mệt mỏi nên cần người chăm sóc, cha mẹ cô đã cho phép gì Điềm sang đó, anh lại bị gắn thêm một tội danh che giấu, bao năm qua anh bị bao nhiêu tội vì cô rồi.
Cuộc sống của Tử Anh cũng đở hơn, có người chăm sóc tốt, sức khỏe đều rất tốt.
......////......////......///................
Rồi ngày kia, bảo bối nhỏ cũng ra đời, nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ nó cười khanh khách.Lâm Tuyên cũng có mặt ở đó, anh bế nó lên, hôn lên gương mặt nhỏ bé trắng nỏn kia, anh khẻ nói.
-"Con rất giống mẹ!"
Đứa bé không hiểu gì, chỉ nhoẻn miệng cười rất đáng yêu.
-"Em định đặt nó tên gì?"
-"Em không biết cái tên gì hay! hay anh đặt cho nó một cái tên thật ý nghĩa đi!"
-"bảo bối! con sinh vào ngày hè! hay là .......Nhật Hạ đi! Diệp Nhật Hạ!"
Tử Anh nhìn Lâm Tuyên đang bế con bé,miệng nở nụ cười.
-"Diệp Nhật Hạ! tên thật đẹp! "
Không lâu sau đó Diệp Tử Kỳ cũng bay sang thăm cháu, anh mua một đống đồ, rồi tổ yến, rồi nhân sâm, rồi bình sữa đủ thứ màu sắc,bế đứa bé trong lòng, rồi anh nâng lên cao xoay một vòng.
-"Nhật Hạ! tên của con thật đẹp!"
Đứa bé cười khúc khích rất vui thích cảm giác này.
-"Anh không cần mua nhiều vậy đâu! có hết cả rồi! chất đầy một nhà mất!" Tử Anh lục đống đồ trên sàn nhà,miệng lẩm bẩm.
Diệp Tử Kỳ quay sang
-"Anh thích mua cho tiểu Hạ Hạ không được sao?" nói xong còn hôn lên má tiểu Hạ Hạ.
-"Được rồi! mặc kệ anh!"
suốt cả ngày hôm đó Diệp Tử Kỳ chơi với con bé, cười rất vui vẻ, nhưng anh không được ở lâu, lại phải về lo việc công ty.
Tử Anh ngày ngày có Tiểu Hạ Hạ bên cạnh, thi thoảng Lâm Tuyên và anh trai đến chơi với Con bé, cô đã cảm thấy rất vui vẻ rồi, cô không cầu gì hơn.
----------//-------/////-------//////-----------
Từ hôm đánh Tử Anh và đuổi cô đi, tâm trạng Lãnh Hàn cũng có chút áy náy, không ngờ cô thật sự rời đi, không để lại một chút dấu vết.Anh cũng không nghĩ nữa, bây giờ anh hận cô còn không kịp, cô hại anh mất đi đứa con, anh làm sao có thể nghĩ đến cô nữa.
Thấm thoát đã Sáu năm trôi qua, công ty Lãnh Hàn ngày càng lớn mạnh, vươn xa ra khắp thế giới.Lãnh Hàn vẫn là người đàn ông độc thân ngoài 30, vẫn phong độ và đẹp trai như xưa, nhưng nét lạnh lùng đã vượt xa hơn so với trước, từ vụ đó Lãnh Hàn càng trở nên âm trầm, chỉ là công việc công việc và công việc.Chị anh là Từ phu nhân không ngừng thôi thúc anh lấy vợ, nhưng vết thương lòng kia mãi ăn sâu trong lòng khó vứt ra được, thôi thì anh cứ như vậy, cái gì đến thì sẽ đến thôi.
.........hết...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...