Trên giường Ngôn Mộc ngủ rất an ổn, lông mi dài nhỏ khép lại mặt ửng hồng hơi ra mồ hôi. Y khi ngủ điềm tĩnh yên bình khóe miệng cong lên, tựa hồ mơ tới chuyện gì cao hứng.
Ta dùng khăn mặt nhẹ lau mồ hôi hột trên trán y lăn xuống, sờ lên cái trán sau khi đã lui nhiệt, cả người mới thở ra nhẹ nhàng.
Ta tận lực không kinh động y ra ngoài phòng, đóng cửa lại sau đó mới đi tiếp đến thư phòng. Bắt đầu mở giấy ra, cầm bút lên viết, phân biệt viết xong hai phong thư. Một phong để bồ câu đưa thư mang đi, một phong khác thì lại gọi thị vệ đưa đi.
Làm tốt những việc này, ta mới có lòng dạ lo lắng chuyện mình cần làm. Đêm qua cùng người kia hiệp nghị, hai năm qua tìm chứng cứ đã đầy đủ, chỉ sợ gần đây là có thể sửa lại được án xử sai.
Chỉ là chẳng biết vì sao, rõ ràng đã chuẩn bị mọi chuyện, trái tim của ta không cách nào kiềm chế lại. Cảm giác nhận ra, sẽ có chuyện khó dự liệu được sẽ phát sinh.
Ta xoa xoa cái trán, quyết định không suy nghĩ nhiều. Bây giờ chuyện khó khăn nhất sắp bước qua, ta quan trọng nhất là phải bảo vệ tốt cho Ngôn Mộc cùng cha ta.
Lúc đẩy cửa ra, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào mà, không khí bốn phía phảng phất đều nhiễm phải ấm áp.
"Mạch sư huynh, những ngày tháng này ngươi trải qua cũng thật là có tư có vị." Tiếng nói quen biết khiến ta hơi bất ngờ, giương mắt nhìn lên nam tử nghiêng người dựa vào trên đỉnh xà ngang, tay chống cằm mặt mày cúi thấp xuống, hai chân lười nhác lẫm lẫm liệt liệt mở rộng.
Động tác thô lỗ cũng không giảm chút nào phong thái của hắn, chỉ là xa xa nhìn, nam tử lông mi dài như lá liễu, thân như ngọc thụ, một bộ bạch y lỏng lỏng lẻo lẻo treo móc ở trên người, khóe miệng ý cười như có như không khiến gương mặt kia đặc biệt yêu nghiệt.
"Sao ngươi lại tới đây?" Ta có chút bất ngờ, người sư đệ này của ta xưa nay không thích sự phồn hoa của thành Lăng Dương, hắn ngại chỗ này quá mức náo nhiệt.
"Đừng nói nữa, không phải là lừa Đại sư huynh, nói phu lang hắn cổ họng không thể chữa, cư nhiên ta đã chuồn êm nhưng sau đó vẫn luôn đuổi giết ta. Chuyện này quả thật quá không có thiên lý, cũng không suy nghĩ tốt xấu ta là ân nhân cứu mạng."
Hắn phi thân rơi xuống đất, đứng trước mặt ta, ngữ khí vẫn tức giận bất bình tức giận mắng Liễu Diệc Trần. Ta có chút buồn cười, mặt ngoài lại không lên tiếng, nhẫn nhịn tính tình hỏi hắn: "Ngươi sẽ không vì tránh né, mà chạy tới chỗ của ta chứ?"
"Ta chỉ tùy tiện tìm ngươi, đến trong phủ ngươi hỏi thăm, liền tìm tới nơi này. Ta tới đây, còn có một chuyện, vì tiểu sư đệ trả lại nợ nhân tình. Thực sự là không hiểu, ta đây thần y khi nào phải giúp người sinh con?"
Dáng vẻ hắn than thở hoàn toàn không có hình tượng gì để nói, mới vừa một bộ dáng công tử ca lười nhác, bây giờ ở trước mặt ta tùy ý vô cùng.
"Tứ sư đệ thế nào rồi?"
Lúc ta đại hôn, sư phụ cùng đồ đệ đang vân du tứ hải. Lúc đó tiểu sư đệ xảy ra chuyện, Liễu Diệc Trần cùng Mục sư đệ tự nhiên không thể tới tham gia lễ cưới.
"Bị ma đầu đoạt đi rồi, không biết hắn lúc nào có thể tỉnh?" Nói đến cái này, Mục Ngự Hàn có chút táo bạo, mặt mày nhăn cùng một chỗ.
Ta nhìn hắn, không biết tin tức này là tốt hay là xấu. Mục Ngự Hàn thấy ta nhíu lại lông mày, vỗ lên bờ vai của ta, cười nói: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, không chết được. Huống chi ma đầu này ta lần đầu tiên thấy hắn hỏng mất, thực sự là sảng khoái chết ta rồi."
Hắn nói lời này hàm răng nhếch lên cười đến khanh khách vang vọng, ánh mắt ác liệt tràn đầy lệ khí.
Bất quá hắn ngược lại rất nhanh khôi phục thần sắc phẫn hận, tha thiết mong chờ kéo ta, nói muốn nhìn Ngôn Mộc phu lang của ta.
Ta dẫn hắn đi đến trong phòng, vừa vặn ta cũng muốn để cho hắn nhìn Ngôn Mộc, động tác này của hắn ngược lại rất hợp tâm ý ta.
Lúc đẩy cửa phòng ra, Ngôn Mộc đã tỉnh rồi. Nhìn thấy ta trở về, ánh mắt Ngôn Mộc toả sáng, hai chân để trần từ trên giường chạy xuống.
"Hồ đồ, rất lạnh làm sao không mang giày?" Ta đi nhanh lên đến trước mặt y, ôm lấy thân thể gầy gò, tay nắm mũi y, làm bộ hung tợn nói: "Sinh bệnh cũng không thành thật ngốc ở trên giường, ta cũng sẽ không chạy."
"Phu quân, ta nhớ ngươi."
Nhìn y lấy lòng mình hôn hai gò má của ta, đầu dựa vào lồng ngực rắn chắc, trên mặt dịu dàng một mảnh ý cười. Ta ôm chặt thân thể trong lồng ngực, đi đến bên giường, mới đặt y lên giường đắp kín đệm chăn dày nặng.
"Thân thể có khỏe không, vừa nãy đi một chuyến tới thư phòng?" Ta sờ lên cái trán của y, nhìn Ngôn Mộc được ta quan tâm mặt mày cong cong, cả người mang theo điềm tĩnh tốt đẹp thư thái.
"Không sao rồi, đều là công lao của phu quân." Y cúi đầu xuống, sắc mặt từ từ nhuộm màu hồng nhạt, nhìn thần sắc của y đã biết là đang nghĩ tới chuyện buổi trưa rồi.
"Hừ hừ." Lúc thanh âm Mục Ngự Hàn vang lên, ta mới phát hiện mình đem một người lớn sống sờ sờ làm cảnh ở một bên.
"Ngôn Mộc, đây là Mục sư đệ ta đã nói với ngươi."
Nhìn Mục Ngự Hàn đi tới trước giường, khi Ngôn Mộc muốn đứng dậy, ta đè y lại: "Không cần quan tâm nghi thức xã giao này nọ, ngoan ngoãn ngồi cho ta."
"Mạch sư huynh, phu lang nhà ngươi cũng thật là tuấn tú, khuôn mặt nhỏ thon thả, diễm phúc không cạn."
"Y da mặt mỏng, ngươi cứ nói chuyện như vậy, ta liền ném ngươi ra ngoài." Ta ôm Ngôn Mộc trên giường vào trong ngực, nhìn Ngôn Mộc vì lời trêu chọc mà sắc mặt đỏ lên.
Tay Ngôn Mộc bị bàn tay to của ta bao lấy, ta nhìn y giương mắt nhìn Mục Ngự Hàn, có chút câu nệ mở miệng "Mục đại ca, lần đầu tiên gặp gỡ, chào ngươi!"
"Nghe danh đã lâu không bằng gặp mặt, Nhị tẩu khỏe."
Thấy Ngôn Mộc đưa tay ra, Mục Ngự Hàn cũng hữu hảo nắm chặt. Thấy bọn họ buông tay ra, ta mới mở miệng: "Ngự Hàn, giúp Ngôn Mộc khám thân thể, y mới vừa mang thai đã bị nhiễm phong hàn."
Mục Ngự Hàn ngồi xuống, thần sắc cũng không như vừa nãy không đứng đắn. Y đặt ngón tay ở trên mạch đập của Ngôn Mộc, tay tìm tòi rồi buông ra.
"Không sao, mang thai cần nhất là phải cố gắng an thai. Nam tử sinh con vốn cũng không dễ dàng, lúc bụng bảy, tám tháng sư huynh dẫn Nhị tẩu đi tản bộ nhiều, sẽ có lợi cho sinh sản."
Lời Mục sư đệ nói ta tất nhiên là ghi ở trong lòng, Ngôn Mộc là người ở trên đầu quả tim của ta, sợ khi lúc đó sinh con cũng phải phiền phức hắn tới đây một chuyến.
"Để trả ân tình của tiểu sư đệ, không bằng ở lại đây mấy ngày?"
"Chính là ý đó, vẫn là sư huynh rõ ràng tâm tư ta." Nhìn sư đệ càng ngày càng không nghiêm túc, ta gọi quản gia đến dẫn Mục Ngự Hàn đi phòng khách, trong phòng mới rốt cục chỉ còn lại ta và Ngôn Mộc.
"Ngôn Mộc, cực khổ rồi." Tay của ta trượt tới dưới cái bụng còn chưa nhô lên, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt nhẹ, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, lại nhìn Ngôn Mộc sắc mặt vui mừng mà không có cách nào mở miệng.
Tâm tư cảm động, lời tâm tình nóng bỏng bình thường, cũng không đến mức làm tâm tình ta nổi sóng chập trùng.
"Không khổ cực, vì phu quân sinh con dưỡng cái, vốn là chuyện may mắn. Mạch Bạch, ta rất vui vẻ."
Y rất ít khi gọi tên của ta, trong ngày thường chỉ thích kêu phu quân. Giờ khắc này, thần sắc Ngôn Mộc nghiêm túc như vậy, tay y trắng nõn che lên lưng bàn tay ta, tiện đà mười ngón liên kết.
Mặt y mỉm cười tới gần mặt của ta, bên tai khẽ lẩm bẩm: "Kết tóc vi quân thê, suốt đời hầu quân (chồng)."
Viền mắt ta nóng lên, ôm y càng chặt hơn. Thiên ngôn vạn ngữ, sao có thể nói với y bằng đôi câu vài lời.
Sau ba ngày, buổi trưa.
Người mang thai khó tránh khỏi hay buồn ngủ, nguyên bản nằm trên ghế dưới tàng cây Ngôn Mộc đột nhiên không còn âm thanh, ta quay đầu lại nhìn mới phát hiện y ngủ say.
Ngày thu ánh mặt trời chẳng hề oi bức, gió nhẹ nhu hòa hòa tan ở trong không khí. Từng tia từng tia sáng xuyên thấu qua kẻ cây tán lá, chiếu vào trên mặt Ngôn Mộc còn mang theo đỏ ửng.
Gió nhẹ hơi say lướt nhẹ qua mặt, vén lên vạt áo Ngôn Mộc, gió nhẹ nhàng làm lay động.
Dáng dấp Ngôn Mộc ngủ, vừa yên tĩnh vừa đặc biệt đẹp đẽ. Ta cúi thấp thân thể xuống, đem thảm nhỏ đắp ở trên người y, mới đứng dậy ôm y từ trên ghế nằm lên.
Người trong ngực vẫn chưa bị động tác của ta đánh thức, ta cẩn thận nện nhẹ bước chân, phòng ngừa quá mức xóc nảy sẽ quấy rầy giấc ngủ của Ngôn Mộc.
"Thiếu gia, người nhà mẹ đẻ thiếu quân đến, lúc này đang ở trong phòng khách." Người hầu hấp tấp chạy đến trước mặt của ta, ta còn chưa kịp mở miệng đã phát hiện người trong lồng ngực nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, hai mắt mới vừa nhắm lại đã bị giật mình.
Ta phất tay với tôi tớ một cái, ra hiệu hắn rời đi. Ngôn Mộc tựa hồ lấy lại tinh thần, mới nhẹ giọng mở miệng: "Phu quân, thả ta xuống đây đi, chúng ta cùng đi đón cha cùng phụ thân."
Ta thấy y đã tỉnh lại, biết y da mặt mỏng, sợ là không dám để cho ta ôm.
Dắt tay y, ôm sát eo y, mới bắt đầu nhanh chân đi đến phòng khách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...