Phong, chủ tịch tập đoàn Đông Phong, bên ngoài làm việc xấu.
Hắn trước mặt mình chẳng qua chỉ là phá lệ, tuy cô đến tột cùng không hiểu hắn đang làm gì, nhưng cô vẫn gật đầu:
“Yên tâm đi, tôi hôm nay cái gì cũng không thấy.” Phó Ngự Phong lại liếc cô một cái, không lên tiếng, Dịch Phàmlấy xe lán ra khỏi tay cô đẩy đi, chiếc xe lăn từ từ lãn cất lên ô tô, sau đó rời đi.
Lúc về nhà, ôn Lương chụp ảnh giấy đàng ký kết hôn gửi cho ÔnTranh Hữu, vui vẻ nói chuyện video với ông nội một lúc, sau khi
cúp điện thoại thì mệt mỏi nằm trên giường.
Chuyện xảy ra hôm nay thật mơ màng nên đến giờ cô vẫn còn hơi hoang mang.
Con vịt mà cô đã ngủ hôm đó cư nhiên lại là Phó Ngự Phong, chủ tịch tập đoàn Đông Phong?
Thế giới này thật kỳ diệu, ôn Lương lẩm bẩm mấy câu mộng mị, liền chìm vào giấc ngủ say.
Sau khi đi lĩnh chửng về, cuộc sống của ôn Lương hầu như không có gì thay đổi, vẫn như trước mỗi ngày đến công ty thực tập, sau đó lại thu minh làm tổ
trong phòng trọ vẽ tranh.
Phó Ngự Phong cũng chưa từng xuất hiện trong khoảng thời gian này, thậm chí còn không hề gọi một cuộc điện thoại.
Ôn Lương cũng vui vẻ nhàn nhã, vui vẻ tận hưởng thế giới độc thân của minh.
Những ngày như vậy liên tiếp trôi qua một tháng, Đông Thành cũng từ chớm thu cũng đã bước sang cuối thu, hai hàng lá bạch quả trên đường phố cũng đã ngả vàng, theo gió lạnh ào ào rơi xuống, người đi đường tới tới lui lui cũng đồng loạt khoác lên mình
chiếc áo bành tô.
Hôm nay là thứ 7, ôn Lương ngủ một giấc thật ngon, sau đó dậy ăn chút gì đó, sau đó nữa lại bọc chăn bông nép vào sô pha để hoàn thiện bức tranh ” Lương mục” mà cô đã vẽ dở trước đó.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Ôn Lương cầm điện thoại, liếc nhìn thoáng qua cái tên trên màn hình, kinh hỉ tiếp điện thoại:
“Thừa Thừa, cậu thế nào? Không phải cậu đi nước ngoài cùng đoàn quay phim sao? Sao lại gọi điện thoại cho mình vậy? ”
” ôn Lương, hahaha, lão nương đã trở lại! Hiện tại cậu đang ờ đâu, đi, mình dẫn cậu đi ra ngoài ngắm nhìn thiên hạ! Tớ muốn buông thả!
Ôn Lương đầu đầy hắc tuyến, nghe đứa con gái đang hưng phấn không thể dừng được bên kia điện thoại, cô thả bút vẽ sang một bên, đứng dậy lên phòng thay áo ấm và quần tây, trang điểm nhẹ rồi ngắt lời:
“Tớ thay đồ xong rồi.
Cậu đang ở đâu? Bây giờ tớ qua đó tìm cậu!”
“Nhanh như vậy? Đã lâu không
gặp, Lương Lương nhà chúng ta càng ngày càng trờ nên nhanh nhẹn nha! Tớ đang ở quán cà phê ven sông, chờ cậu!”
Ôn Lương cúp điện thoại, sau đó ra của bắt taxi rồi báo địa điểm cho lái xe.
Chiếc xe lăn bánh về phía quán cà phê ven sông.
Bạn tốt của ôn Lương, Tô Thừa là một người phụ nữ có tính cách hoàn toàn khác với cô.
Cô ấy gợi cảm quyến rũ lại còn phóng khoáng táo bạo, dám yêu và ghét.
Là người không bao giờ xem xét đến hậu quả khi làm việc.
Sau khi tốt nghiệp, mặc kệ
sự phản đối của gia đình, cô ấy kiên quyết đi theo một đạo diễn nổi tiếng trong nước lăn lộn trong ngoài nước đóng phim chụp ảnh.
Đã được nửa năm kể từ khi ôn Lương gặp cô ấy lần cuối.
Xe dừng trước quán cà phê ven sông.
Ôn Lương trả tiền rồi xuống xe, vừa bước vào đã có một cô gái chạy tới ôm cô như một con gấu túi, hôn cái bẹp lên mặt cô một cái.
“A, thân ái, tớ cứ tưởng mình sắp chết rồi! Nào, để lão nương hôn một cái!”
Ôn Lương cố chống lại những ánh mắt khác thường từ xung quanh, vội vàng lôi kéo cô gái không thèm để ý hình tượng trước mặt vào cửa, thấp giọng nói:
“Đừng làm loạn, ngồi ở chỗ nào?”
Tô Thừa đứng lên cười toe toét, chỉ tay vào mái hiên nhỏ ở trong góc cạnh cửa sổ, ôn Lương cúi đầu, kiên trì lôi kéo Tô Thừa đi vào trong.
Hai người ngồi xuống, Tô Thừa gọi người phục vụ gọi cho cô một ly cà phê, đợi phục vụ rời đi liền than thở:
“Thân ái, cậu đúng thật là lãnh đạm.
Lâu như vậy không gặp tớ, bây giờ gặp cũng không thèm cho tớ một cái ôm thân mật sao?
ôn Lương cười nhìn Tô Thừa ở đối diện, trong mắt lóe lên chút ôn nhu.
“ Thừa Thừa, hoanh nghênh cậu trở về!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...