“Câm miệng! Cậu im ngay!” Bạch Hải Đường giận dữ cao giọng quát: “Cố Thời Mộ, tôi đã sắp năm mươi, là bề trên của cậu, sao cậu có thể vu tội cho tôi như vậy?”
Cố Thời Mộ khẽ mỉm cười: “Được, vậy để tôi đổi cách nói khác… Có một người đàn ông tuổi trẻ tài cao, em gái của vợ ông ấy vô cùng ái mộ ông ấy, chỉ là ngại chuyện tình cảm của chị gái và anh rể vô cùng sâu đậm nên bà ta chỉ có thể giấu sự ái mộ đó xuống tận đáy lòng…”
“Cố Thời Mộ, cậu câm miệng, câm miệng đi.” Bạch Hải Đường hận không thể bước lên trước chặn miệng Cố Thời Mộ lại.
Cố Thời Mộ nghi hoặc hử một tiếng, nhìn bà ta đầy nghi ngờ: “Sao nào? Bà Bạch, lẽ nào lúc mà chị gái bà còn sống mà bà đã ái mộ lão chủ tịch Ôn rồi à? Nếu không thì chuyện mà tôi nói có liên quan gì đến bà đâu?”
Ôn Minh Viễn lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Hải Đường một cái, sắc mặt ông đã rất khó coi.
Sau khi mẹ ông qua đời, Bạch Hải Đường vì chăm sóc bọn họ nên đã tiếp xúc nhiều hơn với bố của bọn họ.
Việc ở chung lâu ngày sinh tình và việc lúc mà mẹ ông vẫn còn sống, dì của ông đã ham muốn người bố của ông, vụng trộm thầm kín với ông ấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cái trước còn có thể hiểu được.
Nhưng cái sau chính là phản bội.
“Cậu nói bậy bạ, tôi không có… Tôi không có...” Bạch Hải Đường lại một lần nữa căm ghét bản thân, tại sao đêm nay lại đi kiếm chuyện xuất hiện ở đây.
Rõ ràng bà ta đang sống rất tốt.
Bí mật của bà ta đã giấu kỹ như vậy, không có bất kì kẻ nào phát hiện ra dù chỉ một chút dấu vết.
Tại sao đêm nay bà ta lại phải tự chạy đi tìm đường chết chứ?
Bà ta hận không thể khiến cho thời gian có thể quay lại, quay lại mấy tiếng đồng hồ trước, đêm nay bà ta nhất định phải bảo vệ sĩ trông nhà thật cẩn thận, không để cho bất kì kẻ nào bước vào, bà ta cũng tuyệt đối không ra ngoài.
Cố Thời Mộ mỉm cười tiếp tục nói: “Em vợ yêu chồng của chị nên rất không vừa mắt chị gái mình, nhưng mà lúc đó có lẽ bà ta cũng không nghĩ tới chuyện khiến cho chị mình chết đi, rồi chiếm chỗ của người khác, bởi vì bà ta còn chưa cưới chồng, mà anh rể bà ta đã có ba đứa con, bà ta hoàn toàn không muốn làm mẹ kế cho con của anh rể.
Nhưng mà sau đó có một ngày, đột nhiên bà ta phát hiện ra mình bị bệnh, không thể sinh con, bà ta bèn âm mưu tính kế lên anh rể của mình…”
Cố Thời Mộ nửa cười nửa không liếc mắt nhìn Bạch Hải Đường một cái: “Bà ta không thể sinh con, mà chị gái lại có ba đứa.
Đi làm mẹ kế của người khác đương nhiên không thể bằng việc làm mẹ kế cho cháu bên ngoại nhà mình được.
Vốn dĩ bà ta đã ái mộ anh rể mình, cháu ngoại lại có máu mủ với bà ta, khá dễ dàng để bồi đắp tình cảm…”
“Cậu nói bậy, nói bậy, nói vớ vẩn.” Rốt cuộc Bạch Hải Đường cũng không nhịn được nữa, xông về phía Cố Thời Mộ: “Cậu ăn nói linh tinh, vu oan giá họa, vu oan thanh danh của tôi, tôi phải giết cậu.”
Không đợi bà ta lao tới trước mặt Cố Thời Mộ, Cố Thu Vũ đã xuất hiện bên cạnh bà ta như một bóng ma, tóm lấy cánh tay bà ta, trở tay vặn một cái.
Bà ta gào lên một tiếng thảm thiết, bị vặn khom cả người không đứng thẳng được, quỳ rạp xuống đất.
Cố Thời Mộ vẫn không dừng lại: “Ngày đó, cuối cùng bà ta cũng ra tay.
Tranh thủ lúc chị gái mang bầu ở trong phòng một mình, bà ta nghĩ cách đẩy chị gái ngã xuống, máu chảy đầy đất.
Bà ta không những không gọi xe cấp cứu cho chị gái, lại còn bịt miệng chị gái lại, không cho bà ấy gọi người đến cứu…”
“Cậu nói vớ vẩn, vớ vẩn.” Bạch Hải Đường giãy giụa kịch liệt, khóc gào lên: “Chị ấy tự mình ngã xuống, không liên quan gì đến tôi, không liên quan gì đến tôi cả.”
Cố Thời Mộ từ trên cao nhìn xuống bà ta: “Bà ta cho rằng, tất cả những hành động của bà ta, thần không biết quỷ không hay.
Sau khi chị gái bà ta mất đi thì đã xong hết mọi chuyện, không có ai biết được bà ta đã làm những gì.
Nhưng mà lưới trời tuy thưa mà khó lọt, bà ta không ngờ được rằng, tất cả những hành động bà ta làm đã bị một người giúp việc tên là Thôi Hân Đồng phát hiện ra.
Người giúp việc Thôi Hân Đồng kia đã dùng bí mật này để khống chế bà ta.
Bà ta không có cách nào cả, đầu tiên là cho một khoản tiền lớn bịt miệng Thôi Hân Đồng lại.
Sau đó, cuối cùng bà ta cũng đã được gả cho anh rể như ý nguyện, có một chỗ đứng vững vàng trong nhà của anh rể, nhưng mà Thôi Hân Đồng là cái thùng không đáy, liên tục đòi tiền bà ta.
Bà ta sợ việc lén lút qua lại với Thôi Hân Đồng này sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta phát hiện, bí mật sẽ bị bại lộ, vậy nên bà ta dứt khoát hợp tác với Thôi Hân Đồng.
Thôi Hân Đồng lại là một người rất có năng lực, bà ta lấy cái cớ rằng mình rất yêu thích Thôi Hân Đồng nên đã cùng người này mở một câu lạc bộ, chính là để quang minh chính đại cho tiền Thôi Hân Đồng, bịt miệng người này…”
“Tôi không có… Tôi không có… Tôi không có…” Bạch Hải Đường ra sức lắc đầu, khóc lóc gào lên: “Anh Triết, Minh Viễn, các người tin tôi đi.
Tôi không làm, tôi thật sự không làm.
Cậu ta muốn trả thù vì tôi đã đòi lại công bằng cho An An, cậu ta đang ác ý trả thù tôi.
Mọi người phải tin tôi, tôi không hề làm, tôi không làm bất kì chuyện gì cả, tôi thật sự không làm!”
“Bà có làm hay không, rất đơn giản thôi.” Chuyện cũ đã kể xong, Cố Thời Mộ vô cùng thoải mái, giọng điệu cũng nhẹ nhàng lạ thường: “Sai người đưa Thôi Hân Đồng ra đây hỏi cô ta một chút, hoặc là kiểm tra sổ sách của câu lạc bộ tư nhân dưới danh nghĩa Thôi Hân Đồng thì sẽ hiểu mọi thứ ngay thôi…”
Anh hơi nhếch khóe môi cúi đầu liếc nhìn Bạch Hải Đường: “Câu lạc bộ của Thôi Hân Đồng, tiền ra không bằng tiền vào.
Bà đầu tư một số tiền lớn vào trong đó, không có lấy một chút lợi nhuận.
Thôi Hân Đồng cầm tiền của bà, mua nhà mua cửa hàng ở khắp nơi trên thế giới.
Thương hiệu của xe mà chồng và con trai cô ta đang lái còn xịn hơn nhiều so với mấy cậu chủ chân chính nhà họ Ôn các người…”
Anh khẽ cười một tiếng: “Làm sao mà bà có thể không biết xấu hổ nói bà không làm chứ? Nếu như bà không làm chuyện gì cả, vậy tại sao lại đối xử với Thôi Hân Đồng tốt như vậy? Cô ta là bạn thân của bà à? Hay bà là nhà từ thiện, thích cho người khác đốt tiền vui chơi?”
“Cô ấy, cô ấy đã từng giúp tôi…” Giọng nói Bạch Hải Đường đầy sự run rẩy: “Có một lần tôi suýt bị xe đâm, cô ấy đã cứu tôi, cô ấy là ân nhân cứu mạng tôi.
Ơn cứu mạng đương nhiên phải báo đáp gấp bội, tiền làm sao mà đáng giá bằng mạng sống của tôi được? Cô ấy đã cứu mạng tôi, tôi cho cô ấy nhiều tiền như vậy cũng là chuyện nên làm.”
“Ồ? Cô ta cứu mạng bà sao?” Cố Thời Mộ nhướng mày nhìn bà ta: “Lúc nào thế? Địa điểm ở đâu? Có nhân chứng không?”
Bạch Hải Đường cứng họng.
Gút mắc giữa bà ta và Thôi Hân Đồng càng ít người biết càng tốt, lấy đâu ra nhân chứng đây?
Về phía Ôn Văn Triết, bà ta cũng chỉ thuận miệng nói một câu rằng suýt chút nữa bà ta đã bị xem đâm phải, có một cô gái tên là Thôi Hân Đồng là người giúp việc trước kia ở nhà bọn họ đã đẩy bà ta ra, cứu bà ta một phen.
Bà ta muốn mở cửa hàng với cô gái đó, báo đáp người ta.
Nhà họ Ôn rất giàu có, Ôn Văn Triết đối xử với bà ta vô cùng hào phóng, trong tay ông ta có tiền, Ôn Văn Triết hoàn toàn không để tâm tới một chút chuyện nhỏ nhặt đó, chỉ hỏi vài câu thân thiết, sau khi biết được bà ta không bị xây xát chỗ nào thì đã để cho bà ta tự mình xem rồi làm.
Từ đó về sau, bà ta rất hiếm khi nhắc tới Thôi Hân Đồng trước mặt Ôn Văn Triết.
Bà ta tưởng rằng bí mật này sẽ trôi theo dòng thời gian, dần dần bị năm tháng vùi lấp, mãi cho tới sau khi bà ta và Thôi Hân Đồng trăm tuổi sẽ được bọn họ mang vào trong quan tài, mãi mãi không lộ ra ánh sáng.
Dù có như thế nào bà ta cũng không ngờ được rằng, chỉ vì xuất phát từ sự ghen tị với Đường Thủy Tinh, bà ta chỉ tới nhà họ Ôn xem trò cười của Đường Thủy Tinh, nhưng lập tức bị lật lại bí mật chí mạng của bà ta.
Bà ta cứng họng hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ được lý do thoái thác, gào khóc nói: “Đã muốn buộc tội người khác thì thiếu gì lý do? Giữa tôi và Thôi Hân Đồng vô cùng trong sạch, cậu lại cứ lôi ra những tội danh rất vô lý.
Cậu, cậu đang muốn ép chết tôi…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...