Cù Mạt Dư ngủ một giấc rất sâu, rất dài.
Trong mơ, hắn thấy mình đang đứng giữa bốn bề tuyết trắng.
Nơi này không rõ phương hướng, không có vật tham chiếu, chỉ là khung cảnh hư vô không có điểm đầu cuối.
Hắn không biết mình từ đâu tới đây, cũng không biết mình cần đi đến nơi nào.
Người hắn lạnh cóng như sắp hoá đá, các dây thần kinh đều tê liệt.
Đột nhiên, một ngọn lửa từ đâu xuất hiện trước mặt hắn.
Nó phát ra ánh sáng, toả ra hơi ấm.
Hắn liều mình ôm lấy ngọn lửa kia, tức thì toàn thân hắn được rong ruổi trong sự ấm áp.
Tứ chi đông cứng dần khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Cơ thể nặng nề bỗng trở nên nhẹ nhõm lạ thường.
Dường như đây là nơi chốn tốt nhất, an toàn nhất trên thế giới.
Cù Mạt Dư thức dậy từ giấc mộng khoan khoái, dễ chịu khôn tả.
Mở mắt ra, hắn trông thấy một mái tóc đen mềm, người kia đang quay lưng về phía hắn xem điện thoại.
Hắn hồi tưởng lại, nhận ra mình đã quên hết chuyện xảy ra ở nửa sau bữa tiệc tối qua.
Giấc ngủ này bù đắp cho nhiều ngày thiếu ngủ, giúp tinh thần hắn khá hơn nhiều.
Cù Mạt Dư ngáp một cái, thấy Thẩm Đại không phản ứng, mới chú ý tới tai nghe màu đen khuất dưới tóc anh.
Hắn cười thầm, vòng tay ôm lấy Thẩm Đại, kéo anh vào trong lồng ngực của mình.
Thẩm Đại giật nảy mình, vội vàng quay đầu lại.
Anh vốn dậy từ sớm mà không dám phát ra âm thanh, sợ đánh thức Cù Mạt Dư, "Cậu, cậu dậy rồi à."
Cù Mạt Dư cắn tai nghe của anh ném sang một bên, "Anh xem gì mà tập trung thế." Hắn lười biếng liếc qua màn hình điện thoại, trên đó đang phát video gấu trúc con đùa giỡn với nhau.
Thẩm Đại cảm thấy xấu hổ, "Bà ngoại tôi thích xem gấu trúc, nên bình thường tôi hay lưu lại gửi cho bà."
"Không ngờ nghiên cứu viên Thẩm lại thích gấu trúc." Cù Mạt Dư cọ cọ mũi vào tuyến thể của Thẩm Đại, chuyên chú hít ngửi, đồng thời phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
"Mọi người ai cũng thích mà." Thẩm Đại đặt điện thoại xuống, xoay người lại, bưng lấy mặt Cù Mạt Dư chăm chú quan sát rồi cười bảo, "Cậu ngủ đủ giấc nên sắc mặt khá hơn nhiều rồi."
Nụ cười của anh nhẹ nhõm như vừa trút được cả bầu tâm sự.
Trái tim Cù Mạt Dư bất giác đập nhanh hơn.
Có một người để ý đến cả việc hắn có ngủ ngon không, có no bụng hay không thật tốt biết mấy.
Hắn cúi đầu hôn Thẩm Đại một cái, "Tối qua tôi đi ăn với các cổ đông, có uống hơi nhiều.
Lâu rồi tôi không uống say đến vậy."
"Cậu không còn nhớ gì à?"
"Tôi không nhớ mình lên xe rồi về nhà như thế nào."
Thẩm Đại đùa hắn, "Quên cả việc mình múa thoát y ở phòng khách luôn?"
Cù Mạt Dư nghệt mặt ra, đến khi trông thấy ý cười tinh quái trong mắt Thẩm Đại, hắn lật người đè anh xuống, chọc lét anh, "Anh dám lừa tôi? Hả? To gan thật đấy."
Thẩm Đại vừa cười vừa lăn lộn xin tha.
Hai người vật lộn đùa nhau suýt thì ngã khỏi giường.
Giỡn mệt rồi, Cù Mạt Dư nằm trên người Thẩm Đại nghỉ ngơi.
Cơ ngực trần trụi lên xuống theo từng nhịp thở, tóc mái tán loạn trên trán.
Ánh mắt lười biếng pha chút mơ màng, gợi cảm đến mức khó lòng kiềm nổi.
Thẩm Đại né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt Cù Mạt Dư, nhưng tay lại đặt lên hông hắn, đầu gối lên cánh tay của hắn.
Anh cảm nhận nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ da thịt đối phương, hạnh phúc đắm mình vào mùi hương của gỗ hắc đàn.
Đây là alpha của mình, một giọng nói vang lên trong đầu Thẩm Đại.
Nhìn Thẩm Đại nhu thuận nằm trong vòng tay của mình, chiếc cằm nhỏ nhắn hơi hếch lên, đôi mắt trong trẻo như phát ra ánh sáng thi thoảng lại liếc trộm một cái, Cù Mạt Dư tưởng như có con mèo con đang xoè móng cào nhẹ vào lòng.
Song hắn cũng không vội vã làm chuyện gì đó.
Hắn muốn hưởng thụ buổi sáng bình yên, tươi đẹp này.
Hai người cứ như vậy ăn ý ở bên nhau.
Khoảng chừng mấy phút không ai lên tiếng mà không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.
Như thể bọn họ vẫn luôn chung sống với nhau một cách thoải mái và tự nhiên đến vậy.
Thật lâu sau đó, Cù Mạt Dư mới nói, "Lâu lắm rồi tôi không ngủ dậy muộn, chắc giờ cũng gần trưa rồi." Hắn không muốn xem điện thoại, một khi biết thời gian cũng là lúc hắn phải rời giường.
Trong khi hắn vẫn muốn kéo dài giây phút dịu dàng này thêm một chút.
"Ừ, coi như ngủ bù cho ngày hôm qua."
"Hôm qua anh có về thăm nhà không?"
"Tôi có, nhưng ăn xong cơm tối là tôi quay về đây ngay."
Trong lòng Cù Mạt Dư nổi lên cảm giác vui sướng, "Ngoan quá." Hắn vuốt ve hai má Thẩm Đại, da anh nhẵn nhụi ấm áp, chạm vào rất dễ chịu.
"Ngày hôm qua của cậu có....!Thuận lợi không?" Mặc dù Thẩm Đại luôn chú ý theo dõi tin tức, song cũng không biết Tinh Châu có thể ổn định cục diện này hay không.
"Mọi chuyện không nằm ngoài dự đoán của tôi, mấy ngày tới sẽ tận lực xoa dịu tin tức trái chiều.
Có ba ngày giảm xóc, đến ngày thị trường chứng khoán hoạt động trở lại hẳn là không đến nỗi nào.
Giá cổ phiếu giảm trong khoảng 5% cũng coi như là kết quả lý tưởng."
"Bên phía bác cả cậu có động tĩnh gì không?"
Cù Mạt Dư cười lạnh, "Tạm thời vẫn đang sắm vai người con có hiếu."
Thẩm Đại ngập ngừng nói, "Tôi rất lo lắng cho cậu, Cù Thừa Trần....!Luôn có ý đồ xấu."
"Ông nội qua đời, cuộc đọ sức giữa hai chúng tôi đã chính thức bắt đầu.
Tôi luôn hành sự cẩn trọng, không để cho nó nắm được điểm yếu.
Thiếu sót duy nhất của tôi là để nó cướp đi...." Bỗng nhiên Cù Mạt Dư cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Hắn không muốn nhắc đến ba từ "vị hôn thê" hoặc là "Vưu Bách Duyệt" trước mặt Thẩm Đại.
Thẩm Đại buông thõng mắt.
"Bất luận nó định làm gì, tôi cũng sẽ không để cho nó đạt được ý nguyện."
Thẩm Đại thấp giọng nói, "Con người ai cũng có điểm yếu."
"Chuyện đó là đương nhiên, nhưng tôi không bao giờ để lộ ra trước mặt kẻ địch."
"Tự dưng tôi lại nghĩ đến một chuyện." Thẩm Đại do dự nói ra, "Bây giờ đang là đầu xuân, thời tiết ngày càng ấm dần lên."
Cù Mạt Dư nhìn Thẩm Đại bằng ánh mắt khó hiểu, không rõ anh định truyền tải điều gì.
"Cậu....!Kỳ mẫn cảm của cậu là vào mùa xuân phải không?"
Ánh mắt Cù Mạt Dư tối sầm lại, hắn cau mày, theo bản năng bật chế độ cảnh giác cao độ.
Nói gì thì nói, kỳ mẫn cảm cũng là điểm yếu trí mạng của alpha, "Anh hỏi chuyện này để làm gì?"
"Vừa rồi nhắc đến điểm yếu thì tôi liên tưởng đến." Thẩm Đại biết lời giải thích này có hơi gượng ép.
Anh vẫn luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp, tại một thời điểm phù hợp, ra vẻ vô tình nhắc nhở Cù Mạt Dư phải cẩn thận với kỳ mẫn cảm của mình.
Đáng tiếc, thời cơ thích hợp đã đến, nhưng đề tài nhạy cảm như này nói sao cũng không ổn.
Cù Mạt Dư trầm mặc nhìn Thẩm Đại.
"Tôi nghe nói alpha đỉnh cấp sẽ vượt qua kỳ mẫn cảm tại một nơi an toàn tuyệt đối." Trong lòng Thẩm Đại vô cùng căng thẳng, song biểu hiện bên ngoài vẫn hết sức bình tĩnh, "Điểm yếu của cậu tôi chỉ nghĩ đến điều này.
Chắc hẳn đối thủ của cậu cũng sẽ nghĩ đến, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu mà thôi."
"Tôi có safe house của riêng mình." Rõ ràng Cù Mạt Dư không muốn tiếp tục chủ đề này.
Hắn ngồi dậy, bước xuống giường.
Thẩm Đại thầm than thở trong lòng.
***
Hai ngày nghỉ lễ cuối cùng, ban ngày Cù Mạt Dư bận rộn ở bên ngoài, còn Thẩm Đại luôn chờ hắn về nhà mỗi khi trời tối, rồi vào ngủ trong phòng của hắn.
Hiện tại hai người giống như một đôi vợ chồng chân chính, cùng ăn cùng ngủ, cùng làm việc cùng nghỉ ngơi.
Kết thúc một ngày dài bận rộn, hai người nằm ở trên giường, ân ái hoặc là ôm ấp tâm sự, nói chúc ngủ ngon rồi an tâm chìm vào giấc ngủ.
Con người vốn là động vật quần cư, không ai có thể kháng cự sức hấp dẫn của quan hệ thân mật.
Luôn khao khát được quan tâm, được sưởi ấm, được vỗ về.
Những hành động ấy luôn mang đến cảm giác an toàn và thoả mãn không gì sánh được.
Thẩm Đại dùng hết khả năng quan tâm, chăm sóc, bao dung, thấu hiểu Cù Mạt Dư.
Anh dùng cách thức yêu thương mình mong muốn nhận được, không giữ lại chút nào đi yêu Cù Mạt Dư.
Anh tin con người là sinh vật có tình cảm, hiện tại trong lòng Cù Mạt Dư nhất định đã có vị trí của mình.
Kỳ nghỉ đẹp như mơ cuối cùng vẫn phải kết thúc.
Ngày làm việc đầu tiên của năm mới, Thẩm Đại ngồi trong phòng thí nghiệm chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc.
Anh đến tài khoản chứng khoán còn không có, thế mà đúng chín giờ sáng lại mở bảng điện ra xem tình hình cổ phiếu của Tinh Châu.
Đường chỉ số có xu hướng lao dốc, Thẩm Đại nhìn chằm chằm vào màn hình mấy phút, nhận ra mình có nhìn cũng vô dụng.
Trái lại còn ảnh hưởng đến công việc.
"Cậu xem gì mà chăm chú thế?" Trình Tử Mai tò mò hỏi.
"Xem giá cổ phiếu của công ty chúng ta."
"Nếu thuận lợi, năm nay hoặc năm sau chúng ta sẽ được chia cổ tức, đủ năm năm rồi mà."
"Ừ, nhưng bây giờ giá cổ phiếu đang giảm nhiều quá." Thẩm Đại nhịn không được lại liếc mắt nhìn, hình như chưa có thay đổi gì quá lớn.
"Đành chịu thôi, hiện tại toàn ngành đều đang đình trệ.
Mấy ngày trước người sáng lập Tinh Châu qua đời, rất nhiều blog tài chính và kinh tế chĩa mũi nhọn vào công ty chúng ta." Trình Tử Mai nhỏ giọng bảo, "Đúng là cậu nên quan tâm tới giá cổ phiếu, nói không chừng tương lai có phần của cậu đó thái tử phi."
"Sao lại gọi tớ như vậy, tớ...." Nhất thời Thẩm Đại không nghĩ ra thứ gì có thể uy hiếp Trình Tử Mai.
Đúng lúc ấy, Châu Lam bưng một hộp mẫu vật đi tới, "Bên phía Cam Túc vừa gửi đến, em nên để ở đâu ạ?"
Châu Lam đang nói chuyện với bọn họ, nhưng ánh mắt hạn chế tiếp xúc với Thẩm Đại hết mức có thể.
Từ vụ việc xảy ra ở văn phòng lần trước, Châu Lam luôn tìm cách né tránh anh.
Cậu trai trẻ tuổi không giỏi che giấu cảm xúc, dẫn tới hiện tại toàn bộ mọi người trong phòng thí nghiệm đều biết Châu Lam theo đuổi Thẩm Đại bất thành nên phải từ bỏ, khiến cho Thẩm Đại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Để ở đây đi." May là có Trình Tử Mai lên tiếng giải vây.
Cô còn thuận miệng bông đùa, "Tiểu Châu mới nhuộm tóc đấy à, trông đẹp trai lắm nha."
"Em cảm ơn." Châu Lam lén lút quan sát thái độ của Thẩm Đại, sờ sờ đầu, gượng cười rời đi.
"Tiểu soái ca tốt đẹp như kia." Trình Tử Mai tặc lưỡi cảm khái, "Chỉ có điều cậu đã ngủ với thái tử rồi, làm sao để mắt đến phàm phu tục tử được nữa, hiểu mà hiểu mà."
"Không phải như vậy.
Ngay từ đầu cậu ấy đã không phải mẫu người tớ thích."
"Cậu thích người như thế nào.....!À, cậu thích kiểu như Bạch sư huynh chứ gì.
Kiểu như....." Trình Tử Mai nở nụ cười xấu xa, "Có hơi làm bộ làm tịch, điểm này quả thực rất giống với thái tử."
Đối với Thẩm Đại, Bạch sư huynh là cái tên vừa lạ lẫm lại vừa xa xôi.
Đó là một đàn anh alpha học cùng trường đại học mà anh rất có cảm tình.
Ngày xưa hai người cùng là học trò của thầy Lưu, bây giờ lại cùng là nhân tài của Tinh Châu.
Hiện giờ anh ta đang dẫn dắt đội nhóm riêng ở khu mỏ Cam Túc, là học trò tâm đắc nhất trong số các học trò của giáo sư Lưu.
Thẩm Đại nhớ lại vài chuyện thời sinh viên, chợt có vài phần hoài niệm quá khứ.
Anh nói với vẻ bất đắc dĩ, "Đấy gọi là người có học thức và giáo dưỡng, sao qua miệng cậu lại thành làm bộ làm tịch." Nói xong, anh không nhịn được oán thầm, Cù Mạt Dư đúng là có chút.....!Làm bộ làm tịch.
Cù Mạt Dư trước mặt người ngoài với Cù Mạt Dư mà anh tiếp xúc là hai cá thể hoàn toàn khác biệt.
"Chứ còn sao nữa, thái tử trong mắt cậu lúc nào mà chẳng hoàn mỹ." Trình Tử Mai chọc ghẹo anh, "Hình như nghỉ Tết xong tình cảm của hai người tiến triển hơn nhiều, cậu nên rèn sắt khi còn nóng đi."
Trên mặt Thẩm Đại hiện rõ ý cười, "Tớ thấy được như bây giờ đã là tốt lắm rồi.
Đôi bên thấu hiểu lẫn nhau, dần dần gia tăng tình cảm."
"Vậy nên cậu mới phải rèn sắt khi còn nóng.
Cậu chiếm được thiên thời địa lợi, nhưng lá bài tẩy của cậu không đủ mạnh.
Hiện tại chắc chắn thái tử đã có tình cảm với cậu, nhưng rất khó xác định tình cảm ấy sâu nặng đến đâu.
Nếu muốn củng cố tình cảm, cậu phải có chỗ dựa vững chắc hơn nữa."
Thẩm Đại nghe mà không hiểu.
Trình Tử Mai nháy mắt với anh, "Mặc dù tớ không biết cách giải quyết sinh vật phức tạp như alpha đỉnh cấp, nhưng nhân tính của con người là mẫu số chung.
Tốt nhất cậu nên tranh thủ kỳ phát tình mang thai con của cậu ta.
Có ràng buộc cả đời thì...."
"Không thể nào." Thẩm Đại lập tức biến sắc, thái độ hết sức nghiêm túc.
Đời này anh kiêng kỵ nhất là làm ra loại chuyện tham lam, ích kỉ, ngu xuẩn giống như Thẩm Tần, sau đó bắt một đứa trẻ vô tội gánh chịu hậu quả do mình gây ra.
Con của anh nhất định phải có một gia đình toàn vẹn và tràn ngập tình yêu thương.
Trình Tử Mai thoáng sửng sốt, ngay sau đó cô nhận ra Thẩm Đại giận dữ vì cái gì.
Cô vội vàng kéo tay Thẩm Đại, "Xin lỗi Đại Đại, tớ lại nói mà không nghĩ rồi.
Tớ chỉ đùa vậy thôi chứ không có ý gì đâu."
Thẩm Đại hít sâu một hơi, "Thôi bỏ đi, lần sau không được nói những lời như vậy nữa.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...