Ninh Dương cựa mình thức dậy trong ổ chăn ấm áp, theo thói quen vươn tay ôm lấy người bên cạnh mình... Cảm giác trống trơn truyền đến làm cậu giật mình, khẩn trương ngồi bật dậy nhìn cho kĩ.
Người bên cạnh đã không còn bóng dáng, tấm nệm cũng không vương lại chút hơi ấm nào, từ trên xuống dưới đều là khoảng trống lạnh lẽo. Cậu dụi dụi mắt để chắc chắn mình không phải đang mơ, đến khi mắt lấy lại được tiêu cự cảnh vật cũng không có một chút đổi khác..
Ngoài trời vẫn tối đen, qua khung cửa sổ còn thấy được vầng trăng treo lơ lửng giữa không trung. Nhìn qua đồng hồ bên cạnh, kim giờ cũng chỉ mới nhích qua vạch số hai một chút.
"Trạch Vũ đâu rồi?"
Ninh Dương cố đè xuống ý nghĩ trong mình, cố lục tìm trí nhớ mơ mơ hồ hồ, rốt cục vẫn không nhớ ra y rời đi lúc nào.
Nửa đêm nửa hôm còn có việc gì chứ? Ninh Dương chau mày suy nghĩ, lật chăn ra ngoài kiểm tra một chút.
Khe cửa phòng tiểu màn thầu phát ra ánh sáng đèn ngủ mờ mờ, thôi thúc cậu đi về phía ấy. Cậu cẩn trọng đẩy ra cánh cửa, không nghĩ đến lại nghe thấy tiếng hát khe khẽ, trong lòng tự nhiên dâng lên ý cười nhẹ.
Nửa đêm còn có người yêu tổ quốc đến mức hát quốc ca thế này, ngoài Trạch Vũ ra còn có ai khác nữa? (thuộc có mỗi bài 😂😂)
Qua khe cửa, Ninh Dương thu vào trong tầm mắt cảnh tượng cả đời này cậu không thể quên được. Nam nhân Trạch Vũ ngồi trên chiếc giường trẻ con, trong lòng ôm theo tiểu màn thầu bé xíu tròn tròn như viên bánh bao trắng ngần, nhỏ giọng hát ru thằng bé ngủ. Y say sưa ngắm nhìn đứa nhỏ trong ngực, chốc chốc lại cúi xuống hôn lên trán nó thật dịu dàng, sau đó lại tiếp tục cất lên giọng hát trầm ổn của mình. Hai ba con hài hoà đến nỗi, Ninh Dương đứng ở một bên cảm thấy thật xấu hổ, hàng mi xinh đẹp bất giác sụp xuống vành mắt hồng hồng.
Cậu nhớ lại những ngày trước đây không có đêm nào tiểu màn thầu khóc quấy, bản thân cậu cũng chưa bao giờ thắc mắc tại sao, cho đến bây giờ mới có thể hiểu được ngọn ngành. Trước đây Ninh Dương ngủ không sâu, chỉ một vài tiếng động lớn là sẽ giật mình tỉnh giấc, nhưng sau khi sinh con, thân thể lúc nào cũng mệt mỏi, đặt lưng xuống giường là đi vào giấc ngủ không biết trời trăng ra sao nữa. Thì ra trong suốt thời gian về trước, đêm nào Trạch Vũ cũng phải thức dậy dỗ con mà cậu không hay biết gì, y cũng chẳng bao giờ nói ra, hoàn toàn giữ bí mật chuyện này với cậu. Y là vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu, vậy nên can tâm tình nguyện thay cậu dỗ con, ru tiểu màn thầu đi ngủ rồi lại quay về giường ngủ tiếp. Đến sáng ra, Ninh Dương thức dậy đã thấy y bế thằng bé chuẩn bị bữa sáng, một quãng thời gian dài chút nghi ngờ cũng không có.
Phát hiện ra điều này, Ninh Dương cảm thấy xấu hổ vô cùng, hai má phiếm hồng dâng lên cùng với cảm giác áy náy đầy ắp trong lòng. Cậu qua khe cửa chậm rãi quan sát gương mặt nhìn nghiêng có chút mệt mỏi của Trạch Vũ, hai chân ngứa ngáy muốn chạy vào đỡ lấy tiểu màn thầu cho y, rốt cục vẫn ghim chặt trên mặt đất không nhúc nhích.
Trạch Vũ không hề biết vợ yêu đang nhìn mình, vẫn vô tư hát ru tiểu màn thầu của y, bàn tay khẽ xoa xoa tấm lưng mềm mềm nhỏ xíu của thằng bé. Đến khi chắc chắn tiểu màn thầu đã ngủ say, y vén màn nôi lên đặt thằng bé vào đó, cẩn thận đắp lại chăn rồi chỉnh lại bao tay cho nó, đắn đo một hồi mới lặng lẽ đến bên cửa rời đi.
Y mệt mỏi quay về phòng, nhìn thấy vợ yêu đang cuộn tròn trong chăn ngủ như tiểu hồ ly vùi mình trong ổ ấm, nhịn không được vội đi đến chui vào trong chăn, vòng tay ôm chặt lấy cậu. Trạch Vũ thích nhất là nhìn vợ trong lúc ngủ, trông cậu thật bình dị đáng yêu, khiến y rạo rực cả trong người. Y gối đầu lên cái gối bông mềm mại, cánh tay cẩn trọng siết nhẹ lấy đem hai người sát lại gần nhau.
Nhiệt độ cùng mùi hương thân thuộc làm y thoải mái vô cùng, nhanh chóng đi vào giấc ngủ lần nữa...Trong cơn mơ, y mơ thấy một tiểu hồ ly xinh đẹp vén tóc mái của mình lên hôn nhẹ lên trán, sau đó liền cuộn tròn trong ngực mình ngủ thật an bình...Y trong giấc mơ ôm thật chặt tiểu hồ ly đã làm mình điên đảo kia, khẽ thì thầm qua hơi thở:
-Bảo bối của tôi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...