Tiểu Bạch rời phòng, đi mấy bước liền
thấy Mặc Duy Chính đứng tựa một bên, có chút sa sút tinh thần nhìn bạn,
Tiểu Bạch tưởng tim như nhảy lên mấy nhịp, nuốt nuốt nước miếng hỏi,
“Tổng tài… Anh…”
Mặc Duy Chính ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch,
như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói mà không thành lời, Tiểu Bạch lại
tiếp, “Tổng tài, anh đứng trước cửa WC nữ làm gì?”
Mặc Duy Chính đỏ bừng cả mặt, ho khan một tiếng lùi một bước sang bên, Tiểu Bạch nghĩ máu trong người đột nhiên
như ngừng chảy, mừng như điên muốn tại chỗ nhảy lên (*), bộ dạng tổng
tài thật giống như cô dâu trẻ, cỡ nào dụ thụ chứ! Tiểu Bạch chấn động
rồi, thì ra tổng tài không phải tổng công, mà là dụ thụ!
Chờ Tiểu Bạch đi vào nhà vệ sinh, cảm xúc lại chậm rãi nhạt dần, Tiểu Bạch tự cốc cho mình mấy cái, không phải
bệnh thiếu khuyết hứng thú của bạn đã đỡ rồi sao?
Chư thần ơi! Tiểu Bạch âm thầm khấn vái, đời người không có đam mê là cỡ nào vô vị đây!
Tiểu Bạch thực sự nghĩ nếu không tìm lại
được tình cảm cuồng si ngày xưa bạn sẽ sớm quắt lại như cá mà thiếu nước mất, bạn thành kính cầu xin, thần bể, thần vòi, thần gương, thần bồn
cầu… Hết thảy phụ hộ bạn với!
Tiểu Bạch cầu khấn xong đi ra toilet, đột nhiên tim lại đập nhanh, vừa nhìn quả nhiên Mặc Duy Chính vẫn còn đứng ở nơi đó, “Tổng tài… Anh làm gì thế?”
Mặc Duy Chính chỉ vào gian sát vách nói, “Đó là chỗ tôi đặt trước…”
Tiểu Bạch liếc nhìn xung quanh thăm dò,
ngẫm nghĩ một lát, tổng tài nhất định là gặp bạn vẫn không bỏ được thói
quen làm tổng tài, tốt xấu cũng một thời cấp trên cấp dưới, Tiểu Bạch
thông minh hiểu ý đưa tay mở cửa , sau đó hạ thấp người nói với Mặc Duy
Chính, “Tổng tài, mời vào!”
Mặc Duy Chính sửng sốt ngây ra, đứng ở cửa tiếp tục vòng vo, “Lễ tình nhân… Chocolate.”
Tiểu Bạch mở to mắt …, “Hả? Chocolate? Tổng tài anh muốn đòi tôi chocolate?”
Mặc Duy Chính gật đầu, không nói.
Tiểu Bạch tính dù sao từng là thuộc hạ,
tặng chocolate cho sếp cũ cũng không sai, huống chi lúc trước ma xui quỷ khiến mua một túi, bèn lấy túi que chocolate ra đưa lên, “Ưm, cho anh
đấy tổng tài.”
Mặc Duy Chính nhận cái túi gói bọc coi như đẹp, kinh ngạc hỏi, “Cô cố ý mua tặng tôi?”
Tiểu Bạch vừa nghe, hối hận bản thân tự
chuốc phiền, vội thanh minh, “Này… là tôi muốn mang về tặng cho cha tôi, gặp anh trước thì đưa anh vậy…”
Vì vậy Mặc “papa” cứ thế đứng ngây ra đó, nhìn Chu Tiểu Bạch đi vào gian phòng bên cạnh, thân thể từ từ cứng ngắc…
Tiểu Bạch giải quyết xong Mặc Duy Chính,
trở về chỗ Tiểu Thụ, nhiệt huyết đương sôi trào như bị cấp tốc làm lạnh, Lã Vọng Thú nhìn bộ dạng như đi vào cõi mơ mơ hồ hồ của Tiểu Bạch, bèn
gọi, “Tiểu Bạch, sao vậy?”
Tiểu Bạch lắc đầu, thuận miệng đáp, “Vô vị quá…”
Lã Vọng Thú sửng sốt, lập tức lại nở nụ cười, “Cô còn lấn cấn chuyện hứng thú mất sạch hả? Là rào cản tâm lý thôi…”
Tiểu Bạch thật thà gật đầu, chỉ cảm thấy
bản thân như phiêu du trong không khí, một chút cảm giác thực tại cũng
không có, thình lình bông có một trận khí thế cường liệt xông thẳng về
phía Tiểu Bạch, nhiệt huyết trong người bỗng đâu sôi trào, Tiểu Bạch lập tức đứng dậy mở cửa, nhìn thấy ngay Mặc Hoành Uyển vừa vào cửa, Tiểu
Bạch mồm chữ O đứng ngây ra đó.
Mặc Hoành Uyển thoáng liếc qua, vẫn cái điệu không coi ai ra gì, “Ai, sao lại là cô chứ!”
Tiểu Bạch bỗng thấy lòng kích động, “Sao chị lại ở đây?”
“Hừ…” Mặc Hoành Uyển cười nhạt một tiếng, “Duy Chính gọi tới bảo nó ở đây.”
Tiểu Bạch nhớ tới gian tổng tài đặt
trước, ra hắn còn tình cảm như vậy, mời chị đi mừng lễ tình nhân? Càng
nghĩ càng thấy cảm giác kích động trong lòng phát sáng rực rỡ, nhớ đến
những nam nhân rất cong rất không thẳng đã từng yêu tha thiết, nhịn
không được lại rơi vào tình trạng si ngốc.
Mặc Hoành Uyển thấy Tiểu Bạch đần mặt ra, không thèm nói nữa, quay đầu định đi, nhưng nàng ta vừa đi, những nam
nhân trong tưởng tượng ấy cũng như muốn theo đi, Tiểu Bạch ôm chặt chân
“Ghét cong” như ôm chặt vô số nam nhân khỏa thân, “Chờ đã!”
Mặc Hoành Uyển vừa thấy, lập tức kinh
ghét không gì sánh được, đời này hận nhất là đồng tính, hôm nay Tiểu
Bạch còn mặt dầy như da trâu ôm chân nàng ta, lôi lôi kéo kéo thấy mà
ghê , “Cô cô… Cô làm gì chứ?”
“’Ghét cong’… cho tôi ôm một chút thôi!”
Tiểu Bạch giữ chặt không buông, cảm giác SHO cùng NAGI nhất tề lao về
phía bạn, Tiểu Bạch tưởng chừng tắm trong gió xuân…
Nghe ồn ào, Tiểu Thụ cùng Mặc Duy Chính
đều ra khỏi phòng, chỉ thấy một màn kinh khủng như thế, Mặc Hoành Uyển
đạp đạp chân, Tiểu Bạch bị đạp còn ôm riết không tha, mười phần là cảnh
bị ngược đãi.
Mặc Duy Chính lập tức kêu lên, “Chị! Sao chị lại bắt nạt Tiểu Bạch!”
“Ghét cong” quả thực oan thấu trời xanh, “Ai…ai bắt nạt cô ta chứ!”
Tiểu Bạch ngược đãi người khác còn vờ bị
ngược mà ôm chặt chân “Ghét cong”, thẳng nam Mặc Duy Chính cũng chủ động lao qua, Tiểu Bạch càng lúc càng thấy cảm giác quen thuộc trào lên như
sóng dồn, liền ôm ngay chân Mặc Duy Chính, “Tổng công quá đi…”
“Tiểu Bạch!” Tiểu Thụ thấy thế bèn ngồi xuống hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Tiểu Thụ…” Tiểu Bạch vừa ôm chân vừa cắn môi, “Xin lỗi! Không hiểu sao tôi chỉ ở cạnh hai người ghét nhất này
mới thấy hứng thú trở về!”
“Thực vậy sao?” Tiểu Thụ lấy làm kỳ hỏi.
“Ừm…” Tiểu Bạch gật đầu, “Làm sao bây giờ ? Tôi ở chung với anh không có hứng thú, muốn có hứng thú lại chẳng thể ở bên anh…”
“Là vậy à…” Lã Vọng Thú thoáng liếc Mặc
Duy Chính đương có vẻ kích động cùng Mặc Hoành Uyển bộ dạng rất ư phản
cảm, do dự , “Vậy cô chọn bên nào ?”
Tiểu Bạch vẫn ôm chân hai người kia suy tư, “Nhưng tổng tài dễ ghét lắm …”
“Ừm…” Tiểu Thụ nghiêm túc gật đầu, “Đúng là cô vẫn nói anh ta rất đáng ghét!”
“Lã Vọng Thú ngươi câm miệng cho ta!” Mặc Duy Chính bị cánh tay như kìm sắt của Tiểu Bạch ôm đến không nhúc nhích được, chỉ có thể quay đầu quát Tiểu Thụ.
Lã Vọng Thú không thèm lý gì đến hắn, chỉ tiếp tục hỏi Tiểu Bạch, “Nhưng không có hứng thú cũng không tốt…”
“Đúng vậy…” Tiểu Bạch lại gật đầu, “Thật sự rất trống rỗng!”
“Thế thì…” Lã Vọng Thú bèn đề xuất, ” Không bằng cô cứ ở lại chỗ tổng tài, chờ hết bệnh tôi lại tới đón về?”
Tiểu Bạch cũng thấy biện pháp này rất
tốt, chữa bệnh quan trọng nhất, gật đầu, “Cách hay!” Có điều nói xong,
Tiểu Bạch liền thấy mình càng lúc càng giống cún xù, nhớ khi xưa cũng
từng nói với nó, cún xù à, chờ có cơ hội chị sẽ đưa em về, không biết
cún xù đáng thương giờ này có còn ngồi trước cửa nhà lạ mỏi mắt ngóng
chờ Tiểu Bạch hay không, nghĩ tới đây, Tiểu Bạch đã viền mắt ươn ướt,
cún xù ơi… Chị không nên gạt em, bước chân đi là không trở lại được nữa
rồi.
Mặc Duy Chính vừa nghe Tiểu Bạch có cơ trở về, lập tức kích động nói, “Tiểu Bạch! Tôi…”
Mặc Hoành Uyển vừa cố tách xa Tiểu Bạch vừa quát, “Đùa cái gì chứ! Chị quyết không đồng ý!”
“Chị” Mặc Duy Chính cũng gầm lên một
tiếng, chỉ lo lấy lòng Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch, sau này cô muốn xem V gì
tôi cho cô xem V đó!”
“Tuyệt đối không thể!” Mặc Hoành Uyển hét.
Hai người đứng quát thét mặc tình, hai
người ngồi dưới đất vẫn ôn tồn trò chuyện, “Tiểu Bạch à, nhất định phải
sớm khỏi đấy nhé! Khỏi rồi tôi sẽ qua đón!”
“Tiểu Thụ…” Tiểu Bạch nghiêm túc gật đầu, Lã Vọng Thú đứng dậy nói với Mặc Duy Chính ”Ai… Vậy để ở chỗ anh
trước, nhớ chăm Tiểu Bạch cho tốt đấy nhé.”
Tiểu Bạch vừa nghe nghĩ mình đúng là cún
xù rồi, nhưng là cún xù trong người sôi trào máu sói, đứng dậy kéo Mặc
Duy Chính bỏ chạy, “Tổng tài, mau đi thôi, hôm nay côn viên đồng tính
nhất định rất đông, phải đi chiếm chỗ trước!”
“Khụ…” Mặc Duy Chính bật thẳng người dậy
khỏi giường, một cước đạp sang người bên cạnh, “Này… Anh lại nằm mơ em
ôm chân bà chị anh đấy, kinh khủng quá!”
Người bên cạnh không đáp, chỉ hàm hồ ưm một tiếng.
Mặc Duy Chính nhìn người nằm một đống đó, nhớ lại lời Tiểu Bạch, cuộc đời chính là cái đầu DVD không có điều
khiển, muốn đổi đĩa cũng khó, không biết giờ hối hận còn kịp không đây?
Hắn liếc người nằm bên một cái, gọi cũng thấy lười, thẳng tay ấn remote, TV trước giường bật lên, chỉnh tiếng lớn hơn, không đầy ba giây Tiểu
Bạch đã kích động nhảy khỏi chăn, “A! Ngày đẹp đúng là phải bắt đầu bằng xem GV!”
“Cười đến ngu ngốc…” Mặc Duy Chính căm giận đứng dậy.
Tiểu Bạch nghiêng người ngã xuống giường cười khúc khích, “Ha! Chẳng phải anh nói thích bộ dạng cười ngây ngô của em sao…”
HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...