“A ----- rốt cuộc cũng đến Tứ Xuyên!” Diêu Tín Hoa vui vẻ vươn tay lên trời xanh. “Nhìn núi
kia, nhìn nước này! Ta thiên, quả thật cả đời cũng không muốn rời đi!”
Diệp Thiếu Phong quan sát cảnh sắc chung quanh. Bọn họ vẫn không tiến vào
thành trấn, cứ theo sơn đạo thủy đạo mà vào, chợt cảnh sắc mở ra, tới
một nơi tuyệt cảnh. Thanh sơn thúy bách, ảnh ngược hiện lên trong hồ
nước trong veo, trên hồ có một cây cầu gỗ đơn giản, nối liền bờ bên này
với bên kia. Tiếng chim líu lo ríu rít, vang vọng giữa núi rừng, chợt có vài cơn sóng nhẹ chạm vào mặt nước, tạo thành những vòng nước xinh đẹp
khả ái.
“Làm sao ngươi biết nơi này là Tứ Xuyên?” Không thấy cột mốc, cũng không gặp được ai.
Diêu Tín Hoa chợt cười ha ha chạy về phía trước, chạy đến trên cầu gỗ, giang hai tay như muốn nhảy vào trong nước. Diệp Thiếu Phong bị dọa sợ vội
vàng chạy tới kéo nàng về. Nàng thuận thế nhào vào trong ngực hắn, ôm
chặt hông hắn.
“Địa danh cũng là do người đặt, ta nói nơi này là
Tứ Xuyên, thì nó là. Chẳng lẽ ngươi có ý kiến tốt hơn?” Mặc dù nàng vẫn
như cũ mặc quần áo và víu lung tung, nhưng không hóa trang thành mặt
hoa, gương ma75t trong veo như nước tỏa ánh sáng rực rỡ.
Diệp Thiếu Phong nhìn thấy sửng sốt, nhất thời không nói tiếng nào.
“Này! Như thế nào?” Nàng lắc lắc tay.
Môi nàng đang ở trước mắt. Một loại tâm tình khác thường chợt xông lên
trong đầu hắn, thúc giục hắn tiến lên đoạt lấy, chiếm lấy. Thế nhưng khi hắn cúi đầu, lại bị nàng dùng sức đẩy ra, không kịp đề phòng ngã nhào
trên đất. Hắn sững sờ nhìn nàng.
Nàng nhẹ nhàng chạy xa hai bước, chống tay hơi cúi người xuống, cười nói: “Tiểu Phong, vẽ cho ta một bức đi!”
“Nha… Được thôi.” Hắn từng vô số lần len lén miêu tả qua bộ dáng nàng, nhưng nàng chưa bao giờ chủ động yêu cầu hắn vẽ nàng.
“Ta liền ngồi chỗ này, ngồi cùng sơn cùng thủy.” Nàng ngồi xuống, cởi hài,
lộ ra hai chân mảnh khảnh xinh đẹp, giơ bàn chân lên, dùng mũi chân nhẹ
nhàng đá nước.
Diệp Thiếu Phong lấy ra giấy bút trong bao quần
áo, trải lên mặt đất, lấy nước mài mực ngay tại chỗ, sau đó không có nửa điểm chần chờ giương bút vung mực. Bộ dáng của nàng, hắn xem từ nhỏ đến lớn, quen thuộc đến không thể quen hơn. Không đến một lúc sau, một
thiếu nữ linh tinh cổ quái đã hiện lên trên giấy.
“Đã vẽ xong
sao? Ta lạnh quá!” Nàng giơ lên giầy chạy tới, cũng không nhìn bức
tranh, mà trực tiếp nhào vào trong ngực Diệp Thiếu Phong sưởi ấm. Gió
đầu mùa xuân mặc dù ấm, nước hồ lại vẫn có chút lạnh lẽo.
Diệp Thiếu Phong cầm đôi tay nàng, trách nói: “Biết lạnh mà vẫn ham nghịch nước.”
Nàng cắn cánh tay hắn một ngụm, bất mãn giọng dạy dỗ của hắn: “Người thiếu niên, ngươi là chủ tử, hay ta là chủ tử?”
Hắn nhìn dấu răng trên cánh tay mình ----- thật đúng là dùng sức a! “Chủ tử tàn bạo như vậy, đồng dưỡng phu xin hỏi ngươi, tại sao chúng ta đột
nhiên rời đi ngôi miếu đổ nát, và tại sao phải chạy đến Tứ Xuyên?” Hắn
vẫn không hỏi, không có nghĩa là sẽ ngầm cho phép nàng nói dối cho quá
quan.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu hắn một chút, râu ông nọ cắm cằm bà kia nói: “Ngươi lại cao lên đúng không?”
Hắn trừng nàng.
“Được rồi… Ta nói thật là được chứ gì…” Nàng bẹt bẹt miệng, “Bởi vì ta không
muốn đề ngươi tiếp tục bị đám nam nhân vô dụng kia làm ô nhiễm chứ sao.
Nhớ năm đó ta vừa nhặt được ngươi về, ngươi khéo léo nghe lời thiên chân đáng yêu cỡ nào a! Kết quả bây giờ thì sao? Không biết lớn nhỏ, dĩ hạ
phạm thượng, cũng biết đối nghịch với ta!”
“E Hèm, ngươi thật ra rất biết oan uổng người.”
“Ngươi có muốn nghe vấn đề thứ hai không?” Ghét, cắn một cái nữa!
“Ta nghe, ngươi nói.” Nữ nhân này cắn nghiện rồi.
“Ta thích du sơn ngoạn thủy.” Cùng với hắn.
“Chỉ đơn giản như vậy?” Hồ nghi.
Dùng sức gật đầu. “Chỉ đơn giản như thế.” Tay chân ấm áp lại, nàng từ trên
người hắn nhảy dựng lên, mang tất đi giày, vòng qua bức họa vẫn trải
trên mặt đất, một tay chống nạnh, một tay bình thân, khí thế vạn quân
tiến về phía trước. “Tiếp tục đi tới! Thiên nhiên, ta tới đây!”
Lại nói, nửa năm nay nàng có mấy ngày nàng không sống giữa thiên nhiên?
Biết rõ nàng lại đang trốn tránh vấn đề, nhưng hắn lại nửa điểm biện pháp
cũng không có. Thở dài, thu thập xong dụng cụ vẽ tranh, cầm chắc bức
họa, đi theo.
Cũng được, nếu hắn là đồng dưỡng phu của nàng, cứ
để cho hắn dùng cả đời thời gian để nhận biết rõ ràng chủ tử vô pháp vô
thiên này của hắn thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...