Thật lâu trước kia lúc bọn họ còn yêu nhau, Đoàn Hàn Chi chưa từng thấy trong mắt Quan Tĩnh Trác có sự phẫn nộ như thế.
Quan Tĩnh Trác không phải không dễ nổi nóng. Quan gia có sao có trăng, có cả Tam thiếu gia tính tình khó chịu. Bất quá cứ mỗi lần anh chuẩn bị phát hỏa, Đoàn Hàn Chi chỉ cần lạnh lùng nhìn một cái, nhãn thần trong suốt thấu tận tâm can, Quan Tĩnh Trác rùng mình một cái liền tỉnh lại.
Tự tôn lẫn kiêu ngạo của Đoàn Hàn Chi đều vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức có thể bị khiến yêu hận bị lu mờ. Người như y, tình nguyện bị tổn thương cũng nhất quyết không chịu thỏa hiệp, cho nên chuyện tình cảm rất khó mà bền vững. Nếu Quan Tĩnh Trác muốn ở cạnh Đoàn Hàn Chi, anh nhất định phải học được nhẫn nại cùng cẩn trọng.
Kế tiếp, Đoàn Hàn Chi cơ hồ quên mất khi Quan Tĩnh Trác nổi giận là bộ dáng như thế nào. Thậm chí, lúc ý thức được mình sắp bị phản bội, y lập tức ra tay trước, tiêu sái quay đầu đi. Sau khi xoay người, y thậm chí không hề liếc mắt nhìn lại gương mặt thống khổ của Quan Tĩnh Trác lần nào.
Qua bao nhiêu năm, nỗi thống khổ dường như theo thời gian cứ tăng dần lên. Một lần nữa hoảng hốt nhìn lại, mọi thứ đều đã biến mất, thế nhưng bọn họ vẫn còn ở điểm khởi đầu, ai cũng không rời đi, ai cũng không biến mất.
“Đó là Vệ Hồng à?” Quan Tĩnh Trác nhẹ nhàng hỏi.
Đoàn Hàn Chi do dự một chút, gật đầu.
Quan Tĩnh Trác hơi khựng lại, “Không cần đi, được không?”
“…Đừng giữ tôi, tôi hiện tại phải về. Hôm khác gặp nói chuyện tiếp.”
Đoàn Hàn Chi vừa muốn xoay người, bả vai đã bị người ta giữ chặt. Khí lực Quan Tĩnh Trác rất lớn, trong thoáng chốc Đoàn Hàn Chi hình như nghe được xương cốt của mình đang kêu răng rắc: “Buông tay, Quan Tĩnh Trác!”
Ngữ điệu của Quan Tĩnh Trác ôn nhu khác thường: “Khoan đi đã, chúng ta nói chuyện nhé? Nào, cậu ngồi xuống trước…”
“Anh con mẹ nó buông ra!”
“Ngồi bên này…”
“Buông, con mẹ nó, lão tử hiện tại phải về nhà!”
‘Rầm’ một cái, chiếc bàn kiểu Nhật tinh xảo bị hất văng, tạo nên tiếng động long trời lở đất. Giữa tiếng nổ ấy, Đoàn Hàn Chi bị hung hăng đè ngửa xuống, đầu va chạm mạnh vào cạnh bàn, đau đến mức nổ đom đóm mắt, thiếu chút nữa vì choáng váng mà ngất xỉu.
Quan Tĩnh Trác từ trên cao nhìn xuống, dùng sức tháo cà-vạt, kế tiếp chậm rãi cởi khuy áo.
Lá gan đau nhói, bây giờ đầu cũng đau như muốn nứt ra. Hai loại đau đớn đồng loạt kéo đến khiến Đoàn Hàn Chi quả thật hô hấp không thông, lá phổi bị đè nén, trước mắt biến thành một màu đen, giữa mơ hồ chỉ nhìn thấy Quan Tĩnh Trác mặt không đổi sắc.
“Tĩnh Trác…” Y nhẹ nhàng nói, tầm mắt mơ hồ ý thức mông lung, “Đừng như vậy, Tĩnh Trác, anh không nên như vậy. Anh vốn không phải thế này.”
Thanh âm của y rất trầm, Quan Tĩnh Trác chỉ biết y đang nói gì đó, nhưng hoàn toàn không nghe rõ.
Anh cúi đầu, hỏi bên tai Đoàn Hàn Chi: “Cậu nói cái gì?”
Quan Tĩnh Trác vừa đến gần, cảm xúc của Đoàn Hàn Chi đột nhiên như nước lũ tràn bờ, dâng lên ồ ạt. Ngay khi Quan Tĩnh Trác còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã vang lên một tiếng giòn tan, lập tức gương mặt một trận bỏng rát. Đoàn Hàn Chi thừa dịp anh không đề phòng đã tàn nhẫn cho anh một cái tát.
Quan Tĩnh Trác thối lui nửa bước: “Cậu làm gì?”
Đoàn Hàn Chi chống tường, thở dốc đứng lên: “Cút ngay!”
“Cậu nói sao?”
“Cút ngay!”
“Cậu thế nhưng vì người khác mà bảo tôi cút ngay!” Quan Tĩnh Trác khàn giọng rít gào, “Cậu thế nhưng vì một gã nam nhân mới quen biết mấy tháng ngắn ngủi mà bảo tôi cút ngay!? Đoàn Hàn Chi, tôi là gì của cậu, hắn lại là gì của cậu, cậu rốt cuộc có phân biệt rõ hay không? Tôi làm cho cậu nhiều chuyện như vậy, cậu nửa câu cám ơn cũng không có, lợi dụng tôi xong lập tức một cước đem tôi đá văng!”
Giọng nói Quan Tĩnh Trác mang theo lưỡi dao sắc nhọn được kiềm chế, đến cuối cùng gần như không thể tiếp tục nữa, đành phát ra những thanh âm đứt quãng: “Tôi thật sự muốn giết cậu…”
Đoàn Hàn Chi vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn anh, giống hệt pho tượng đá.
Tinh xảo, hoàn mỹ, gương mặt tái nhợt không còn chút máu, trắng bệch đến mức gần như trong suốt.
“Cậu rốt cuộc muốn thế nào?” Quan Tĩnh Trác tuyệt vọng hỏi.
Đoàn Hàn Chi trầm mặc không đáp.
“Tiền, địa vị, danh vọng, quyền lực… Tên Vệ Hồng kia có thể cho cậu sao? Năm xưa cậu vì những thứ ấy rời khỏi tôi, hiện tại vì sao cậu cái gì cũng không tính toán, cương quyết ở cùng một chỗ với hắn?”
Đoàn Hàn Chi rốt cuộc có chuyển biến. Y thản nhiên nhìn Quan Tĩnh Trác, ánh mắt lãnh đạm: “…Bây giờ anh cảm thấy rất thống khổ, đúng không?”
Quan Tĩnh Trác chậm rãi gật đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Đoàn Hàn Chi nói: “Tôi từng khó chịu hơn anh nhiều. Cho nên nếu bây giờ anh có thể nhấm nháp một chút tư vị của tôi trước kia, tôi cảm thấy thật sảng khoái.”
Đặt tay lên vị trí lá gan, y chậm rãi bước về phía cánh cửa, khi đi lướt qua Quan Tĩnh Trác cũng không liếc nhìn anh một cái.
Ngay phía sau, Quan Tĩnh Trác đột nhiên bắt lấy cổ tay y, mệt mỏi hỏi: “Cậu thật sự yêu tên Vệ Hồng kia?”
“Đúng, tôi yêu hắn.”
“Cậu nói dối.”
Đoàn Hàn Chi cảm thấy buồn cười: “Tĩnh Trác, anh lớn như vậy rồi, đã sắp lên chức cha, thế mà anh còn…”
“Cậu vẫn không chịu nói thật?” Quan Tĩnh Trác cắt ngang lời y: “Cho tới bây giờ, cậu chưa từng nói yêu ai, dù nói cũng nhất định sẽ lắp bắp, chỉ có lúc gạt người mới thuận miệng như vậy thôi.”
“…” Đoàn Hàn Chi vì thế im lặng, lạnh lùng nhìn Quan Tĩnh Trác.
Quan Tĩnh Trác quả thật cũng bị y làm cho phát điên, tràn đầy tuyệt vọng hỏi: “Tại sao cậu muốn ở cùng hắn?”
“Không phải là tôi muốn ở cùng hắn, mà là tôi không muốn đuổi hắn đi…” Đoàn Hàn Chi thấp giọng nói: “Hắn cảm thấy hắn nên có trách nhiệm với tôi, còn tôi cũng cảm thấy có trách nhiệm đi cùng hắn một đoạn đường, cho đến lúc hắn có thể tự lập trong giới nghệ thuật. Chúng tôi đều cảm thấy bản thân nên có trách nhiệm với đối phương. Thế nhưng năm xưa, tôi và anh, hoàn toàn chỉ có thứ gọi là tình yêu chống đỡ mối quan hệ giữa hai người, ngoại trừ tình yêu, cái gì cũng không có. Chúng ta đều tùy hứng, cho nên khi đối diện với thực tế tàn nhẫn, tình yêu mong manh rất nhanh liền sụp đổ, không cách nào níu giữ.”
Đoàn Hàn Chi thả lỏng bàn tay, những ngón tay thon dài trắng nõn khi gập lại có một cảm giác đứt đoạn.
“Tôi sẽ không ở cùng hắn quá lâu. Chờ sau khi anh kết hôn sinh con, chờ sau khi hắn thành thục trong giới nghệ thuật… Hắn sẽ phát hiện trên thế gian có rất nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đến lúc đó không cần đợi tôi bỏ hắn, chính hắn sẽ đem một lão nam nhân xấu xa méo mó như tôi đá bay.”
Quan Tĩnh Trác gằn từng chữ chắc như đinh đóng cột: “Hắn sẽ không đâu.”
“Hắn sẽ.” Đoàn Hàn Chi lạnh nhạt nói, “Cũng giống như anh lúc trước vậy.”
“Tôi lúc trước không hề…”
“Đừng nói nữa.” Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng rút tay về, ngữ điệu tàn nhẫn: “Đừng nói nữa. Tôi không muốn tiếp tục gặp anh.”
Y vừa xoay người, Quan Tĩnh Trác đột nhiên nói: “Cậu còn thiếu tôi một chuyện.”
Đoàn Hàn Chi dừng bước.
“Thời điểm cậu vẫn là tên biên kịch vô danh, đột nhiên chuyển mình trở thành đạo diễn, quay bộ phim đầu tiên, người nâng đỡ cậu chính là Quan Duệ. Kỳ thực, bộ phim đó lỗ vốn, nhưng Quan Duệ không tiếc tiền góp vốn giúp cậu tuyên truyền, cho nên bộ phim thứ hai của cậu mới giành được thành tựu huy hoàng. Bất quá số tiền bị lỗ ở bộ phim thứ nhất, cậu vẫn chưa trả lại cho Quan Duệ, bởi vì đó là điều kiện cậu đã đáp ứng với Quan Duệ để rời khỏi tôi.”
Đoàn Hàn Chi không quay đầu lại: “–Cho nên?”
“Cho nên món nợ này kỳ thực là cậu thiếu tôi. Cậu nói cậu muốn rời khỏi tôi, cậu có nghĩ sẽ đem món nợ mười mấy năm ân tình trả cho tôi luôn không?”
Thật lâu thật lâu Đoàn Hàn Chi vẫn không lên tiếng, cho đến khi Quan Tĩnh Trác bước lại gần, gắt gao từ phía sau ôm lấy y.
Trong mấy giây, hai người không ai mở miệng. Thời gian quá dài không tiếp xúc, khiến cho động tác vốn dĩ rất bình thường cũng trở nên xa lạ, trở nên khiến người ta không quen, thậm chí trong lòng còn cảm thấy như đang tiếp xúc với người lạ.
Đoàn Hàn Chi giãy dụa một chút, nhưng dường như càng chọc giận Quan Tĩnh Trác. Anh hung hăng đè chặt Đoàn Hàn Chi, nói: “Tôi không kết hôn nữa.”
Đoàn Hàn Chi “Ờ” một tiếng, ngữ khí thờ ơ: “Chuyện này không liên quan đến tôi.”
“Trở về bên cạnh tôi đi.”
“Không.”
“Tại sao?”
Đoàn Hàn Chi vừa định trả lời, di động đột nhiên vang lên, màn hình sáng ngời hiện rõ hai chữ Vệ Hồng to đùng. Y chưa kịp nghe máy, Quan Tĩnh Trác đã gạt phăng di động đi, sau đó một cước đạp y ngã xuống đất.
Đoàn Hàn Chi kêu rên một tiếng, muốn đưa tay bắt lấy di động, ai biết trên mặt đất toàn là mảnh vỡ chén đĩa, kết quả y nắm chặt thứ gì đó, không ngờ chính là một mảnh sứ, bén nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay mềm mại.
“A…!!” Đoàn Hàn Chi run rẩy kịch liệt, Quan Tĩnh Trác liền nhân cơ hội dùng đầu gối đè y xuống, giữ chặt đầu y, mạnh mẽ hôn lên môi y.
Di động vẫn nhấp nháy, tiếng nhạc không ngừng vang lên, trào dâng mà bi tráng.
Vệ Hồng đang tìm y. Số điện thoại trong nhà đã đổi thành số di động, chứng minh hắn đã chạy ra ngoài.
Vệ Hồng mỗi lần rời khỏi nhà tìm y đều đến quán bar Gongti gần nhà, nhìn thử xem có phải y đang lêu lổng ở đó không, nếu phải sẽ trực tiếp túm y về. Nếu y không ở đó, Vệ Hồng sẽ đi tìm Ngụy Lâm, tìm Sa Tuyền, tìm hết thảy những người hắn có thể tìm, trong suốt quá trình đều không ngừng gọi vào di động của y, cho đến khi y nghe máy mới thôi.
Hắn sẽ không ngừng không ngừng gọi, dù biết gọi một trăm lần mới được nghe một lần, hắn vẫn không từ bỏ chín mươi chín lần trước đó.
Vệ Hồng cứ như vậy khiến Đoàn Hàn Chi có một loại cảm giác, chính là bản thân y nên có trách nhiệm chung thủy với hắn. Nói như vậy kỳ thực rất quái dị, bởi vì Đoàn Hàn Chi vốn là người chưa bao giờ biết hai chữ tiết tháo viết như thế nào.
Y cảm thấy, nếu vào thời điểm Vệ Hồng gọi điện mà y đang làm chuyện không có tiết tháo, thật giống như bị hắn bắt gian tại giường vậy, có một cảm giác xấu hổ kỳ quặc. Tuy Vệ Hồng căn bản không tính là gì cả, nhưng không ai nhẫn tâm đến mức ở trước mặt con cún lông vàng đang mở to mắt vẫy đuôi hết sức đáng thương, đành lòng âu yếm một con cún khác.
Đoàn Hàn Chi nghe tiếng chuông điện thoại riêng của Vệ Hồng, y muốn bắt máy, nhưng Quan Tĩnh Trác cương quyết không chịu buông y ra, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng, mang đến hơi nóng mãnh liệt mà cuồng bạo.
Hít sâu một hơi, Đoàn Hàn Chi một cước đá vào bắp chân Quan Tĩnh Trác. Ngay chính y còn thấy mũi chân mình đau nhói, thế mà Quan Tĩnh Trác hình như chỉ càng bị kích thích sâu hơn. Anh phất tay cho Đoàn Hàn Chi một cái tát, kế tiếp xé quần áo trên người y xuống.
Giọng nói của Đoàn Hàn Chi hòa lẫn giữa tiếng chuông tức giận hiếm thấy: “Quan Tĩnh Trác!”
Quan Tĩnh Trác giả đò câm điếc.
“Con mẹ nó, lão tử thật sự sẽ tố cáo anh cưỡng gian!”
Quan Tĩnh Trác nói: “Tố cáo! Tố cáo đi! Lát nữa tôi giúp cậu gọi 110!”
Đoàn Hàn Chi bắt đầu thở dốc, chửi ầm lên: “Anh con mẹ nó đồ mặt dày không biết xấu hổ, dây dưa cái quái gì? Anh nói đi, anh rốt cuộc thèm khát thứ gì ở tôi!? Một bên cưới vợ, một bên dây dưa mắc ói, tôi bất quá chỉ là kẻ độc thân, anh con mẹ nó rốt cuộc tìm kiếm cái gì ở tôi?”
Mặc kệ Đoàn Hàn Chi giãy dụa, Quan Tĩnh Trác vẫn dùng đầu gối đè lên bắp đùi y, một tay kéo dây thắt lưng của y xuống. Bị khóa kéo rạch một vết dài trên tay, anh vẫn tựa như không hề cảm thấy đau đớn, dữ tợn nhìn y chằm chằm: “Cậu chẳng có thứ gì khiến tôi thèm khát, nếu có cũng chỉ là gương mặt này thôi! Chỉ vì khuôn mặt này, suốt mười mấy năm, không khi nào không hiện lên trước mắt tôi! Tôi thật sự muốn moi tim cậu ra, nhìn thử xem con mẹ nó có bao nhiêu đen tối!”
Tiếng chuông điện thoại vốn dĩ đã ngừng, không ngờ Quan Tĩnh Trác vừa dứt lời, lại một lần nữa vang lên.
Quan Tĩnh Trác bị hai chữ Vệ Hồng không ngừng lóe sáng trên màn hình quấy nhiễu đến mức tâm phiền y loạn, anh cầm lấy điện thoại, ấn nút nghe.
“Hàn Chi, anh ở đâu?” Vệ Hồng dường như cảm giác được điều gì, ngữ điệu gấp gáp mà trầm ổn hiếm thấy.
Quan Tĩnh Trác cười nhạt. Tuy chỉ đơn độc một tiếng, lại âm lãnh đến mức có thể làm tan chảy cả băng tuyết.
“Quan Tĩnh Trác!?” Vệ Hồng kinh hãi, “Đạo diễn Đoàn đang làm gì, đưa y nghe điện thoại mau!”
“Làm gì?” Quan Tĩnh Trác dừng một chút, “Cậu lập tức sẽ biết y đang làm gì.”
Quan Tĩnh Trác hướng di động về phía bên cạnh, cố tình không cúp máy, có ý để Vệ Hồng nghe thấy tất cả những việc sắp xảy ra. Nhưng anh còn chưa kịp hoàn tất đã thấy Đoàn Hàn Chi run rẩy thở dốc, nắm chặt trong tay mảnh sứ đã đâm nát lòng bàn tay y, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.
“Cậu muốn làm gì hả?”
Quan Tĩnh Trác có dự cảm không lành, vừa định đoạt lấy mảnh sứ, nhưng chỉ nghe Đoàn Hàn Chi lạnh lùng nói: “Quan Tĩnh Trác, tôi rất thất vọng về anh.”
Y biết y không có khí lực đẩy Quan Tĩnh Trác ra, đành phải lảo đảo đứng lên, đối mặt với anh, dùng mảnh sứ kia kiên quyết rạch một đường xuống gương mặt mình.
Máu tươi nhất thời phun ra từ gương mặt Đoàn Hàn Chi, bắn lên toàn bộ má phải.
Trong thoáng chốc, Quan Tĩnh Trác toàn thân đông cứng, không cách nào nhúc nhích.
“Hiện tại tôi đã chẳng còn gì cho anh thèm khát nữa.” Đoàn Hàn Chi cao ngạo nhìn Quan Tĩnh Trác, gằn mạnh từng chữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...