Ngồi trên xe, Chi Anh thích thú xoay xoay quyển sổ. Hôm nay coi như cũng gọi là có thu hoạch, mặc dù thứ cô cần là chữ ký của Thiên Mặc kìa, nhưng hôm nay thấy anh mệt mỏi như vậy nên cô không muốn quấy nhiễu anh. Đổi lại, tự dưng ở đâu lại xuất hiện một Bạch Nguyên Hạo, được nói chuyện thân thiết như vậy thử hỏi cô đem chuyện này kể cho đám fan liệu họ có ghen tị không? Chắc là ghen tị chết đi được ấy. Còn về phần chữ ký kia, nếu mang về bán đấu giá cho fan của Bạch Nguyên Hạo ở Việt Nam thì sao? Tất nhiên là giá trên trời rồi. Đối với fan mà nói, có được chữ ký của thần tượng thì còn điều gì hạnh phúc hơn.
Ngồi tưởng tượng cả nửa ngày, Chi Anh được Lương Huy đưa đến một căn nhà ở ngay gần trường Thiên Tân. Căn nhà này có vẻ còn rất mới, trước cửa còn có một cái cây gì đó rất to lớn, xem chừng diện tích nhà cũng khá rộng. Lương Huy thay cô đem theo vali hành lí vào nhà, Chi Anh cũng theo sát phía sau. Điện bỗng chốc được bật lên, Chi Anh nhìn quanh căn nhà một lượt, cũng khá đầy đủ tiện nghi, hẳn là Kính Minh kia đã thay cô chuẩn bị từ trước khi cô đến Thiên Tân. Nhưng đứng giữa căn phòng ngập trong ánh điện vàng, Chi Anh lại có cảm giác hơi lạnh. Chắc là do nhiệt độ đang giảm xuống nên mới như vậy.
" Cô chủ, có cần thêm gì không?"
Lương Huy lên tiếng.
" Tạm thời không cần. Anh cứ về trước đi. Nói với Kính Minh là tôi ổn"
" Vậy được. Đây là chìa khóa nhà "
Sau khi Lương Huy đi khỏi, Chi Anh cẩn thận khóa cửa lại rồi bắt đầu xếp gọn hành lý vào một chiếc tủ, Tùy tiện lấy một bộ đồ ngủ ra rồi bước vào nhà tắm.
Lúc Chi Anh tắm xong cũng là lúc cái bụng đáng thương kêu réo ầm ĩ. Cô cũng phải phục cái bụng của mình, không phải mới hồi chiều đã nhét đầy thức ăn rồi sao mà giờ nhanh như vậy đã kêu đói.
Nấu tạm một bát mì gói thơm lừng, Chi Anh sau khi ăn xong liền phi thân lên chiếc giừơng êm ái, ngày hôm nay cô thực sự cũng mệt rồi, cái chân theo sau Kính Minh đi khắp phố này ngõ kia đã mỏi nhừ.
Đèn tắt, Chi Anh kéo chăn ngang người, ngáp ngáp vài cái, cuối cùng đôi mắt cũng khép lại ngủ thật sâu.
Nhưng trong mơ, Chi Anh không hề mơ thấy Tiêu Thiên Mặc của mình như hằng đêm cô vẫn thường mơ. Mà mơ thấy một người đang đứng ngay giữa căn phòng này. Mái tóc đen xõa rối loạn che đi khuôn mặt, toàn thân cô ta mặc một bộ đồ trắng muốt. Chi Anh thấy như có vẻ cô ta đang dần tiến về phía giừơng, hai tay cũng đưa lên, miệng còn chậm rãi nói gì đó như " đền mạng..."
Chi Anh hốt hoảng, cố gắng xua tay kêu lên
" đừng lại đây "
Nhưng cái thân ảnh màu trắng trước mặt vẫn như cũ chầm chậm tiến lại, chữ " đền mạng" càng lúc càng rõ ràng.
" Đừng mà..."
Chi Anh choàng tỉnh giấc, cả người đã túa đẫm mồ hôi. Tay nhanh chóng bật chiếc đèn bàn bên cạnh lên rồi sợ hãi nhìn xung quanh nhà. Tay kia rối rít tìm điện thoại nhưng lại chợt nhớ ra hồi chiều đã bị hỏng.
Đột nhiên, trên bức tường sơn màu trắng , Chi Anh rõ ràng thấy có một bóng đen lướt qua rồi biến mất.
Chi Anh sợ phát hét lên, cũng không kịp nghĩ ngợi thêm gì nữa một thân đồ ngủ màu đỏ mở khóa cửa lao ra ngoài.
Gặp quỷ. Cô là gặp quỷ thật rồi.
Trên đường cái sáng sắc đèn vàng, xe cộ cũng không còn đông như hồi chiều nữa, cũng may vì nơi này là trung tâm thành phố nên cho dù là nửa đêm cũng có nhiều người qua lại, Chi Anh mang theo nỗi sợ hãi chạy như điên trên lề đường. Mãi cho đến khi nhận ra đã cách căn nhà đó khá xa cô mới dừng lại.
Ban đêm trời thật lạnh, Chi Anh trên người chỉ có một bộ đồ ngủ mỏng nên hai tay liền gắt gao ôm chặt lấy người. Cô đi vội như vậy trên người cũng không có đem theo đồng nào, làm sao liên lạc được với Kính Minh bây giờ, còn nữa nếu gặp phải côn đồ thì biết làm thế nào. Chi Anh từ nhỏ đến lớn dù ít được ba mẹ ở bên nhưng vẫn còn có chị dâu và bà vú nuôi chăm sóc, chưa bao giờ trải qua cảm thấy sợ hãi như vậy.
Đi đi một hồi, Chi Anh cảm tạ ông trời vì đã không triệt đường sống của cô, cho cô " ăn xin " của một người đi đường tốt bụng vài đồng lẻ. Cô nhanh chóng chạy đến buồng điện thoại công cộng gần đây nhất, ngón tay nhỏ vội vã bấm số của Kính Minh, từng hồi chuông chờ tút dài trong điện thoại khiến giây thần kinh của Chi Anh như muốn căng lên.
Đầu bên kia được kết nối, trong điện thoại là giọng một người con trai ngái ngủ.
" Ai vậy?"
" Đồ khốn mau tới đón em"
Nghe tiếng Chi Anh hét lên trong điện thoại, Kính Minh chợt tỉnh táo lại, vội vã hỏi
" Chi Anh em đang ở đâu?"
" Em ở...em không biết. " đột nhiên lại bật khóc. Đường xá ở đây cô đâu có thông thuộc như vậy.
" Bình tĩnh, nói anh nghe, chỗ em đang đứng có gì đặc biệt?"
Chi Anh nghe vậy liền ngó quanh, nơi cô đang đứng là bên lề đường cái,
" G.U.Y nước hoa đẳng cấp dành cho phái mạnh ..."
Nghe tiếng nói của một người, Chi Anh nhận ra giọng nói này rất quen thuộc. Cô ngửa đầu lên liền phát hiện một chiếc bảng quảng cáo điện tử ngay gần đó, màn hình chính là Tiêu Thiên Mặc đang quảng cáo nước hoa ột thương hiệu nào đó.
" Chi Anh "
" Anh Minh. Chỗ em đang đứng có một chiếc bảng quảng cáo nước hoa rất lớn, bên dưới hình như là một cái công viên."
" Có phải ở gần nhà trọ của em không?"
" Đúng đúng. Anh mau đến đi. Nhanh lên"
" Đứng yên đó đợi anh"
Cúp máy, Chi Anh mặc dù trong lòng vẫn còn cảm giác sợ hãi nhưng khi ánh mắt cô dời đến khuôn mặt chàng trai trên chiếc bảng quảng cáo kia lại là một cỗ ấm áp. Anh đã gián tiếp cứu cô rồi. Trong lúc cô hoảng sợ nhất cũng là hình ảnh của anh bên cạnh như đang lấy đi sự sợ hãi, cô đơn giúp cô. Tiêu Thiên Mặc, đời này nhất định phải có anh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...