Nói đến tốt bụng thì Chi Anh một phen đánh giá, tên thích làm màu Ryan này không có lấy một phần. Miệng hắn nói đưa cô và Kính Minh về, cô đã chấp nhận trở thành “heo” ngồi xe hắn ta rồi thì chí ít hắn cũng nên giúp thì giúp cho trót, sao không đưa cô về tận nhà đi, sao còn thả cô ở công ti của hắn làm gì! Báo hại hai anh em phải bắt taxi về nhà!
Tên này nhất định là giở trò.
Đáng thương nhất là Kính Minh, vô duyên vô cớ phải lãnh đạn chung với Chi Anh.
“ Hắn khinh người quá đáng!”
Chi Anh hậm hực đá mấy viên đá dưới chân khi đang đi bộ cùng Kính Minh vào khu nhà.
“ Còn kêu la cái gì? Không phải do em chọc ghẹo cậu ta trước à?”
Nếu cô không bày trò vẽ bậy lên xe người ta thì cũng đâu đến nỗi này. Nhắc lại chuyện này trong lòng Kính Minh cũng có chút bực. Khoảnh khắc nhìn thấy cái “ tác phẩm “ cô để lại trên xe của Ryan -Tiêu Thiên Hải cũng khiến mặt anh sa sầm vài phần, anh thế mà lại trúng phải tên bay đạn lạc...
“ Không đúng. Là lúc ở sân bay anh ta cướp taxi của em trước “
Nếu không Chi Anh cô cũng không rảnh mà động vào tên màu mè này. Cái gì mà còn mặc cả phải gọi hắn là Ryan, Ryan.
Tên khùng!
“ Có chuyện này nữa sao? “
“ Thì là... “
Cô đem mọi chuyện kể một mạch cho Kính Minh nghe, từng câu từng chữ khiến khóe môi ai đó run mạnh.
Cô.. vô lý quá!
“ Chuyện này coi như bỏ đi. Em đấy, sau này bớt trêu chọc cậu ta đi. “
“ Gì mà sau này. Dẹp đi. Em chẳng thèm gặp lại anh ta đâu!”
Nhưng ba mẹ em họ đã làm thì sẽ không dễ gì mà buông bỏ...
Anh muốn nói với Chi Anh câu này, nhưng không thể. Mấy ngày cô về nước tưởng sẽ vui nhưng không ngờ lại phải hứng chịu thêm nỗi đau. Anh muốn ít ra ở Thiên Tân, cô sẽ có những phút yên bình, ba mẹ cô... làm ơn đứng qua một bên!
Ngôi nhà trắng xuất hiện trước mắt.
Chi Anh một tay kéo vali tìm chìa khóa nhưng lại phát hiện cổng không có khóa.
Kì lạ!
“ Cổng không khóa, Anh Kính Minh, có khi nào nhà này... có ma không? “
Khẽ rùng mình, vội đứng ra phía sau lưng anh mà ngó vào trong nhà. Dư âm của căn nhà ma quái kia Chi Anh vẫn chưa quên đâu.
“ Làm gì có. Theo anh “
Kính Minh lắc đầu, kéo cô vào trong, anh quên mất một chuyện chưa nói với Chi Anh..
Chi Anh cẩn thận bám sát người anh, cô đi phía sau, phòng khi có ma hay trộm cắp gì đó cô sẽ đẩy anh rồi chạy trước.
Thông minh!
Khi Chi Anh còn Đang mải mê lên kế hoạch chạy trốn thì cánh cửa bật mở, đón tiếp hai người là một chị gái rất xinh đẹp đến nỗi Chi Anh cũng phải ngẩn người.
Ma cũng đẹp vậy sao?
Cô gái mặc chiếc váy hồng nhẹ nhàng nở nụ cười:
“ Anh Kính Minh !”
Kính Minh gật đầu mỉm cười đáp lại rồi lại kéo Chi Anh phía sau đang ngơ ngác.
“ Vào nhà đi Chi Anh “
Cả ba ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Ánh mắt Chi Anh từ đầu đến cuối đều đặt trên người đối diện, vừa xa lạ vừa hâm mộ.
“ Em gái này. Em tên gì? “
Trần Nhiên Nghi cười nhẹ hỏi, cô bé này có một khuôn mặt khá dễ thương khiến cô vừa nhìn đã cảm thấy quý mến.
“ Em...em là Dương Chi Anh! Chị là...?"
Giọng nói non nớt này càng làm Trần Nhiên Nghi thấy thích vô cùng.
“ Chi Anh. Em không biết Ella Trần sao? Anh nghĩ em thích mấy thần tượng bên Hoa ngữ thì hẳn sẽ biết cô ấy chứ?”
Kính Minh khá ngạc nhiên, Ella Trần nổi tiếng như vậy, có mấy người theo dõi hoa ngữ không biết.
“ Em không biết thật mà ! “
Chi Anh thành thật trả lời, đúng là cô theo dõi giải trí hoa ngữ nhưng là chỉ xoay quanh người nào đó thôi, những người khác cô tuyệt đối mù thông tin.
“ Không biết thì chúng ta làm quen nhé! Chị là Ella Trần, là em gái nuôi của anh Kính Minh, cũng là chủ nhân của ngôi nhà này “
À, hèn chi chị ấy lại có thể ra vào ngôi nhà này.
“ Chị rất vui khi em ở đây. Ít ra chị sẽ không phải ở một mình “
“ Con bé này quậy phá lắm. Em cứ vui dần đi “
Kính Minh trêu chọc khiến mặt ai đó tối sầm lườm anh mấy cái.
“ Cũng không vấn đề gì! Dù sao thời gian em ở nhà rất ít, lịch làm việc kín mít như vậy chắc cũng sẽ ít gặp Chi Anh. “
“ Chị đừng tin anh ấy nói “
Cô thật sự rất ngoan mà!
Cô bé này thật sự đã hai mươi mốt tuổi sao? Trần Nhiên Nghi có chút đánh giá.
“ Chi Anh ngồi máy bay chắc cũng mệt phải không? Mau đi nghỉ ngơi đi “
Chi Anh rất biết ý vâng lời xách vali rời đi, lúc ngang qua Kính Minh còn “ lỡ chân” đá vào chân anh một cái khiến anh đau đến nhăn mặt.
Đến cửa phòng, bước chân ai đó bỗng hẫng một nhịp, nhìn căn phòng với gam màu hồng xa lạ trước mắt khiến Chi Anh ngơ người. Như hiểu phản xạ này của cô, Trần Nhiên Nghi bình tĩnh giải thích
“ Phòng đó chị đã quen sử dụng nên Chi Anh chịu khổ leo cầu thang ở tầng hai nhé! “
“ Vâng ! “
Chi Anh lặng lẽ mang đồ lên cầu thang, không ai nhìn thấy vẻ mặt buồn ảm đạm của cô.
Đợi cho bóng dáng Chi Anh khuất sau hành lang tầng hai, Kính Minh mới thu hồi tầm mắt, giọng nói đã có phần mất đi ý cười.
“ Nhiên Nghi này, giúp anh chuyện này! Đối xử tốt với em ấy, nếu có rắc rối gì thì gọi cho anh! Nếu như sau này em không muốn, anh sẽ đưa em ấy ra ngoài ở “
“ Anh rất quan tâm Chi Anh nhỉ? “
“ Ừ. Em ấy xứng đáng có nhiều hơn thế! “
“ Anh yên tâm “
Chào tạm biệt cả hai, Kính Minh ngồi trong xe hơi khẽ thở dài. Có phải anh đã sai rồi hay không? Lần này, anh rất sợ mình đã gián tiếp tổn thương người ấy. Giá như ngay từ đầu anh không đưa người ấy đến căn nhà này, thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
Chuông điện thoại chợt reo cắt đứt mớ suy nghĩ, anh nhấn nút xuống nghe, chẳng muốn nhìn xuống xem người nào gọi đến.
Đầu dây bên kia nhận được tín hiệu trả lời , vui vẻ đến nỗi Kính Minh bên này cũng cảm nhận được.
“ Em là ai? “
...
Lâm Ái khóe môi cười như bắt được vàng, ánh mắt ánh lên không giấu được phấn khích. Rốt cuộc anh đã chịu bắt máy của cô rồi, nhớ lại mọi lần liên lạc anh không những không thèm trả lời mà còn trực tiếp nhấn nút tắt máy, cô nhắn tin như thế nào anh cũng không chịu đáp lại dù chỉ một chữ. Thế nhưng hôm nay anh lại nghe máy, cái chất giọng trầm trầm nam tính ấy khiến Lâm Ái tim đập liên hồi. Người đàn ông này, cô nhất định phải săn bằng được.
Bạch Nguyên Hạo nhìn cái người đang cười đến điên dại kia mà ngao ngán lắc đầu, không biết chị ta làm gì mà dạo này nét mặt rất căng thẳng, mắt cứ nhìn màn hình điện thoại như chực chờ điều gì đó. Khuôn mặt xinh đẹp vì đó mà kém sắc, cho đến lúc này mới lấy lại được sức sống vốn có.
“ haha. A Hạo. Đi ăn. Hôm nay chị đây mời “
Lâm Ái vui vẻ kéo tay Bạch Nguyên Hạo.
“ Xem tâm trạng chị khá tốt nhỉ? “
“ Tất nhiên. Nói cho em biết, Anh Kính Minh của Chi Anh đã chịu nghe điện thoại của chị, còn cho chị một cái hẹn. Haha, thật quá tốt “
Nhắc tới cái tên nào đó, Bạch Nguyên Hạo chẳng thèm để ý đến nội dung câu nói của Lâm Ái như thế nào. Người bạn nhỏ kia đều không có liên lạc với anh, cô liệu đã trở về chưa? Trong lòng đột nhiên cười khổ, hóa ra Bạch Nguyên Hạo nổi tiếng phong lưu anh cũng có thời điểm chật vật như thế này.
Anh ban đầu chỉ có chút ý định hành cô một chút vì cái tội dám lừa lấy chữ ký của mình. Lúc đấy anh còn nghĩ, Chi Anh là fan của mình. Nhưng anh lầm, cô đối với anh trước sau đều không có một chút khác lạ, hâm mộ cũng không có, chỉ đơn thuần như là bạn bè. Rồi anh phát hiện, ánh mắt trong veo ấy lúc nào cũng hướng về phía Mặc. Bởi, thần tượng của Chi Anh chính là Tiêu Thiên Mặc.
Trong lúc này, người nào đó còn đang tiếc hùi hụi căn phòng. Khuôn mặt nhỏ ấm ức như đứa trẻ vừa bị giật đồ chơi nhìn lên trần nhà. Cũng đúng, đây là nhà của người ta, phòng cũng vốn là của người ta, cô chỉ là người đi ở nhờ, có quyền gì mà cùng người ta tranh phòng chứ.
Nhưng mà... làm sao cô thấy Mặc được?
A, cô suýt nữa quên. Mặc, cô phải đi gặp Mặc.
Chân trần phi xuống giường, Chi Anh trên người mặc một bộ quần áo mùa đông đơn giản, đến khi ra cửa mới bắt đầu thấy hối hận.
Lạnh chết cô rồi!
Không ấm áp như ở Hà Nội, tuyết ở Thiên Tân vẫn lặng lẽ rơi, cả một vùng trời trắng xóa lạnh buốt. Dưới gốc cây táo khẳng khiu cành lá trụi lơ, cách một bức tường, dáng người con gái mảnh khảnh một thân áo váy len đỏ rực đứng đó, đầu cô hơi hướng lên trời cao. Không biết là đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt có vệt nước lóng lánh tràn ra.
Chi Anh một bên ngắm nhìn một bức tranh sống tuyệt đẹp đến ngẩn người.
Cô cũng thử ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trên một màu xám ngắt, cô tịch...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...