Chiều nay, một buổi chiều mùa đông đầy lạnh lẽo.
Tuyết đã bắt đầu rơi....
Chi Anh ngồi trên chiếc xe đạp nhỏ chạy thẳng tới quán bánh ngọt của Lâm Ái, cũng may người nào đó đã sớm trang bị mấy chiếc áo choàng dạ thật dày cho cô , nếu không một một người luôn sống ở Việt Nam ấm áp như cô chỉ sợ bây giờ đã bị đông cứng thành tảng băng rồi.
Chi Anh đạp chậm, chiếc mũi sớm đỏ lên vì lạnh nhẹ hít vào một ngụm hơi nước mát lạnh.
Tuyết, đây là lần đầu tiên suốt hai mươi năm qua cô được ngắm tuyết, lạnh nhưng đầy tự do....
........
Dừng xe trước cửa tiệm bánh quen thuộc, Chi Anh tháo bao tay màu xanh lá cây bỏ gọn vào túi, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Bước qua chiếc cửa kính ngăn cách không khí lạnh bên ngoài, hơi ấm bên trong nhanh chóng ôm chặt lấy cả người cô.
Từ góc độ này, Chi Anh dễ dàng phát hiện ra Lâm Ái đang đợi cô ở chiếc bàn cạnh cửa kính sát đất.
Chị ngồi đó, ánh mắt như tràn ngập tia cười nhìn ra ngoài.
Ngoài trời, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều.
Chi Anh nhẹ nhàng đi tới, nhân lúc Lâm Ái thất thần hù chị một cái.
" Đứa này, chị mà có tiền sử về bệnh tim thì sao?"
Lâm Ái giật mình, tay còn vuốt vuốt ngực. Chỉ trách chị đang quá tập trung suy nghĩ.
Chi Anh chỉ le lưỡi cười cười, cởi bỏ ra chiếc áo choàng dày đã bị ẩm do mắc tuyết, nhìn một bàn đầy bánh ngọt, khó cầm lòng hỏi.
" Lâm Ái, em ăn bánh nhé! "
" Ừ ừ ăn đi. Em suốt ngày chỉ biết có ăn thôi."
" Ăn mới có sức khỏe và IQ giúp chị chứ "
" Em đó, chuyện đó sao rồi "
Thấy vẻ mặt của chị hứng khởi như vậy khiến Chi Anh không nỡ bỏ qua, ai kêu cô là người thích trêu chọc người khác cơ chứ.
Đưa một miếng bánh thơm ngọt vào trong miệng, Chi Anh hai mắt khép lại bộ dáng hưởng thụ.
Chà, bánh ngọt Lâm Ái làm là ngon nhất.
Trái lại với điệu bộ thong dong này của Chi Anh, Lâm Ái ngồi đối diện sốt ruột như ngồi trên lửa, chốc chốc lại hỏi y nguyên một câu.
" Chị à, phải để em ăn hết đã chứ. "
Chi Anh thản nhiên trả lời khiến Chị thật khổ sở.
Aiz, người ta nói già níu đứt dây, Lâm Ái nịnh nọt không được liền chuyển qua hăm dọa.
" Em...em mà còn không nói. Chị sẽ cắt luôn phần bánh và trà sữa mỗi ngày của em"
Ai đó nghe đấy bữa ăn nhẹ miễn phí của mình bị đe dọa liền quýnh lên:
" Em nói. Em nói mà! "
" Để chị suy nghĩ lại"
Ha, xem giờ tới phiên ai làm cao đây?
" Thôi suy nghĩ gì nữa. Chị nghe này, em đã cố gặng hỏi anh ấy rồi. Việc chưa có bạn gái là đến 99,9%"
" Vậy, còn 0,1%? "
" Ờ. Cái này khó nói quá. Tự dưng khô họng thế nhỉ?"
Chi Anh lời nói đi kèm phụ họa, tay còn làm động tác xoa cổ.
Lâm Ái vội vã gọi một nhân nữ từ xa,chị biết là cái cô nhóc này nghĩ gì mà.
Nuốt xuống một ngụm trà sữa vị chocolate, Chi Anh mang một vẻ mặt cực kì thỏa mãn.
Thấy vậy, Lâm Ái lại tiếp tục hỏi .
" Nói được chưa?"
" A, xém quên, thực ra mẹ của anh ấy đang muốn ép anh ấy sớm đem con dâu về cho bác . Nghe đâu là bác ấy muốn có cháu để ẵm rồi "
" Thật chứ? Chi Anh, giúp chị lần này đi mà, nếu thành công, chị đây tặng cả cái tiệm bánh này cho em"
Lâm Ái sung sướng tột độ, chẳng kiêng dè hình tượng mà lao qua ghì lấy Chi Anh khiến cô giật bắn người.
Hành động của chị, thật là " Ái " mà.
Vội đẩy chị về chỗ ngồi, nói thừa, cô là yêu thích món bánh chị làm nên mới thường xuyên ghé qua chứ đâu có ham gì cái tiệm này. Chị mà tặng cho cô chắc vài ngày hôm sau đóng cửa mất.
" Em...em không có khả năng mai mối!"
" Không sao. Chị tính kế, em thi công là được rồi "
" Liệu có ổn không? "
" Ổn. Ổn mà. Trước hết cho chị số của anh ấy đã "
Bàn bàn một hồi, Chi Anh cảm thấy đầu óc thật sự choáng váng khi nghe Lâm Ái triển khai kế hoạch.
Cái gì là kế sách? Đây cũng là kế sao?
" Còn chuyện này nữa. Sắp tới chị sẽ vắng mặt dài dài vì công ty có dự án phim. Lần này là quay tại Thượng Hải, cho nên sẽ khó có thể gặp em nhiều. Nhưng mà việc kia em nhất định không được đình công đó."
Nghe Lâm Ái dặn dò mà khuôn mặt cô ỉu xìu, vậy là sắp tới không được ăn bánh nữa sao?
" Chị, phim gì vậy? Diễn viên là Bạch Nguyên Hạo sao?"
" Phải. Có cả Thiên Mặc nữa "
Bàn tay để dưới bàn khẽ run, Mặc cũng tham gia quay phim này?
Nếu như vậy....
" Lâm Ái, mọi người sẽ đi bao lâu?"
" Chị không rõ nữa. Nhưng chắc không lâu lắm đâu vì đây là dự án phim ngắn. Chắc cũng tầm một tháng thôi"
Chi Anh sững sờ.
một tháng sao?
Một tháng vắng anh sao?
....................
Tuyết lạnh khẽ bay trong từng cơn gió buốt thấu da thịt.
Chi Anh thẫn thờ đạp xe trên đường phố.
Kể từ lúc quyết định theo đuổi tình yêu này, chấp nhận làm bạn gái của anh, cô đã sẵn sàng tâm lý để chịu đựng công việc của anh.
Anh là một diễn viên, một ca sĩ nổi tiếng. Cuộc sống của anh sẽ là những chặng đường, nay đây, mai đó, thậm chí cả cuộc đời này anh sẽ chẳng có điểm dừng chân.
Cô biết rất rõ điều đó, thế nhưng cứ cố chấp muốn đến bên anh. Cũng có nghĩa là chấp nhận sẽ thường xuyên thiếu vắng anh.
Thế nhưng, tại sao trong lòng lúc này lại cảm thấy hụt hẫng như vậy.
Mới xa anh chỉ vỏn vẹn vài tiếng thôi mà cô đã không thể chịu nổi, bây giờ thời gian là một tháng. Với người khác, có lẽ một tháng chỉ xem như là một cái chớp mắt của thời gian, nhưng cô thì khác, cô không biết mình có đủ kiên nhẫn để chờ đợi không nữa.
Hình ảnh anh từ lâu đã mài mòn tâm trí cô rồi.
Cô đơn, nó là cái cảm giác cô sợ sệt nhất trên thế gian này. Vậy mà ông trời luôn ép cô phải nếm trải nó.....
Bin! Bin! Bin..
Tiếng còi xe vang lên thức tỉnh tâm trí rối bời của Chi Anh.
Đến khi cô nhận ra thì cả người và xe đã bị đổ rạp xuống vệ đường phủ một tầng tuyết dày. Cả người nằm trên nền tuyết lạnh thấu xương tủy.
" Chi Anh. Là em sao?"
Trong xe hơi thể thao, Bạch Nguyên Hạo một thân quần áo thể thao màu trắng vội xô cửa bước ra. Anh đã cố gắng bấm còi xe và tránh sang bên cạnh nhưng cô gái kia vẫn ngây ngốc quẹt vào xe anh.
Nhìn kỹ mới phát hiện thì ra cô gái nhỏ kia là Chi Anh, lòng anh có chút hoảng loạn đỡ cô dậy.
" A "
Chi Anh đau liền khẽ kêu lên một tiếng, chỉ thấy trên chân chiếc quần jean đen bị rách một mảng, đầu gối đã sớm chảy ra máu đỏ tươi.
" Em bị thương rồi. Anh đưa em đi bệnh viện"
Bạch Nguyên Hạo hoảng hốt ẵm ngang người Chi Anh lên, nhanh chóng lái xe tới bệnh viện.
Cả tuần nay anh bận đến tối mắt, không có thời gian gặp cô nói chuyện phiếm như mọi khi. Ngàn vạn lần lại không nghĩ rằng gặp cô trong tình huống này.
Còn Chi Anh, hai hàng lông mày đã sớm nhíu chặt lại. Bị thương trong khi tiết trời lạnh như vậy thử hỏi cô làm sao không đau cho được. Từ đầu gối liên tục truyền đến cảm giác tê buốt, máu vẫn không ngừng chảy.
" Nguyên Hạo. Xin lỗi anh. Là em không để ý đụng vào xe anh "
Bạch Nguyên Hạo cũng chau mày, đạp mạnh chân ga.
" Đừng nói nữa, sắp tới bệnh viện rồi. Em cố chịu đau thêm chút nữa "
Chi Anh dù đau nhưng vẫn gượng cười, cô là bị xầy xát ở chân thôi chứ đâu có nghiêm trọng gì mà giọng anh căng thẳng như vậy chứ.
" Em không sao đâu. Vết thương ngoài da thôi "
" Nhìn mặt em tái đi rồi kìa "
.................
" Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?"
" Không sao. Cô ấy chỉ bị trầy ngoài da thôi. Cũng may là xương gối không bị ảnh hưởng gì "
" Vâng. Cám ơn bác sĩ "
" Còn nữa. Đây là đơn thuốc. Câu nhớ dặn cô ấy sát trùng hằng ngày tránh việc bị nhiễm trùng "
...
Bạch Nguyên Hạo Chi Anh rời khỏi bệnh viện, còn tốt bụng đưa cô về thẳng nhà.
Ngồi trong xe, Chi Anh đau đến nghiến răng trợn mắt. Cái vị bác sĩ kia sát trùng cho cô bằng cái thứ quỷ quái gì mà xót không chịu nổi. Không phải nói đến bệnh viện người ta chữa cho hết đau sao? Đúng là lừa người mà.
Hình như, có gì đó không đúng ở đây thì phải.
" A. Nguyên Hạo, xe đạp của em "
Nghe cô cuống quýt hỏi, Bạch Nguyên Hạo mới nhớ ra, gãi gãi đầu nói nhỏ.
" Anh...để quên rồi "
" Hả. Vậy quay lại lấy đi "
" Chỉ sợ nhân viên dọn đường đã sớm đem đi mất rồi "
Tên đó nhất định sẽ được đà nạt mình à xem.
Chi Anh thầm nghĩ, ai chứ Kính Minh thì khả năng bắt nạt cô là cao lắm.
" anh mua đền em chiếc xe khác "
" Không. Không cần, là em tự mình làm hỏng mà. "
Chi Anh vội xua tay, cô đâu phải người thích ăn vạ đâu.
........
Tựa đầu vào cửa kính xe, Chi Anh mải mê phóng tầm mắt nhìn cảnh vật xung quanh đường bị bao trùm bởi những tầng tuyết trắng, môi đỏ mấp máy:
" Nguyên Hạo, các anh sẽ đi Thượng Hải sao? "
" Phải. Anh cùng Mặc tham gia chung một bộ phim giới trẻ "
Bạch Nguyên Hạo ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước, Chi Anh chẳng thể nào nhận ra được sự tĩnh lặng trong mắt anh...bởi, cô chưa từng chăm chú nhìn anh sao?
" Hai anh ai là nhân vật chính?"
" Là Mặc. Vậy nên anh có thể kết thúc thời gian quay phim sớm hơn cậu ấy "
" Vậy à?"
Cô nhẹ nhấn chiếc nút hạ cửa kính, không khí lạnh ngay lập tức ùa vào trong xe.
" Không lạnh sao? "
Nguyên Hạo nhíu hàng lông mày, cô gái này bị ngốc sao? Trời lạnh như vậy.
Vậy mà Chi Anh lại chẳng cảm thấy lạnh, khuôn mặt cười sáng lạn nhìn anh:
" Mát mà "
Rồi lại hướng phía cửa kính mà hít từng ngụm tươi mát vào trong phổi ấm nóng.
Nguyên Hạo thấy vẻ mặt này của ai đó liền thất thần, có ai nói Chi Anh rất xinh chưa? Đã có ai nói cô rất dễ thương chưa?
Đúng, Chi Anh không phải kiểu cô gái xinh đẹp gợi cảm hay quyến rũ. Mà ở cô toát ra một vẻ xinh đẹp đáng yêu, một nét gì đó rất trẻ con, nhất là đôi mắt trong veo gợn sóng thu kia, gò má trắng hồng mịn , làn môi đỏ luôn mấp máy khiến người ta sẽ có ước muốn được chạm vào.
Trái tim khẽ lệch đi nhịp đập, đó là lúc anh nhận ra được điều gì đó.
Là một khát vọng chăng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...