Chi Anh cùng Lâm Ái nói chuyện rất ăn ý, hai người vừa nói vừa ăn bánh ngọt, rồi cùng nhau trao đổi số điện thoại, cùng nhau nói về Kính Minh.
Lúc cuộc hội thoại của hai người vừa dứt cũng là lúc Bạch Nguyên Hạo đạp cửa đi ra, mặt mày đen lại nhìn Lâm Ái.
Chẳng nói chẳng rằng kéo theo Chi Anh còn đang ăn dở miếng bánh ngọt hương dứa, một mạch đi ra khỏi quán.
" Này, trời đánh còn tránh miếng ăn nha. Anh làm gì vậy?"
Nhìn khuôn mặt hung hăng của Chi Anh, lại thấy trên người cô chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, Bạch Nguyên Hạo hào phóng cởi chiếc áo choàng dạ màu đỏ mình đang mặc khoác lên người cô.
Sau đó ấn cô vào trong xe, lao đi.
Chi Anh mặc hẳn chiếc áo của anh vào, cô sắp chết cóng rồi đây.
" Chi Anh."
" Sao vậy?"
" Em không nên tiếp xúc nhiều với Lâm Ái"
" Tại sao? Chị ấy có gì không tốt chứ?"
" Tính cách quá kinh dị. Em bị nhiễm thì làm sao đây?"
" sao vậy được chứ. Em thấy hay mà. Chị ấy trước mặt em còn nói tốt về anh rất nhiều đó"
Đến đây, Bạch Nguyên Hạo liền im bặt.
....
Trước cổng nhà, Tiêu Thiên Mặc khoác một chiếc áo dạ đen đi đi lại lại trước cổng. Bàn tay cầm điện thoại liên tục bấm, anh đã gọi cho Chi Anh rất nhiều nhưng điện thoại lại không liên lạc được.
Đã trễ như vậy rồi, cô còn có thể đi đâu được chứ?
Trên mặt lộ ra sự lo lắng tột cùng, anh sợ, sợ cái quá khứ ấy một lần nữa sẽ xảy ra...
Không được, anh phải đi tìm cô về.
Tiêu Thiên Mặc đang định trở vào nhà lấy xe, chợt một luồng ánh sáng thu hút sự chú ý của anh.
Phía xa, một chiếc xe thể thao đỏ đang đi tới rồi chầm chậm dừng lại trước cổng nhà Chi Anh.
Cô từ bên trong xe bước ra, sau đó còn có cả Bạch Nguyên Hạo cũng ra sau.
" Nguyên Hạo, cám ơn anh đã đưa em về"
" Không có gì. Em còn đói nữa không?"
" Còn. Tại anh cả đấy"
" Gì cơ? Bụng em lớn như vậy sao?"
.....
Phía sau bức tường, Tiêu Thiên Mặc bàn tay khẽ siết.
Thì ra, cô là đi cùng với Bạch Nguyên Hạo, còn nói chuyện vui vẻ như vậy.
Bạch Nguyên Hạo rời đi, Chi Anh quay đầu định vào nhà, lại thấy phía nhà bên vẫn còn sáng đèn.
Anh sao giờ này vẫn còn chưa có đi ngủ?
Nghĩ vậy, Chi Anh liền vòng sang nhà anh.
Kỳ lạ, cổng cũng chưa có khóa.
Lo lắng chợt dâng lên, Chi Anh vội vã hướng nhà anh mà tăng cước bộ.
Đột nhiên lại bị rơi vào vòng tay ấm áp từ phía sau khiến Chi Anh giật mình suýt la lên, cũng may cảm nhận được mùi hương bạc hà dịu nhẹ quen thuộc, cô mới biết đó là ai.
" Mặc, anh sao vậy?"
Cô khẽ hỏi.
Nhưng anh không có trả lời, cứ lặng im ôm cô từ phía sau thật chặt.
Sợ rằng chỉ cần anh nới lỏng vòng tay, anh sẽ mất cô.
Mãi cho đến khi Chi Anh thật sự đứng không nổi vì tê chân, anh mới từ từ buông cô ra.
Chi Anh vội xoay người lại nhìn anh.
" Mặc, anh mệt?"
" Lần sau, đừng về muộn như vậy!"
Anh không những chẳng trả lời cô, ngược lại còn trầm giọng nghiêm cấm.
À, thì ra anh lo lắng cho cô.
" Em biết rồi "
Cô vòng tay ôm lấy anh.
Ấm quá!
Giá như mà cả đời này được ôm anh như vậy thì tốt biết mấy.
" Áo khoác đâu?"
Chi Anh bây giờ mới nhớ, lúc nãy đi vội quá nên đã quên áo khoác ở tiệm bánh của Lâm Ái rồi.
Chẳng đợi cô trả lời, Tiêu Thiên Mặc đã lôi tuột cô vào nhà, bàn tay nhỏ bé lạnh cóng nằm trong đôi tay ấm áp của anh.
..............................
Trong khách sạn trang trọng.
Đèn flash nhấp nháy liên tục,
Trên bục, một cô gái xinh đẹp đang phát biểu, mái tóc màu hạt dẻ dài chấm vai. Bộ sườn xám đỏ rực ôm lấy vóc dáng thanh mảnh vô cùng kiều mị.
" Ella Trần, cô có thể chia sẻ lý do dự định chuyển công ty quản lý từ Cao Hùng về Thiên Tân không?"
Một phóng viên trẻ tuổi hướng micro hỏi
Cô gái xinh đẹp Ella Trần kia nở một nụ cười quyến rũ khiến những người đàn ông ở đây đều ngơ ngác.
Đúng, cô ấy thật sự rất đẹp!
" Lý do duy nhất là tôi muốn gặp lại một người rất quan trọng đối với tôi"
" Xin hỏi cô có thể cho biết đó là người may mắn nào không?"
" Bí mật. Tôi nghĩ sẽ tiết lộ ọi người sau khi mọi chuyện tốt đẹp"
........
" Mặc. Tất cả là cho em sao?"
Chi Anh cả kinh ôm những chiếc áo dạ phong cách tuổi teen lên. Màu sắc rất vừa mắt, chỉ nhìn thôi cô đã muốn mặc chúng ngay rồi.
" Phải. Em thích không?"
Anh ngồi trên ghế sofa ngắm nhìn người kia vui thích nghịch nghịch những chiếc áo, bộ dáng hệt như đứa nhỏ được nhận quà.
Nếu biết chỉ một chút chuyện nhỏ như vậy có thể đổi lấy nụ cười của cô, anh nhất định sẽ còn làm nhiều điều hơn thế.
" Thích. Mặc, chúng đẹp quá "
" Là tất cả những mẫu mới của năm nay. Nếu em thích, ngày mai anh sẽ lại mua "
Chi Anh chợt tắt ngủm nụ cười, dẹp đống áo ra một bên rồi ngồi lại cạnh anh, không vui nói:
" Em không phải là người coi trọng vật chất!"
" Anh biết. Anh chỉ muốn em ấm áp hơn trong mùa đông này thôi mà. Với lại ở đây tuyết rơi sẽ rất lạnh"
Anh nhìn cô đầy ấm áp, ngón tay vuốt gọn những sợi tóc mai cho cô.
Chi Anh lại mỉm cười, cả người ngả vào ngực anh, nghe trái tim anh đập rất bình ổn.
" Nhiêu đây em mặc là đủ rồi. Hơn nữa, chỉ cần nơi này có em. Sẽ không lạnh nữa "
Cô lấy ngón tay nhỏ chỉ vào nơi ngực trái của anh.
Anh khẽ cười, đôi môi mắt chợt khép lại, bờ môi mỏng cũng từ từ đáp xuống.
Hai mắt mở lớn nhìn khuôn mặt thiên thần gần trong gang tấc, hàng mi dày khẽ động.
Đây, là lần thứ hai!
Nụ hôn rất nhẹ nhàng, chỉ đơn giản là một cái chạm môi, nhưng lại kéo dài mấy phút đồng hồ.
Cho đến khi cảm thấy người kia có vẻ cố nín thở, anh mới dần buông ra
"Nghi Nghi"
Anh thì thầm bên môi cô.
Chi Anh thoáng kích động, tay vô thức đẩy anh ra, khuôn mặt như bị đình trệ biểu cảm, lúc lâu sau mới lắp bắp nói:
"Em...em về đây "
Chẳng để anh nói thêm gì, cô một mạch...leo tường về nhà.
Bỏ lại phía sau Tiêu Thiên Mặc vẫn gọi tên cô.
" Chi Anh..."
Cô gái mới yêu sẽ thường có biểu hiện như vậy sao?
Anh thầm nghĩ.
****
Như thường lệ, Tiêu Thiên Mặc nằm trên giừơng sẽ hướng về phía cửa sổ nhà bên mà ngủ, ở nơi đó, anh sẽ thấy cô!
Vậy mà hôm nay, ô cửa sổ ấy chỉ là một màu tối đen, để ý kĩ mới có thể thấy chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc đèn ngủ bảy màu.
Tiêu Thiên Mặc thắc mắc vì sao hôm nay người ấy không bật sáng đèn như mọi khi nữa. Anh rất muốn nhấc điện thoại lên hỏi nhưng lại sợ đánh thức cô, có lẽ do trời rất lạnh nên cô đã ngủ say mất rồi. Người ấy ham ngủ như vậy mà.
Nghĩ vậy, đôi mắt anh khép lại, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng ập đến.
Nhưng anh lại đâu biết rằng, phía sau ô cửa sổ kia, Chi Anh trong bóng tối lại lặng lẽ khóc một mình .
Nước mắt tự khi nào đã thấm ướt cả một mảng gối.
Cô đau!
Trái tim đau đớn như bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Cô trên đời này chỉ khát khao có được một tình yêu chân chính nhỏ bé , tại sao ông trời lại không thể đáp ứng được cô.
Tình yêu kia, chỉ vừa mới chớm nở thôi mà.
À không, cô sao có tư cách nói ra hai chữ ấy chứ!
Khẽ đưa tay lên chạm vào môi mình, cảm giác nguội lạnh như truyền từ môi tới các đầu ngón tay khiến trong tâm cô như bị tê cứng.
Hai lần rồi, hai lần anh hôn cô, lại luôn khẽ thì thầm tên một người khác.
Thì ra, cô chỉ là thế thân!
Kể từ ngày anh nói muốn cô làm bạn gái của mình, cô hằng đêm đã suy nghĩ rất nhiều. Suy nghĩ xem tại sao anh yêu cô? Tại sao? Anh thích cô ở điểm nào? Tại sao đột ngột nhp vậy? Tại sao bất ngờ như vậy?...
Hàng trăm câu hỏi tại sao cứ quẩn quanh trong đầu cô mà lại không có đáp án.
Nhưng cho đến hôm nay, dấu hỏi lớn nhất trong lòng đã được giải đáp....
" Hoa Dao! Bạn ngủ chưa?........giúp mình một việc....ok...mai gặp lại"
Ném điện thoại qua một bên, Chi Anh bật chiếc đèn nhỏ cạnh đầu giừơng, chọn vài bộ quần áo cùng ít áo khoác cho vào túi lớn.
Xong xuôi, cô leo lên giừơng trùm chăn kín đầu.
Một đêm dài lặng lẽ trôi đi...
**************
Sáng mùa đông lạnh lẽo, từng cơn gió buốt khẽ thổi lay động cả những cành cây khô khốc, lá vàng đã rụng từ lâu!
Tiêu Thiên Mặc hôm nay khoác theo một chiếc măng- tô màu xanh dương dày kết hợp cùng với quần jean xanh cùng màu.
Anh ôm theo đám áo khoác dạ đủ các kiểu dáng đi ra cổng. Hôm qua người ấy vội chạy mà bỏ quên đống đồ này , ngốc hết biết.
Hình như trời càng ngày càng lạnh, tivi nói mấy ngày tới sẽ bắt đầu có tuyết rơi, mà người ấy thì cứ ăn mặc phong phanh mấy chiếc áo mỏng như vậy, nhất định lại ốm à xem.
Bấm chuông hồi lâu mà không thấy bóng dáng nhỏ nhỏ ra mở cửa cho anh như mọi khi, anh thấy thắc mắc rất nhiều.
Mới sáng sớm, cô đi đâu?
Một cảm giác là lạ dâng lên trong lòng anh, anh nhớ là tối qua Chi Anh có nói mấy ngày nay cô sẽ được nhà trường cho nghỉ, nói muốn cùng anh ra ngoài chơi, nhưng bây giờ người đâu lại không thấy?
Tiêu Thiên Mặc cầm điện thoại lên nhấn số, đầu dây bên kia là một giọng người con gái vang lên, nhưng không phải là cái giọng trẻ con dễ thương mà sáng nào cũng nì nèo lôi anh dậy.
Cô ấy đi đâu rồi, ngay cả điện thoại cũng tắt máy.
Không, anh muốn đi tìm cô!
Một nỗi sợ cứ thế nhen nhóm lên trong tâm trí anh....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...