" Này. A Mặc. Mau tới đây xem này"
Trước màn hình máy vi tính, Bạch Nguyên Hạo há miệng ngạc nhiên, nhanh chóng lôi kéo người bạn đang ngồi viết nhạc ở ghế sofa.
" Chuyện gì khiến cậu hứng thú vậy?"
Tiêu Thiên Mặc chẳng thèm đi qua, tay vẫn tiếp tục viết.
" Là hàng xóm nhà cậu đó! "
" Làm sao vậy? "
Ngón tay dài đang viết chợt dừng lại, anh đặt bút xuống rồi đi qua ngồi cạnh Bạch Nguyên Hạo.
" Cậu nhìn xem. Hàng đầu đó. Là ghế dành cho nhà tài trợ đó "
Tiêu Thiên Mặc không để ý người bên cạnh đang thao thao bất tuyệt.
Đôi con mắt mang theo một tia khó hiểu nhìn vào màn hình. Người bên cạnh cô bé ấy là ai? Nhìn anh ta chăm chút cô rất dịu dàng. Chỉ thấy anh ta chốc chốc lại áp lòng bàn tay lên trán cô, vẻ mặt hình như có chút hoảng hốt.
Còn người kia, đầu tựa vào vai người ta ngủ rất ngon lành.
Đến đây, camera lại quay trở về sân khấu có chính anh đang hát.
" Ê. A Mặc. Cậu có thấy cô bé này rất dễ thương không? Haha. Tới những nơi như vậy mà cũng có thể ngủ được. Có bạn như cô ấy quả thật tôi đỡ nhàm chán hẳn "
" Đại ngốc! "
Khóe miệng đang cười hớn hở của Bạch Nguyên Hạo liên tục giật mạnh. Ngón tay run run chỉ theo Tiêu Thiên Mặc đang đi ra khỏi phòng.
" Cậu...cậu. Cậu dám bảo tôi ngốc hả? Tiêu Thiên Mặc!!!!!"
.............
Bệnh viện.
Trước cửa phòng cấp cứu, Kính Minh ngồi trên ghế chờ lo lắng xoay xoay chiếc điện thoại trong tay. Anh đang suy nghĩ xem có nên thông báo một tiếng cho chủ tịch biết chuyện Chi Anh nhập viện không thì đèn cấp cứu chợt tắt.
Cánh cửa màu trắng mở ra, Chi Anh mặc một bộ đồ bệnh nhân màu xanh được các y tá đẩy ra.
" Bác sĩ. Cô bé sao rồi ?"
Kính Minh vội vã chặn hỏi vị bác sĩ trẻ vừa đi ra cùng.
" Cô bé không sao rồi! Chỉ là chúng tôi kiểm tra thấy cô bé đã uống một thành phần thuốc sai quy định. Cũng may là được đưa đi cấp cứu kịp. Ai là người đã cho bệnh nhân uống thuốc vậy ?"
" Là...tôi!"
Kính Minh ấp úng trả lời.
" Anh nên nhớ. Tuyệt đối đừng bao giờ cho người bệnh uống thuốc lung tung. "
" Tôi biết rồi. Cám ơn bác sĩ "
" Không có gì. Anh mau đi làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân đi "
............................
Buổi chiều.
Khi Tiêu Thiên Mặc lái xe về tới cổng nhà, anh phát hiện bóng dáng nhỏ con của Hàn Hàn nhà mình anh ngồi ở trước cổng, bên cạnh còn có thêm cả một đội ngũ anh em khác nữa.
Thấy anh về, Hàn Hàn cùng lũ trẻ mang bộ mặt cún con vây lấy anh anh:
" Mặc Ca. Anh giúp em với "
Tiêu Thiên Mặc khó hiểu nhìn lũ trẻ.
" Chuyện gì vậy Tiểu Hàn?"
" Là như vậy. Mẹ em đi sang nhà ông bà ngoại còn chưa có về. Anh có thể chở tụi em tới bệnh viện được không?"
" Tới viện? Mấy đứa tới đó làm gì?"
" Nấm bị bệnh. Bạn của chị ấy đưa chị ấy đi viện rồi"
" Sao?"
Qua cách nói của Hàn Hàn, anh biết " Nấm " kia chính là người ấy.
Cô bị bệnh gì sao? Tối hôm qua cô còn tới xem buổi biểu diễn cơ mà?
" Đi mà Mặc Ca. Mặc Ca..."
" Được rồi. Mấy đứa xin phép ba mẹ chưa?"
" Rồi ạ "
Đồng thanh!
" Vậy lên xe đi "
....
Trên giừơng bệnh nhân trắng muốt, Chi Anh hai mắt có lửa nhìn người đang ngồi trước mặt, bàn tay nắm lấy tay cô lay nhẹ.
" Tiểu thư à. Rõ ràng lúc đó là anh cho em uống thuốc cảm thông thường thôi mà"
" Cái gì thông thường. Em còn không suýt mất mạng vì cái thuốc thông thường đó?"
" Thôi được là anh sai. Em...em đừng trách anh nha! "
" Hừ. Còn xem thế nào đã "
Chi Anh hướng mắt ra ngoài cửa sổ nói bâng quơ một câu.
Ngay lập tức , một ánh sáng vụt qua trong đầu Kính Minh.
" Anh sẽ mua đùi gà chiên, Thịt nướng, thịt bò khô, trà sữa, kem,..."
" Chưa đủ thành ý cho lắm "
Lại bâng quơ một câu.
" À. Bánh ngọt nữa nhé! Đủ chưa?"
Lúc này, Vẻ mặt Chi Anh mới tươi tỉnh lên một chút, nhìn anh cười cười.
" Tốt. Anh đi đi. Em đói lắm rồi "
Phía sau, một vị y tá tuổi có hơi lớn một chút sau khi nghe Kính Minh nói liền lườm anh.
" Bệnh nhân còn yếu. Không thể ăn những thứ đó!"
" Cái gì?"
Khóe miệng Chi Anh chợt cứng lại.
Không được ăn?
Những thứ đó?
Ôi. Như vậy làm sao cô sống nổi trong khi cái bụng đang kêu gào ầm ĩ ?
" Hiện tại, bệnh nhân chỉ có thể ăn cháo, tốt cho sức khỏe nhất!"
Cháo?
Ôi má ơi!
Cái thứ lỏng lẻo ấy làm sao thỏa mãn được cái bao tử thần thánh của cô đây?
Giờ phút này, Chi Anh nhìn thìa cháo gà đang đưa tới trước mặt mình, cái đầu càng ngày càng lùi về phía sau trốn tránh.
" Há miệng ra nào!"
" Không. Em không ăn"
" Chi Anh, em không ăn. Coi chừng anh sẽ chuyển nhà cho em "
" Anh...anh. Kính Minh, anh được lắm, anh là người cho em uống lộn thuốc, giờ lại còn ở đây đe dọa em sao?"
" phải. Em nghĩ anh không biết lý do em muốn ở lại đó sao?"
Kính Minh đung đưa thìa cháo trước mặt Chi Anh khiến cô chột da, lắp bắp hỏi lại:
" Vì...vì sao?"
" Em thích Tiêu Thiên Mặc. Không phải sao?"
" Không thích mới là lạ "
Chi Anh buột miệng nói.
Ngay lúc này, tại cửa phòng bệnh, một nhóm người đứng hình khi ngje câu nói kia.
Chi Anh cảm nhận được những ánh mắt đó liền quay ra cửa.
Trời đất, những người kia, họ...
Vẫn là Hàn Hàn nhanh lẹ chạy tới bên giừơng bệnh, bàn tay ngăn ngắn ôm lấy cổ Chi Anh, miệng nhỏ buồn rầu nói:
" Nấm ơi. Chị không sao chứ? "
" Chị có sao! Hàn Hàn, chị bị người ta cho uống lộn thuốc, bây giờ người ta còn mắng chị, đe dọa chị"
Chi Anh làm bộ khổ sở nhìn Hàn Hàn.
Vài phút sau, trong phòng chỉ còn lại Chi Anh và một người. Còn Kính Minh đã sớm bị lũ trẻ kia lôi kéo đuổi ra ngoài vì là " hung thủ" bị Chi Anh tố cáo.
" Em ổn chứ?"
Anh đột nhiên lại gần giừơng bệnh, nhẹ nhàng hỏi.
"À..em ổn!"
Ánh mắt anh sau đó lại di chuyển đến tô cháo gà còn nóng để trên bàn, rồi chuyển qua nhìn nét mặt xanh xao của người kia, trong lòng dâng lên một cỗ đau xót mờ ảo.
" Em mau ăn cháo đi, sắp nguội hết rồi"
Chi Anh đau khổ nhìn anh, sao ngay cả anh cũng muốn ép cô ăn cái thứ này chứ. Thật sự là ăn vào sẽ không no đâu!
" Em...À. Em no rồi. Hồi nãy em đã ăn một tô rồi nhưng anh ấy cứ ép em ăn thêm"
Cô trong lòng thầm vui sướng, xem ai thông minh như cô nào.
Trái lại với sự hí hửng của Chi Anh, Tiêu Thiên Mặc khẽ cười, tay chủ động đưa thìa cháo tới miệng nhỏ của cô,
trực tiếp...đút!
Lần này thì ai đó kinh ngạc thiếu điều sắp ngất đi.
Được chính tay anh đút cho ăn, cô nằm mơ cũng không bao giờ dám mơ tưởng đến.
Vậy mà......
Anh cứ như vậy, có lẽ Chi Anh nguyện cả đời ốm quá!
Nhưng,,sự thực thì, một việc làm luôn đi đôi với điều kiện.
" Chi Anh "
" Dạ "
" Từ nay về sau. Giúp anh chuẩn bị bữa sáng và tối. Được không?"
" Là làm ôsin ạ?"
Cô ngốc nghếch nhìn anh.
Còn anh, chỉ cười nhẹ, nụ cười ấm áp như ánh nắng khiến Chi Anh si mê nhìn vào không thoát ra được.
Anh nhẹ giọng.
" Làm bạn gái anh! "
10phút sau.
Đèn phòng cấp cứu một lần nữa sáng lên....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...