Chi Anh hai tay đập vào nhau như phủi bụi, tự hào nhìn tác phẩm của mình trên khuôn mặt của Bạch Nguyên Hạo.
Còn ai đó, sau một giây nhìn vào gương, anh thật sự muốn khóc.
Cải trang hoàn hảo mà cô nói đây ư?
" Ôi ,đúng là thảm họa mà!
Nhìn xem, nhìn xem. Bạch Nguyên Hạo điển trai là thế nhưng khi qua xử lý của cô nàng kia, anh thật sự cảm thấy khuôn mặt mình hoàn toàn bị biến dạng.
Mái tóc màu nâu hạt dẻ bị rẽ ngôi ra hai bên, lông mày anh tuấn bị kẻ một đường rất dài và đậm.
Kinh khủng hơn là bên mép phải của anh còn bị vẽ một nốt ruồi to như hạt đậu. Nhiêu đây thôi cũng đủ biến anh thành quái vật rồi.
" Sao sao? Được chứ? Em đảm bảo sẽ không ai nhận ra anh đâu"
Chi Anh cực kỳ đắc ý nói.
" Kinh khủng như vậy sao?"
Bạch Nguyên Hạo thất thần nhìn vào gương, quá sốc mà.
" Có như vậy mới đạt hiệu quả nha. Nhìn anh như vầy cũng đâu có đến nỗi nào"
Chi Anh cười thầm, cô là đang muốn nhân cơ hội này chỉnh anh một trận cho bõ tức. Haha.
Đem tác phẩm này về so với Chí Phèo của nước nhà thì không biết anh nào điển trai hơn nhỉ? Chắc là sẽ khiến những nhà thơ văn phải đau đầu đây.
Bạch Nguyên Hạo biết mình bị hớ, liền tức giận dùng khăn ướt lau hết mấy thứ ghê tởm trên mặt đi, còn cả cái quả đầu kinh dị kia nữa.
" Dương Chi Anh. Em cố tình?"
" Ai nha. Em chỉ làm cách hiệu quả nhất thôi mà"
" Em giỏi lắm! Đã vậy đừng hòng anh chiêu đãi bữa tối, cũng tự mình về nhà đi "
Giận rồi. Giận thật rồi!
Mà giống như là đang đe dọa thì đúng hơn.
Chi Anh thôi cười, từ trên giá đồ lấy ra một chiếc kính màu trắng không độ, cẩn thận đeo lên mắt anh.
" Cách cải trang ban đầu của anh rất tốt nhưng Điểm yếu chính là xung quanh đôi mắt này có một cái nốt huyết điểm ở đuôi mắt trái mà ít ai có, fan của anh rất để ý tới chi tiết này. Họ nói nốt huyết này là điểm làm cho anh trở nên hoa lệ như một mỹ nam cổ trang. Cho nên, nếu che mất nó, ít ai sẽ nhận ra anh"
..................
Lại một tối mùa thu se se lạnh buông xuống, dòng người giữa phố đông vẫn hối hả như vậy, ánh đèn vàng trải rộng như nắng làm cho con người ta cảm thấy ấm áp hơn phần nào. San sát những cửa hàng, nhà dân nhấp nháy ánh điện, tất cả như một bức tranh vậy.
Người ta nói Thành phố đẹp nhất lúc về đêm, quả thật không sai mà.
Nhà hàng cao cấp sáng rực ánh đèn giữa đêm tối lạnh lẽo.
Ở đây là không gian riêng có thể nói là chỉ dành cho những người có tiền biết hưởng thụ.
Phía xa xa, một nhóm người đang cùng nhau ăn tối rất vui vẻ. Trên bàn bày la liệt những món sơn hào hải vị, chỉ nhìn qua thôi cũng đủ khiến người ta nuốt nước miếng. Vậy mà những người ngồi trên đó lại chẳng những không động đũa, ngược lại còn liên tục cụng những ly rượu đỏ chói mắt.
" Uống!"
" Không say không về"
" Ài dà. A Mặc, cậu uống nhiều rồi đó. Ăn chút gì đi"
Đạo diễn Hạng đưa tay lên chặn lại cánh tay người kia, cậu ta từ lúc tới đến bây giờ cứ liên tục rót những ly rượu đầy vào miệng như uống nước lã vậy. Ai cũng không hiểu Người tửu lượng kém như cậu ta hôm nay lại dám uống nhiều như vậy.
Tiêu Thiên Mặc chẳng những không bỏ ly rượu xuống mà còn gạt tay Đạo diễn Hạng ra, giọng nói có chút mơ hồ:
" Em không sao. Rượu ngon mà. Haha. Mọi người, cạn nào "
" Cái thằng này, đủ rồi. Không uống nữa "
Đạo diễn Hạng đoạt lấy chiếc ly trống rỗng từ tay anh, cất ra một chỗ khác. Ngày mai có buổi ghi hình, tuyệt đối không thể để thằng nhóc này uống nhiều như vậy. Nếu biết trước, nhất định anh sẽ không rủ A Mặc đi tới đây.
Tiêu Thiên Mặc thấy vậy liền la lối
" Trả cho em"
" Xem kìa. A Mặc cậu ấy say thật rồi"
Một vài người đồng nghiệp đi cùng cũng lên tiếng.
" Em không có say mà"
Anh vẫn cố chấp nói, còn lấy được chai rượu trong tay ai đó rồi ngửa cổ dốc vào miệng.
Anh muốn uống a. Người ta bảo uống say sẽ quên hết mọi thứ mà.
....
Đằng xa, Chi Anh cùng Bạch Nguyên Hạo sóng đôi bước vào cửa.
Chi Anh đối với nơi này cảm thấy quá xa hoa đi. Chỉ là nơi ăn tiệc thôi mà, có cần lớn như vậy không?
" Chi Anh muốn ăn món gì ?"
" À. Tùy anh"
Ngay khi hai người vừa ngồi vào bàn ăn lớn, phía sau chợt có tiếng gọi to.
" A Hạo. A Hạo. Bên này!"
Bạch Nguyên Hạo theo tiếng gọi nhận ra người quen, cũng vui vẻ kéo theo Chi Anh qua bàn bên cạnh.
Nhưng ánh mắt của cô từ đầu tới cuối chỉ tuyệt nhiên dừng lại ở thân ảnh của một người. Người ấy đã gục xuống bàn ngay khi cô đang tới gần, khuôn mặt đỏ bừng, trong tay còn cầm chai rượu đã cạn sạch.
Thấy hai người đi tới, đạo diễn Hạng tự động dành cho hai người chỗ ngồi, sau đó, ánh mắt lại mờ ám nhìn Bạch Nguyên Hạo.
" A Hạo. Bạn gái cậu đây hả?"
Bạch Nguyên Hạo thoáng đỏ bừng mặt, nhưng lại vô cùng tự nhiên kéo vai Chi Anh, hỏi một câu:
" Chúng em hợp đôi chứ?"
" Hợp cái đầu anh "
Mọi người được một trận cười hả hê.
Đột nhiên Chi Anh nhỏ giọng nhìn người đàn ông phía đối diện.
Chú à. Anh ấy bị làm sao vậy?"
Khóe miệng đang cười của đạo diễn Hạng bỗng cứng lại.
G..gì?
Ch...chú á?
Anh già như vậy sao? Anh chỉ mới mười tám tuổi lần hai thôi mà.
" Này. Bạn nhỏ. Bạn bao nhiêu tuổi."
" 20 ạ"
Cả nhóm lại cười ầm lên, 20 tuổi? Có phải là già hơn so với khuôn mặt kia không. Bạn nhỏ kia nhất định là muốn phóng đại mình.
Hạng Uy ngưng cười, thật thà nói:
" A Mặc hôm nay uống rất nhiều. Có lẽ là do trong lòng có chuyện buồn nên mới mượn rượu giải sầu"
Chi Anh nghe vậy lòng cũng trùng xuống. Chuyện gì lại khiến anh ra nông nỗi này?
" Nguyên Hạo. Em muốn về nhà!"
" Không được. Em còn chưa có ăn gì mà"
Chi Anh cũng không còn cảm thấy đói như lúc trước nữa, một mực nói:
" Không sao. Nhà em ở ngay sát cạnh nhà Thiên Mặc. Anh có thể nhân tiện đưa anh ấy về được không?"
" Khéo vậy sao? Vậy A Hạo, giúp tôi
đưa A mặc về đi"
Hạng Uy cũng hùa theo, dù sao thì họ cũng cùng đường.
...............
Đứng trước cổng căn nhà biệt thự, Chi Anh hai tay đỡ lấy thân hình cao lớn của Thiên Mặc. Người này không ngờ lại nặng như vậy.
" Này, em với Thiên Mặc rốt cuộc là có quan hệ gì?"
Bạch Nguyên Hạo khó hiểu nhìn Chi Anh, anh thấy trong đôi mắt cô cất giấu rất nhiều sự lo lắng khi nhìn A Mặc.
" Em...là em họ của Mặc Ca"
Nói dối vô hại a.
" Muộn rồi, anh về đi. Lái xe cẩn thận nhé"
Nguyên Hạo nghe vậy cũng có chút an tâm mà giao Thiên Mặc cho cô. Ít ra cũng là người quen biết nên hẳn là không có gì nguy hiểm cho Thiên Mặc.
Sau khi bóng xe Bạch Nguyên Hạo rời đi, Chi Anh bước tới khó khăn mở cửa, cũng may là tìm thấy chìa khóa nhà trong túi áo của anh.
Sau một hồi chật vật, Chi Anh cuối cùng cũng đưa được Tiêu Thiên Mặc vào tới phòng của anh.
Đột nhiên thấy người đang gục đầu trên vai mình cựa quậy, chắc là có chút tỉnh tỉnh.
Cô khẽ gọi.
" Thiên Mặc! Anh tỉnh rồi sao?"
Tiêu Thiên Mặc trong trạng thái say khướt lảo đảo rời khỏi người cô, ánh mắt mông lung nhìn người trước mặt, hàng chân mày cũng nhíu chặt lại.
" Nghi... Nhi? Nghi ....Nhi?"
Chi Anh biết anh ko tỉnh táo nhận lầm người bèn ra sức giải thích.
" Không . Không. Em là Chi Anh. Ở kế bên nhà anh kìa"
Vậy mà, vô ích...
" Nghi Nhi?... Là em sao.... Đúng là em rồi..."
" Không....ưm..."
Chi Anh còn đang cố giải thích thì đột nhiên, không hề báo trước, Tiêu Thiên Mặc tiến tới ôm ghì lấy cơ thể nhỏ bé của cô, đôi môi còn đem theo hương rượu áp mạnh chiếm lấy môi đỏ.
Chi Anh đôi mắt mở to, người cũng cứng đơ lại. Trời đất. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Anh đang...hôn.
Hôn?
Hôn cô ư?
Làm sao lại như vậy được? Anh...
Anh hôn rất mạnh mẽ, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, nếu anh buông đôi môi ấy ra, nó sẽ biến mất....
Chi Anh đứng im như tượng đá mặc kệ cho anh tham lam chiếm lấy môi mình. Cảm xúc trong cô đang bị rối loạn. Thùy não như bị đình trệ hoạt động vậy.
Cho đến lúc cảm thấy hơi thở của anh đang yếu dần, Chi Anh mới hoàn hồn hét lên.
Đẩy mạnh anh ngã xuống giừơng, Tiêu Thiên Mặc cũng vì vậy mà hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Ôi. Nụ hôn đầu thần thánh của cô! Cứ như vậy mà cho đi?
Không! Là bị cướp đi mới đúng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...