Trịnh Bảo đương nhiên là Phó A Bảo của chúng ta, nhưng cậu không thể trực tiếp nói với Thẩm Ninh a, Thẩm Ninh mặc dù không nói chuyện nhiều với cậu, nhưng nhất định là biết cậu.
Sau khi Phó A Bảo tới phòng bệnh của Thẩm Ninh liền bắt đầu náo nhiệt, mặc dù Thẩm Ninh không nhìn thấy, nhưng anh có thể từ trong lòng của Phó A Bảo tưởng tượng đây là người như thế nào, không ai nói chuyện với Phó A Bảo tự một mình cậu cũng có thể nói tới bất diệt nhạc hồ, hoàn toàn sẽ không tẻ ngắt.
Trong nhận thức của Thẩm Ninh, Phó A Bảo tuyệt đối là ngời nói nhiều nhất trong những người anh quen biết, đồng thời cũng là người tính con buôn thấp nhất, bệnh trung nhị có chút nghiêm trọng, anh ban đầu cho rằng Phó A Bảo là liên quan tới tuổi còn nhỏ, nghe thanh âm quả thật khá trẻ tuổi, ai ngờ vừa hỏi thế nhưng đã đại học năm 3 rồi, khiến người ta rất là ngoài ý muốn.
Mặc dù phần lớn thời gian đều là một mình Phó A Bảo nói, nhưng Thẩm Ninh có đôi khi tâm tình tốt cũng sẽ đáp lại mấy câu, quá không hòa đồng cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa mình là bệnh nhân, rất có thể lĩnh hội tâm tình của bệnh nhận, có lẽ đối phương chỉ là miễn cưỡng vui vẻ thôi, không ai phản ứng tới cậu tâm tình phiền muộn gây ra bệnh tình nặng thêm?
Sau hai ngày sống chung hai người coi như khá quen thuộc, bây giờ là mùa đông, tắm nắng là một lựa chọn không tồi, Phó A Bảo đẩy cửa sổ trong phòng ra, sau đó cùng Thẩm Ninh nằm ở trên giường ánh mặt trời có thể chiếu tới nói chuyện phiếm, mặt trời mùa động chiếu tới người rất thoải mái.
"Cậu và một người tôi quen tên có chút giống." Thẩm Ninh đột nhiên đối với tên A Bảo tò mò, "Cậu ấy tên Phó A Bảo, nhũ danh cũng gọi là A Bảo, không biết cậu có quen biết hay không, ở trong nước hẳn là rất nổi tiếng đi." Dù sao ban đầu chuyện cùng Trịnh Cảnh Đồng nháo tới rất lớn, còn lên đầu đề tin tức, hai nhà đều là hào môn, dẫn tới một phen oanh động."
"Thật sự?!" Phó A Bảo vừa nghe có người khen cậu liền phấn chấn, Thẩm Ninh nói cậu nổi tiếng đấy!
Thẩm Ninh kỳ quái, "Cậu kích động như thế làm gì?"
"Nha không phải, tôi chính là cao hứng có người vậy mà nhũ danh giống, tôi không biết cậu ấy đấy."
Thẩm Ninh có chút im lặng, đứa nhỏ này như thế nào gào gào thét thét, "Cái này có cái gì, khong phải có ca sĩ cũng tên A Bảo sao, chuyện đụng tên này quá bình thường."
Phó A Bảo: "......" Không biết vì cái gì tâm tình đột nhiên vi diệu lên.
"Đúng rồi, lúc trước tôi cũng không tiện hỏi cậu, cậu vì sao nằm viện a?" Thẩm Ninh đối với bệnh tình của Phó A Bảo thật sự tò mò, người này bộ dạng xác thực không giống như sinh bệnh, rất hoan thoát.
Phó A Bảo lập tức nói: "Nha, tôi không có bệnh."
Thẩm Ninh: "......" Đều nhập viện rồi còn không có bệnh? Nói như vậy, chỉ có một loại bệnh nhân sẽ nói mình không có bệnh.
KHOA TÂM THẦN.
"Không có bệnh cậu ở bệnh viện làm gì a?" Thẩm Ninh càng nghĩ càng cảm thấy Phó A Bảo có vấn đề, nhìn bình thường nói chuyện làm việc cũng quái quái, sẽ không thật sự có bệnh phương diện tinh thần đi? Nhưng Fukushima Kenzo là bác sĩ ngoại khoa não a, hẳn không khám bệnh tâm thần đi, bệnh viện này rốt cục sắp xếp cho anh bạn cùng phòng gì a, nhưng anh không nhìn thấy, sẽ không có nguy hiểm tính mạng đi?
Phó A Bảo không có trả lời vấn đề của Thẩm Ninh, cậu nằm ở một bên trầm mặc thật lâu, khiến Thẩm Ninh hoảng sợ không thôi, chẳng lẽ đâm chúng chỗ hiểm không dám trả lời?
"Không, không có chuyện gì, tôi chính là tùy tiện hỏi, cậu không muốn trả lời không sao cả, chúng ta có thể gặp nhau chính là duyên phận, chuyện sinh bệnh như vậy quả thật làm cho người khổ sở, Fukushima tiên sinh y thuật rất tốt, cậu nhất định sẽ hồi phục." Thẩm Ninh đã nhận định Phó A Bảo có bệnh tâm thần, cho dù không phải, cũng hơn nửa có điểm quan hệ như vậy.
Trước khi Phó A Bảo đến tâm tình anh vẫn là rất kiềm nén, hiện tại ngược lại không kiềm nén nữa, có đối tượng nói chuyện phiếm thật sự cảm giác không giống, cả người đều thả lỏng, chính là thỉnh thoảng sẽ có chút thống khổ, bạn cùng phòng này thật sự là không thích chiếu theo lẽ thường ra bài.
"Sinh bệnh thực sự là bạn trai tôi." Thẩm Ninh cho rằng không nhận được câu trả lời, thật không nghĩ Phó A Bảo lại đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Ninh nghi ngờ, "Bạn trai cậu?" Bạn cùng phòng anh là nam anh rất xác định, nếu không bệnh viện sẽ không an bài cùng phòng với anh, hóa ra là một đôi tình nhân đồng tính, ngược lại có chút ngoài ý muốn, đối phương đoán chừng là biết tình huống của anh mới thẳng thắn như vậy.
"Ừm, bạn trai tôi." Thanh âm Phó A Bảo hoàn toàn không giống vừa nãy, rất không có bộ dạng tức giận, giống như rất sầu não.
Thẩm Ninh cũng bị lây nhiễm cảm xúc bi thương, "Hóa ra cậu là bồi anh ấy nằm viện, đừng quá đau khổ, anh ấy nhất định sẽ tốt hơn." Anh không dám hỏi nhiều, hai ngày qua anh cũng không gặp qua cái gọi là bạn trai của bạn cùng phòng, là bệnh rất nặng đi? Cũng khó trách người hoạt bát như vậy sẽ thương tâm thành như vậy, nghe một chút ngữ khí này, khổ sở này.
"Anh ấy trước kia cũng ở phòng này." Thanh âm Phó A Bảo ép tới rất thấp.
"Trước kia?" Thẩm Ninh cau mày.
"Đúng vậy a, trước kia, anh ấy chưa từng nói cho tôi biết." Thẩm Ninh nghe được tiếng nức nở của Phó A Bảo, "Lúc sống giấu diếm tôi, ngay cả cơ hội cáo biệt cũng không cho toi, sau khi chết rồi tôi mới từ trong miệng người khác biết được." (=)))))))) tui sắp ngừng thở rồi =)))))
Thẩm Ninh: "......"
"Anh ấy bị u não, tôi không biết anh ấy tại sao không nói với tôi, đoạn thời gian kia tôi nghi ngờ anh ấy di tình biệt luyến, còn cảm giác mình gặp phải tra, tỏng lòng vô cùng khổ sở, nghĩ tới loại người này coi như hắn chết rồi, tôi vẫn nhiều người thích." Phó A Bảo sụt xịt mũi, "Sau đó anh ấy liền thật sự chết......"
"Tôi hỏi ba mẹ anh ấy, anh ấy trước khi đi chính là ở phòng bệnh này, lúc anh ấy sinh bệnh tôi không thể hảo hảo nhìn anh ấy, hiện tại liền muốn tới xem một chút nơi ở lúc anh ấy còn sống." Phó A Bảo trong khóc mang theo cười, "Bọn họ quả nhiên không gạt tôi, hoàn cảnh nơi này rất tốt, vậy tôi cũng yên lòng rồi."
"......" Trái tim Thẩm Ninh có chút đau.
Phó A Bảo vẫn khóc, càng khóc càng lớn tiếng.
Thẩm Ninh trong lòng vô cùng khổ sở, rốt cuộc là thương tâm như thế nào mới có thể làm cho một chàng trai hoạt bát như thế khóc thành như vậy......
"...... Rất hối hận sao, hối hận không có bồi bên cạnh anh ấy?" Cái vấn đề này Thẩm Ninh hỏi tới khó khăn.
Phó A Bảo không có trả lời, vẫn như cũ khóc, một đại nam hài, khóc đến khàn cả giọng.
Không biết tại sao, điều này khiến Thẩm Ninh nhớ tới Hạ Lập Nhân, sau đó liền bắt đầu hoảng sợ, anh cảm giác câu chuyện của mình hình như trùng hợp với câu chuyện của Phó A Bảo, anh không biết mình nếu như chết trên bàn mổ Hạ Lập Nhân có thể thương tâm giống như Phó A Bảo không, nhưng là vạn nhất?
Vạn nhất anh thật sự không còn được gặp lại Hạ Lập Nhân nữa, đối phương nhất định sẽ rất tự trách đi? Nhưng là người đều đã chết, tiếp tục tự trách tiếp tục hối hận cũng không giải quyết được vấn đề nữa, chết rồi liền cái gì cũng không có nữa, không có cách nào lại lần nữa tới vãn hồi.
Nhưng rõ ràng lỗi không phải Hạ Lập Nhân, là anh dầy xéo chân tâm của đối phương, giống như bạn trai của A Bảo, người đã chết ngược lại giải thoát, chết rồi xong hết mọi chuyện, nhưng lại để lại thống khổ cho người sống, A Bảo thật sự nói không sai, quả thực chính là tra!
Tiếng khóc của Phó A Bảo từ từ nhỏ xuống, cuối cùng khóc thút thít ngừng lại, "Xin lỗi, tôi quá kích động." Mũi Phó A Bảo co rút nói xin lỗi.
"Sẽ không, khổ sở liền khóc ra đi, chịu đựng đối với thân thể không thốt." Thẩm Ninh bắt đầu đau lòng Phó A Bảo, cảm thấy Phó A Bảo thật sự là rất không dễ dàng, rõ ràng thương tâm như vậy còn có thể ép mình bật cười, mình vừa nãy còn đoán cậu ấy là bệnh tâm thần, thật sự là có đủ thất lễ.
"Cảm ơn anh, thầy Thẩm." Phó A Bảo rút khăn giấy lau nước mắt.
"Không, tôi mới phải cảm ơn cậu." Thẩm Ninh sâu xa nói.
"Ừ?"
"Không có chuyện gì, chúng ta dời vị trí đi, mặt trời hình như lệch rồi.
"Ừ."
......
"Khụ khụ." Liễu Dật để ống dòm xuống, hắn ho nhẹ mấy tiếng che dấu lúng túng, bởi vì hắn thật sự không biết nên nói gì với Trịnh Cảnh Đồng ở bên cạnh cũng cầm ống nhòm, hắn chỉ cảm thấy Trịnh Cảnh Đồng rất không dễ dàng, sống tới rất tốt đột nhiên liền "chết", hắn đột nhiên cảm thấy Maynard cũng không khó tiếp nhận như vậy nữa, chí ít sóng não vẫn khá bình thường, sẽ không vô danh vô cớ nguyền rủa hắn đi chết, chính là hơi có chút bá đạo mà thôi, cũng coi như không phải tật bệnh gì, cẩn thận suy nghĩ một chút, kỳ thực là người rất không tệ mà.
"Cậu muốn nói gì?" Trịnh Cảnh Đồng quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn về phía Liễu Dật.
"Không, không, tôi chính là cảm thấy A Bảo nhà cậu rất cơ trí, cậu dạy tới không tệ, tôi đoán Thẩm Ninh khẳng định rất có cảm xúc." Liễu Dật giơ ngón cái lên, trải qua mấy ngày sống chung, hắn coi như là nắm rõ ràng tâm tư Trịnh Cảnh Đồng, cái tên này chịu không được bất luận kẻ nào nói A Bảo nhà y không tốt.
Cho nên Liễu Dật nói chuyện liền bắt đầu nghệ thuật lên, "Tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi."
Trịnh Cảnh Đồng híp mắt, cuối cùng dùng loại biểu tình "Coi như cậu thức thời" nghiêng đầu qua, sau đó dùng ống nhòm quan sát tình huống trong phòng bệnh kia.
Trong lòng y kỳ thực rất khổ, y cũng không muốn bị chết a, y rõ ràng không bệnh không họa vui vẻ, đâu sẽ tới mức u não, kiểm tra thân thể nhưng là mấy tháng một lần chưa từng đứt đoạn, lúc Phó A Bảo nghĩ ra cái chủ ý này trong lòng y cũng là rất phản đối a, y có ý kiến a, y không ủng hộ a!
Nhưng chuyện như vậy đâu có thể nói với A Bảo, thử dám phản đối một chút, vậy cũng không cần về nhà, về nhà cũng phải không được tốt, người trong nhà tất cả đều là phái A Bảo, không ai sẽ ủng hộ y, chủ yếu nhất là, y còn có thể bởi vì cái này ngủ thư phòng mấy tháng, còn có thể tốt? Khẳng định không thể tốt a!
Cho nên tuy có bất mãn, nhưng không thể biểu hiện ra, cũng không thể bị người ngoài nhìn ra, nếu như bị người biết, sau đó tới trước mặt A Bảo gây xích mích, cuối cùng chịu khổ vẫn là y.
Nói cho cùng vẫn là y mệnh khổ, ở nhà không có địa vị, ai, thật là nói tới đều là nước mắt.
Bất quá nói trở lại, y chịu thiệt như vậy về nhà có thể hướng A Bảo hảo hảo cầu bồi thường a, Ss...... quả nhiên cần phải mua thêm mấy bộ cos, ừm, đợi lên mạng chọn một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...