IMI - Thực Nghiệm Đảo

Thần Tiễn ngẩn người, nhưng ánh mắt xem thường nhìn về phía Anacharka vẫn
như cũ, chẳng dao động chút nào. Sau cùng hắn cười nói:

“Định làm gì tiếp theo hả !? Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao !? Ngươi
còn có một phút để đưa thuốc giải đây hoặc là chết ! Ta sẽ đứng đây chờ
ngươi.”

Anacharka giống như nghe được câu chuyện cười hài nhất, đến nỗi nuốt ngược cả một ngụm máu sắp ộc ra từ miệng vào:

“Não mày có bệnh hả Thần Tiễn !? Hay luyện công nhiều quá nên khí độc
sộc vào óc hết rồi !? Nhìn đôi tay buông thõng của mày kìa !? Muốn mổ
bụng tự sát cũng còn vất vả nữa là. Còn đôi chân kia đã ngấm thuốc độc,
giờ nhấc lên cũng còn khó khăn ấy nhỉ !? Mày muốn tao giao thuốc giải
bằng cách nào đây !? Không thể tự tìm một cái gối rồi đập đầu vào để ngu bớt đi cho tới cùng cấp bậc như mày chứ !?”

“Không, trái lại, ta hi vọng ngươi thông minh hơn một chút, đủ để biết
rằng cái mạng giẻ rách của mình rất bèo bọt, bèo bọt đến mức so có thể
dễ dàng mất đi chỉ với một cái liếc mắt của người khác !” Thần Tiễn cắt
lời, hắn đúng là không còn nhiều thời gian nữa. Nếu vẫn muốn ở đây nói
nhảm, chi bằng tìm miếng đậu hũ đập đầu vào đó chết quách đi cho rồi.

Anacharka muốn mở miệng chế giễu lần nữa, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã biến thành:

“Ặc, thứ ánh sáng này, không ngờ còn có thể làm như vậy !”

Thần Tiễn cười lạnh, phía trước người hắn lơ lửng một mũi tên bằng ánh
sáng trắng rực rỡ, chiếu sáng cả một góc khu rừng, cũng soi rõ luôn vẻ
mặt âm tình bất định của cả hai thiếu niên.

Anacharka lập tức tái mặt, tất cả thanh âm đều im bặt, vì hắn cảm thấy
một luồng khí tức nguy hiểm đang khóa chặt mình lại, nguồn phát ra sát
khí như ngưng đọng thành thực chất này chính là mũi tên ánh sáng chói

mắt kia. Uy lực của thứ ánh sáng này nghe đồn thôi cũng biết là không để chịu, cái vùng bình địa do cơn mưa ánh sáng tạo ra bây giờ vẫn còn nổi
tiếng lắm, lâu lâu vẫn có khách du lịch ghé qua đấy.

Cũng giống như Tường có thể thực thể hóa ánh sáng thành cậy gậy, trường
hợp của Thần Tiễn thì ánh sáng thực thể hóa chính là mũi tên này. Suy
cho cùng, ánh sáng của hai người là cùng một loại bản chất, cách ứng
dụng cũng không cách xa nhiều lắm.

“Nói nhiều quá, mất 30 giây rồi. Còn 30 giây nữa, thông minh lên một chút mà chọn lựa mau đi !”

Ánh sáng này rất mạnh, cũng có rất nhiều ứng dụng, đã cứu mạng hắn vô số lần, chỉ có một khuyết điểm duy nhất, đó là quá chói mắt.

Nhất là giữa đêm đen như thế này.

....

Cách đó không xa, trên chiếc xe ngựa gọi lên từ bùa triệu hồi thức thần của Takeshi.

“Ánh sáng hủy diệt, là Thần tiễn, hắn ở đằng trước rồi, nhanh lên nào,
kẻo có đứa ăn hôi mất !” kỵ sĩ đang ngồi nhắm mắt thưởng thức body của
nữ ninja thấy góc rừng phía trước chợt phát sáng, gân cổ lên nói.

“Lắm lời” Takeshi quát một tiếng rồi vung tay bắn 4 lá bùa vào mấy con
ngựa không đầu, làm mấy sinh vật này cơ thể rung lên kịch liệt rồi không ngờ mỗi con mọc ra thêm 1 đôi cánh đen xì, vận tốc chiếc xe ngựa chợt
tăng lên gấp 3, chỉ là nhìn Takeshi lúc này sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là hao phí không ít tinh lực.

Nữ ninja đỡ lấy hắn đồng thời chĩa cây tiểu kiếm về phía kị sĩ, hàm ý là đừng nhân cơ hội mà manh động.

Kị sĩ Robert Mullins cũng rất thức thời mà quay mặt sang một bên, giả bộ mù lòa câm điếc, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy.

Thậm chí còn huýt sáo, ngắm cảnh ngoài cửa sổ rất có ý vị.


...

“Suy nghĩ tý được không !?” Anacharka đưa tay lên với dáng đầu hàng xin đừng bắn, vừa nói vừa nuốt khan một ngụm nước bọt.

“Không, ngươi vừa nói xong mà !? Sắp hết giờ rồi ! Chất độc này mà sộc
lên óc thì khả năng khống chế của ta với mũi tên này cũng biến mất, dù
sao cũng khóa chết rồi, chuyền sang chế độ tự ngắm rồi, nên nếu độc sộc
lên não ta, ngươi tự biết kết quả chứ !?”

“À, vậy cho hỏi 1 câu.” Anacharka cười khổ, cố gắng câu giờ.

“5 giây.”

“Cái này vận tốc bao nhiêu vậy !?”

“Mach 3.” Thần Tiễn cười lạnh đáp.

(Bà nó, vậy là nhanh gấp 3 lần âm thanh, không thể tránh được rồi !)

(Nhưng nhỡ như hắn chém gió, vậy có phải oan mạng không !?)

(A, nhưng giao thuốc giải ra thì hắn cũng bắn như thường ! Tính sao bây giờ !?)

Anacharka đứng như trời trồng, ve ve cằm nhăn nhăn trán suy nghĩ đủ
kiểu, bi ai là hắn cảm thấy dù giao thuốc giải ra hay không thì Thần
Tiễn cũng không để mình sống mà rời khỏi đây. Có con hổ nào bị người ta
bứt râu mà vui vẻ tiễn khách chứ !? Tuy con hổ này vừa lạc đồng bằng và
bị một đám chó quây quần đánh hôi nhưng người ta vẫn là hổ nha, không
thể hi vọng hắn bỗng dưng tốt tính rồi mỉm cười thân thiện được. Tuy
chưa nghe thấy việc Thần Tiễn bội ước hay không giữ lời bao giờ, nhưng

những người giao thủ qua với hắn ngoại trừ Takeshi thì đều lên đĩa cả
rồi, không đùa được, cược sai là hắn ra bã, đám bọ của hắn cũng ra bã,
em trai đang chờ ở động vì thiếu một trợ thủ cũng có nguy cơ lên bàn thờ cao hơn. Liên lụy nhiều lắm, còn chưa tính đến số tiền quốc gia tài bồi cho hai anh em họ đâu đấy.

Khoảng băn khoăn tự hỏi của Anacharke kéo dài hơn mười giây nữa, Thần
Tiễn cũng bắt đầu toát mồ hôi hột, thấy phiền muốn chết. Hắn thật sự
cũng muốn mở miệng chửi tục một câu, giục thằng hâm này nghĩ nhanh lên
một chút, nhưng làm vậy thì phong phạm cao thủ sẽ đi toong hết cả, hình
tượng kiêu ngạo cũng theo đó sụp đổ hoàn toàn là cái chắc. Thử tưởng
tượng thằng khốn này thoát về được về rêu rao rằng đại cao thủ Thần Tiễn lúc sắp chết gấp như một mụ chửa sắp đẻ, đỏ mặt tía tai gào thét đòi
thuốc giải.... hay đại loại thế. Cái này dễ lên báo lắm nha.

Với Thần Tiễn thì mất mặt còn khó chịu hơn là chết, vậy nên dù gấp lắm
rồi hắn cũng không xổ ra mấy danh từ thăng hoa hối thúc nào được. Chỉ có điều trong lòng đã đem hết vốn từ tinh hoa nhất của dân tộc mà mình học được trong mười chín năm trời ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông và
gia quyến nữ tính của Anacharka một lượt.

Còn mười giây, hai thiếu niên cùng gấp muốn chết, ngón chân dưới giày
nảy lên tưng tưng vì không dám dẵm chân nhảy loi choi cho đối thủ xem
được. Khuôn mặt của cả hai đều thâm trầm bất định, muốn bao nhiêu sâu xa có bấy nhiêu sâu xa, bốn mắt lườm nhau với vẻ khinh đạm, coi thường
tính mạng, nhưng đảo một cái là tơ máu cũng lồi ra hết. May mắn là cả
hai đều phải chớp chớp để giấu đi cùng lúc nên không ai nhìn thấy cái đó của ai cả.

May mắn, tình trạng này không kéo dài lâu, khí Anacharka tặc lưỡi phá sóng trước:

“Ờ ờm, thù của chúng ta đã kết, ngày sau ta sẽ báo, hôm nay tha cho
ngươi một mạng, nhớ lấy tên ta là Robert, mấy hôm nữa mà ngươi còn sống
chúng ta sẽ tái đấu !”

Đây là một cái tên đang rất hot ở thế giới bên ngoài, lúc này đang gấp,
nên Anacharka rất vô sỉ lấy ra để giá họa, còn cho tiền hắn cũng chẳng
muốn gặp lại Thần Tiễn nữa. Trả giá bằng mấy con rối em trai vất vả thôi miên được, lại đích thân áp trận còn ăn hành te tua như vậy, người ta
thì tay gãy chân trúng độc mà vẫn dọa chạy mình được, quá mất mặt. Từ
nay đôi ta đường ai nấy đi, đời này tốt nhất đừng gặp lại nhau nữa.

“À, thì ra là dâm tặc nổi tiếng của Anh quốc. Rất tốt, Robert, để thuốc giải lại, ta nhớ kỹ tên ngươi ! Hẹn ngày tái ngộ !”

(Tái cái đầu ngươi !) Anacharka chửi thầm, nhưng vẫn nặn ra được nụ cười ấm áp như gió xuân, lấy ra trong người một ít bột phấn quăng về phía

Thần Tiễn rồi nói:

“Hít vào là giải được, nó sẽ trung hòa với hộ thân cương khí của ngươi,
sau đó chỉ việc lưu chuyển những dòng Ki mới này một vòng trong cơ thể
vào những chỗ bị trúng độc là được. Còn nữa, đừng vọng tưởng bắn tên sau khi ta rời khỏi. Báo cho ngươi một tin vui, Takeshi sắp tới đây rồi,
còn cách chúng ta 1km nữa thôi. Vừa rồi hắn đã giết mấy con bọ do thám
của ta, có rảnh thì bắn hắn trả thù cho chúng nó giùm.”

Thần Tiễn nheo nheo cặp mắt, trên trán đã có ba nét sổ xuống hằn rõ, một cái phiền toái vừa trừ, lại có một cái đại phiền toái kéo đến, đêm nay
hắn mất ngủ chắc rồi. Hắn làm theo lời Anacharka, thấy thuốc giải này
thật sự hiệu quả, vừa liếc sang thì tên kia đã cưỡi lên một đám bọ nhung nhúc như đám mây đen, từ từ bay lên cao trông rất oai phong, lại còn
cười nói:

“À, mũi tên đó chỉ bắn được một lần phải không !? Ngươi mà bắn ta thì
hết hàng đánh với Takeshi đó, thế nhé ! Bye Bye ! Nhớ tên ta là Robert
đó !”

(Quỷ mới tin ngươi là Robert !) Thần Tiễn nói vậy, nhưng cũng âm thầm
ghi nhớ cái tên này, nhưng việc này có vẻ thừa thãi, vì lệnh truy nã tên này ở thế giới bên ngoài đang dán đầy đường, đứa trẻ ba tuổi cũng biết. Vô số thiếu nữ vẫn còn đang bi phẫn đóng đinh vào mặt hắn mỗi ngày kia. Thằng lỏi này nói dối chẳng có chút kỹ xảo nào. Nhưng thủ đoạn thì quả
thật nhiều lắm, đến giờ hắn cũng chưa biết mình bị hạ độc như thế nào
nữa, lại còn mớ thuốc giải vừa rồi, trời mới biết có tác dụng phụ không, chẳng qua bây giờ không lo được nhiều như vậy, Takeshi và đám ôn thần
đuổi tới đít rồi, cái khí đặc thù u ám của tên đó Thần Tiễn nhớ như in,
trong khoảng 2km, hắn đều cảm nhận được rõ ràng.

Rõ ràng lắm, vì đám mây đen ở xa xa đang kéo ầm ầm về phía này cùng
tiếng đoàn quỷ dạ hành tiền hô hậu ủng đã vang dội cả cánh rừng, âm u
rợp trời đêm khiến mắt thường nhìn cũng thấy một khoảng không đen kịt
trên trời rồi kia.

(Thằng quỷ Robert giả chỉ nói đúng một nửa, sự thật là Takeshi dí dao
tới mông rồi hắn mới chạy vội, 1km cái cây củ cải nhả hắn.)

Thần Tiễn cũng muốn phủi mông bỏ đi cho xong, nhưng chất độc còn chưa
tiêu tan hết, thế là hắn còn phải vận công giải độc một lúc nữa, đành
phải trơ mắt ếch nhìn Takeshi cùng đám lâu la đang ùn ùn kéo tới hô hào
đòi xẻ thịt mình một cách bi phẫn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui