Sky ngồi ở hiên nhà Lucas – vẫn chỗ mà anh đã ngồi cả đêm trước khi Shala thấy anh rồi đổ sữa vào người anh – hy vọng đến phát điên rằng anh có thể tìm được lời để ngăn cô rời đi. Để cô đừng giận dữ như thế nữa. Sau vài tiếng đồng hồ, anh vẫn không tìm ra.
Anh nhìn chằm chằm vào xe cô. Nó đỗ ở trước cửa nhà, Lucas đã dậy lúc trời còn tranh tối tranh sáng và lái xe chở Sky tới khách sạn để mang nó về. Tất cả những gì Sky nghĩ được là anh đang bị buộc phải nhìn Shala ra đi.
Cửa mở ra. Tim Sky nhảy dựng lên. Anh đứng bật dậy, nghĩ rằng đó là cô. Lucas bước ra ngoài và đưa anh một cốc café.
“Cám ơn,” Sky nói. Khi Lucas không quay đi, anh nhún vai. “Cứ nói ra đi.”
“Nói gì?” Lucas hỏi.
“Bất kỳ điều gì có trong đầu cậu. Cậu đang nghiến chặt răng để giữ nó trong miệng đấy.”
Lucas gật đầu. “Cậu đúng là thằng ngu nếu để cô ấy bỏ đi.”
“Tốt rồi. Giờ tất cả những gì cậu phải làm là nói cho tôi cách ngăn cô ấy lại.”
Lucas thở dài. “Nếu cậu không biết thì cậu còn ngu hơn tôi đoán.” Anh quay bước vào trong.
Ba mươi phút sau, Shala đi ra. Cô không nhìn vào mắt anh, nhưng điều ấy cũng không làm anh không nhận thấy quầng thâm dưới mắt cô.
“Em chắc mình lái xe được chứ?” Anh hỏi.
“Em ổn.” Cô bước khỏi hiên.
Anh đi theo. “Máy ảnh và đồ đạc ở khách sạn của em đều ở trong xe.”
“Cám ơn.” Nghe giọng cô chẳng mấy biết ơn.
“Anh sẽ gọi cho em,” anh nói, không còn lời nào khác.
“Em sẽ rất cảm kích nếu anh không gọi.”
Cô vào xe và lái xe đi. Anh nín thở, cầu nguyện rằng cô sẽ dừng lại, quay xe, và chạy vào vòng tay anh. Anh nhớ lại lời một bản nhạc đồng quê từng nói rằng, “Anh sẽ rất mừng nếu em chậm xe lại.” Anh chưa từng nhận ra lời hát ấy mạnh mẽ đến mức nào. Khi Shala bỏ đi, cô không chạy chậm. Cô không ngoái lại. Cô chỉ đơn giản lái xe đi như thể bỏ đi chẳng có gì đau đớn.
Ba ngày sau khi rời Precious, Shala ngồi ở bàn bếp của anh trai mình. Beth, chị dâu cô, đang rót café không cafein. Shala đã đến vào buổi chiều, gọi điện từ LAX để bảo họ rằng cô sẽ đến. Họ có hơi ngạc nhiên. Cô đã dành bốn tiếng đồng hồ thú vị để chơi các trò chơi bàn gỗ và cả các trò chơi trên máy tính với cháu trai cháu gái mình, và cô đã rất vui. Năm phút sau khi lũ trẻ đi ngủ, cô đặt vé chuyến sáu giờ sáng quay lai Texas. Cô cho rằng giải thích về chuyến đi bất ngờ và ngắn ngủi của mình sẽ khá khó khăn.
Beth đặt cốc café xuống và thả mình vào một cái ghế. Cory nói, “Được rồi, em gái, em không nghĩ đến lúc em thú tội rồi sao?”
“Thú tội?” Cô lặp lại.
“Có chuyện gì nào? Nếu là chuyện tiền nong thì anh có thể giúp đôi chút.”
“Không.” Shala lắc đầu. “Em không cần…”
“Em không có thai chứ?” Anh hỏi.
“Không!”
“Ôi, khỉ thật, em không giết chồng cũ của mình như em từng đe dọa chứ?” Beth hỏi.
“Không!” Với câu đó, nước mắt bắt đầu trào ra. “Chỉ là em cần gặp hai người, để có gia đình xung quanh em.” Cô khóc lóc cả ba ngày vừa rồi vì Sky và gia đình anh và cảm thấy thương cho bản thân mình vì cô chẳng có ai. Rồi cô nhận ra rằng cô không có ai vì cô vẫn luôn dựng rào chắn. Sự lạnh nhạt của gia đình cô là hiện trạng mà tự bản thân Shala gây nên.
Cô lau má, và nức nở. “Em xin lỗi.”
“Có gì không ổn vậy em gái!” Cory cúi lại gần, lông mày anh nhíu lại vì lo lắng. Điều ấy chỉ khiến cô nức nở nhanh hơn, dữ hơn và sâu hơn.
“Đừng,” cô xoay xở để nói. “Đừng nhìn em như thế.”
“Anh nhìn em thế nào chứ?”
“Em xin lỗi.” Cô lặp lại. “Mấy tuần qua khó khăn quá.”
Beth nhổm dậy và đưa cho Shala một hộp giấy ăn. “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Em đã tới Precious và… vài người không muốn em ở đó.”
“Precious?” Anh trai cô hỏi.
“Precious, Texas.” Cô nấc, và cả câu chuyện cứ thế tràn ra. Dù cô biết mình đang lải nhải, đúng như lời Sky buộc tội cô, cô vẫn không thể dừng lại. “Em bị một kẻ bám đuôi, rồi Sky nghĩ em chụp ảnh, và anh ấy cướp máy ảnh của em.”
“Ai làm gì cơ?” Anh trai cô hỏi, nhưng Shala không thể dừng lại để giải thích.
“Rồi em đã tới quán Funky Chicken để tìm…”
“Em đã đi đâu cơ?”
“Em phải tìm ra nơi anh ấy sống, nhưng đầu tiên em đã phải nhảy disco với một gã khác. Cuối cùng em cũng đã tìm ra nơi Sky sống và em đã tới đó. Em đã gọi cảnh sát, nhưng anh ấy chính là cảnh sát. Rồi một gã bám đuôi xuất hiện và em đã túm lấy một con dao rồi tự làm mình đứt tay.” Cô giơ lòng bàn tay ra. Cory nhìn nó rồi cau mày.
“Rồi Sky đã đưa em đi tới bệnh viện,” nước mắt cô tới tấp chảy xuống má, “và hai người biết là em không chịu được bệnh viện rồi đấy. Nhưng ở đó gần như không sao hết vì anh ấy vô cùng tử tế. Rồi tên bám đuôi cố đâm em, và Sky đã cứu mạng em, nhưng rồi một người bạn của anh ấy bị bắn. Đội lính biệt kích Texas xuất hiện. Rồi mọi chuyện trở nên thực sự điên rồ, và bọn em đã làm tình sướng đến cong ngón chân trên bàn làm việc của anh ấy và…”
“Em đã ngủ với đội lính biệt kích Texas?” Beth hỏi, rõ ràng là sốc.
“Không,” Shala xì mũi. “Với Sky. Và rồi họ phát hiện ra xác chết và em phát hiện ra rằng cha nuôi của Sky nghĩ rằng em là tâm hồn đồng điệu của Sky, và Sky bảo em là đồ lải nhải, nhưng tệ nhất là anh ấy không tin vào tình yêu.” Cô lau khô mắt. “Và em nghĩ em ở rất sát cái ngưỡng yêu anh ấy rồi.” Cô ngước nhìn vẻ mụ mẫm trên mặt Beth và Cory. “Em biết – em lải nhải thật, đúng không?”
Họ không nói gì, nhưng đầu họ nhất trí gật lên gật xuống.
“Em không xin lỗi đâu. Quá nhiều chuyện để sắp xếp có hệ thống, không phải sao?”
Đầu họ lại gật lên gật xuống. Chị dâu của Shala giơ một ngón tay lên. “Có người đã cố đâm em à?”
Anh trai cô theo sau, “Em đã làm tình trên bàn?”
Beth huých anh, “Thôi đi, có người đang cố giết em gái anh thế mà anh lại lo lắng về việc cô ấy làm tình sao?”
Anh lắc đầu. “Phần-trên-bàn mới khiến anh lo đấy chứ.”
Beth đảo tròn mắt. “Chúng ta đã từng làm tình trên bàn anh.”
“Nếu anh cướp máy ảnh của em thì em hẳn sẽ không làm chuyện đó,” anh vẫn khăng khăng.
Đột nhiên, Shala phá ra cười rồi cả Beth và Cory cùng cười theo. Họ cười đúng năm phút. Sau đó, cô trả lời vài câu hỏi. Được rồi, rất nhiều câu hỏi – cô rõ ràng là đã giải thích rất dở.
Họ vẫn đang ở bàn ăn thì di động của Shala reo lên. Cô với tay lấy túi, nhìn vào số điện thoại, và ném nó về chỗ cũ.
“Đừng nói với anh rằng,” anh trai cô nói. “Đó là gã trộm máy ảnh, làm-tình trên-bàn-làm-việc hả?”
Cô gật đầu.
“Em không nhận điện thoại của cậu ta sao?” Beth hỏi.
“Không.”
Beth cười toe toét. “Làm tình với cậu ta hẳn không sung sướng đên mức cong-ngón-chân đâu nhỉ.”
Shala thở dài. “Em không thể mạo hiểm để trái tim mình tan vỡ một lần nữa.”
“Chị nghĩ đã quá muộn rồi để nghĩ như thế. Nếu em như thế này mà còn chưa tính là đang bị thất tình, thì chị sẽ ghét phải thấy em khi điều đó xảy ra lắm.”
Shala lờ lời đó đi. “Em nên nói với hai người điều này trước, sáng mai em sẽ đi.”
“Em vừa đến đây mà,” Cory và Beth nói cùng lúc.
“Em biết, nhưng em đang khốn khổ.”
“Anh tưởng những người khốn khổ thích có người bầu bạn,” anh trai cô đáp.
Cô lắc đầu. “Em hứa sẽ sớm quay lại. Khi em không còn khốn khổ.”
Anh trai cô gọi cho cô vào ngày hôm sau khi cô đứng giữa đám đông, đang chờ hành lý ở sân bay quốc tế Bush. Cô kiểm tra màn hình để chắc chắn là anh. “Xin chào.”
“Em tới Texas rồi hả?”
“Chuyến bay cực kỳ thú vị,” cô lầm bầm.
“Nghe giọng em vẫn khốn khổ lắm.”
“Em ổn.”
“Ừ. Mà này, anh không biết em có muốn nghe tin này hay không nhưng… sáng nay bọn anh đã nhận được hai tin nhắn thoại trên máy bàn từ một anh chàng Sky Gomez nào đó.”
“Xin lỗi.” cô đáp.
“Đó là anh chàng trộm máy ảnh, làm-tình trên-bàn hả?”
“Phải.” Cô thốt ra một tiếng thở dài não nề.
“Chà, anh sẽ không xen vào việc của em, nhưng nghe anh ta có vẻ lo lắng cho em lắm đấy.”
“Anh ấy không có quyền gì để lo lắng hết,” Shala quát lên. “Em không phải tâm hồn đồng điệu của anh ấy.”
Họ nói chuyện thêm vài phút rồi gác máy. Cô vẫn đang cầm di động của mình khi nó rung lên một lần nữa. Cô kiểm tra màn hình. Đó không phải Sky, nhưng cô có muốn nói chuyện với Maria không? Không. Có. Không…
“Xin chào?” Cô nghe máy.
“Tớ mừng là cậu đã nhấc máy,” Maria nói. “Sky rất lo lắng.”
“Tớ vừa đến California, ghé thăm anh trai tớ và gia đình của anh ấy.”
“Hôm qua Sky đã lái xe tới Houston, và nếu một hàng xóm của cậu không nói rằng cô ấy thấy cậu xách túi bỏ đi thì tớ nghĩ chắc lúc này cậu đã được báo là mất tích rồi đấy.”
“Anh ấy vẫn còn ở Houston à?” Shala hỏi, và nhìn xung quanh.
“Không, tối qua anh ấy đã về nhà. Nhưng… tớ biết đây không phải việc của tớ, nhưng nhìn anh ấy đau đớn như thế này đau lòng lắm. Tất cả những gì anh ấy làm là đi lung tung và quát tháo. Anh ấy thật khốn khổ, Shala.”
“Cậu đúng. Đây không phải việc của cậu.” Shala làm dịu lời của mình bằng một tông giọng nhẹ nhàng. “Lúc này đây tớ còn phải tự lo cho thân tớ đã.”
“Chỉ là…”
“Maria, tớ không hề can thiệp vào chuyện của cậu và Matt.”
“Cậu nói đúng. Tớ ngậm miệng lại đây.” Tiếp đến là một khoảng lặng. “Gia đình anh trai cậu thế nào?”
“Tốt, cám ơn cậu.”
Họ trò chuyện thêm vài phút trước khi Maria hỏi, “Ít nhất tớ cũng có thể nói với Sky rằng tớ đã nói chuyện với cậu và cậu ổn không?”
“Chắc chắn rồi,” Shala nói.
“Thêm một điều nữa,” Maria dừng lại. “Cậu sẽ không ngừng làm việc với hội đồng vì chuyện này chứ?”
Shala đã dành cả chuyến bay để cân nhắc đúng câu hỏi này. Cuối cùng cô đã quyết định rằng cô sẽ không để Sky ngăn cô làm công việc của mình. Cô chỉ cần kéo cao cái quần con mạnh mẽ của mình lên – và nó sẽ không phải là một cái quần lọt khe – và tránh xa anh ở mọi ngã rẽ, mọi ngã tư, và mọi biển báo dừng.
“Không, tớ không bỏ đâu.” Nói thành lời đưa nó thành quyết định chính thức. Trong đầu, cô thò tay xuống và kéo cao cái quần con mạnh mẽ của mình lên.
Chết tiệt, có cảm giác như một cái quần con dây khổng lồ vừa kẹt trong khe mông tinh thần của cô.
“Cô ấy nghe điện của Maria nhưng không nhận của mình.” Sky lầm bầm, ngồi trên hiên nhà anh và nhìn chằm chằm vào bóng đêm. “Thế là thế quái nào?” Khi anh thả di động của mình xuống cạnh chân, cả Butch và Sundance cùng ngước nhìn anh và rên rỉ. “Bọn mày cũng nhớ cô ấy phải không?” Anh hỏi chúng.
Sky nhắm mắt. Khốn khổ, bạn đồng hành bất biến của anh, đấm vào ngực anh. Dù nhìn đi đâu anh cũng thấy Shala: trên bàn làm việc ở chỗ làm của anh, ở nhà Lucas. Hôm qua, khi anh ghé qua bệnh viện, anh đã tưởng tượng Shala đang đứng đó, trêu chọc anh vì anh không phải là một cảnh sát Hollywood. Chết tiệt, ngay lúc này đây cô cũng đang đứng trên hiên đòi anh trả lại máy ảnh.
Hình ảnh ấy bị cắt đứt khi xe ông Redfoot quành vào đường lái xe nhà anh. Sky nhìn ông và… có phải Matt đó không? Mỗi người mang theo một thùng sáu lon bia. Khi họ tới hiên, ông Redfoot chọn xích đu còn Matt ngồi phịch xuống sàn cạnh Sky.
“Tôi đã gửi lời mời BYOB(13) rồi quên béng mất à?”
13. Bring your own bottle – hãy tự mang đồ uống đến – một lời mời dự tiệc nhưng người đến dự phải tự mang theo đồ uống cho mình
Anh rõ ràng là không có tâm trạng bầu bạn.
Ông Redfoot mở một chai bia và bắt đầu uống. Matt đưa Sky một chai và – ôi trời, phải gió nhà nó – Sky nhận lấy.
“Vậy chúng ta sẽ cùng say xỉn rồi hờn dỗi hử?” Anh hỏi.
“Không.” Ông Redfoot nói. Chúng ta sẽ say xỉn rồi nghĩ ra một kế hoạch.”
“Kế hoạch để làm gì?” Sky hớp một ngụm bia.
“Để đưa người phụ nữ của con trở về.” Ông Redfoot nói.
“Thế còn người phụ nữ của cha?” Sky hỏi. Từ khi bà Estella mất cha nuôi của anh chưa bao giờ buồn bã đến thế này.
Ông Redfoot ngước nhìn bầu trời đêm. “Trường hợp của ta vô vọng rồi. Ta nghĩ mình đã chọc giận các linh hồn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...