Edit: Ishtar
Beta: Tuyết Nhi
Anh đem xe dừng ở trước khách sạn, Đinh Đồng nghe thấy mùi rượu trên người hắn, trước một bước mở ra cửa xe “Em mở cửa rồi, anh ngồi vào đi.”
Cù Nhiên không nói chuyện, bước đến bên kia xe, mở cửa lên xe.
Hai người một đường trầm mặc về nhà.
Đinh Đồng tắm rửa đi ra, Cù Nhiên đứng ở ban công phòng ngủ hút thuốc, cô chỉ biết là chính mình đem vấn đề nghĩ rất đơn giản ......
Cô lau tóc đi qua “Mệt mỏi một ngày, nhanh đi tắm rửa đi!” Đem điếu thuốc trong tay anh dụi vào trong gạt tàn.
Anh bất động.
Không biết có phải hay không tất cả mọi người đều như vậy, dù sao Đinh Đồng cảm thấy nếu ồn ào ầm ĩ không có gì đáng sợ , nhưng loại trầm mặc không nói một lời này ngược lại làm cho trong lòng cô từng đợt sợ hãi.
Cô chui vào trong lòng , cắn môi dưới, nhìn anh “Vào đi thôi!”
Hai tay anh bỏ trong túi quần, nhìn thẳng phía trước “Đinh Đồng...... Em không phải nên cùng anh nói một chút......”
Đinh Đồng tim đập vang bình bịch, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn đến đường nét lạnh lung của Cù Nhiên, cô chậm rãi đem tầm mắt dời xuống, không dám nhìn tiếp “Anh muốn biết cái gì?”
“Anh lớn lên giống ai?”
“...... Anh chính là anh, làm sao giống ai......”
“Đinh Đồng...... Anh chỉ hỏi một lần, anh, bộ dạng, giống ai?” Hôm nay buổi tối lại một lần nghe được cái tên “Đao Diên” này, anh thật sự nói không nên lời cảm giác của mình lúc này là như thế nào. Cái tên này đã dần dần biến mất ở trong lòng bọn họ, nếu không phải buổi tối hôm nay được người nhắc nhở, anh đều đã nhanh quên mất bọn họ là như thế nào quen biết ! Đao Diên! Trên đường trở về anh luôn suy nghĩ, từ ngày bọn họ bắt đầu quen biết, kỳ thật ở trong lòng Đinh Đồng, cô có lẽ căn bản chính là không có gì Cù Nhiên đi? Anh chính là một người thay thế, một người để cho cô đem cảm tình của người khác ủy thác ở trên người. Anh rốt cuộc tính cái gì......
Lẳng lặng chờ câu trả lời của cô.
“Này không quan trọng......”
“Nhưng với anh mà nói rất quan trọng!” Anh lớn tiếng đánh gãy lời của cô.“Anh phải biết rằng ở trong lòng em anh rốt cuộc sắm vai nhân vật nào! Phải biết rằng em đến tột cùng đem anh trở thành cái gì!”
“Cù Nhiên anh đừng như vậy!” Đinh Đồng thanh âm có chút run run “Chúng ta đừng ầm ĩ, từ từ nói được không?”
“Được! Anh cho em thời gian giải thích, mặc kệ em nói cái gì anh đều tin! Em nói đi.” Lại là một trận trầm mặc, anh rốt cục chờ không nổi nữa “Em không biết nên nói như thế nào, được, như vậy, anh tới hỏi, em chỉ cần trả lời phải hoặc là không phải là được!”
Cô mặc áo ngủ, hai chân mảnh khảnh lộ ở bên ngoài, Cù Nhiên lôi kéo cô đến trong phòng ngồi ở trên giường, lại xoay người đóng cửa ban công.
Đinh Đồng huy động dũng khí rốt cục ngẩng đầu lên “Anh hỏi đi!”
“Đao Diên là ai?”
“...... Là ...... bạn trai năm năm trước của em.”
“Hiện tại ở đâu?”
Cô nắm chặt dây lưng áo ngủ “Em không muốn đề cập tới việc này.”
Cù Nhiên trợn mắt “Em cái gì cũng không nguyện ý nói, vậy em đến tột cùng còn có cái gì là có thể cho anh biết!”
“Anh ấy đã chết, năm năm trước đã chết , được rồi chứ!” Đinh Đồng hốc mắt đỏ lên, nước mắt ở bên trong đảo quanh, lại còn liều mạng chịu đựng không cho nó chảy ra.
Cù Nhiên xoay mặt không nhìn cô, ngoan tâm tiếp tục chất vấn: “Lúc trước chính là bởi vì anh lớn lên giống anh ta cho nên em mới vọt vào trong phòng của anh thuê phải không?”
“Phải!”
“Đáp ứng cùng anh qua đêm đêm đó cũng là bởi vì khuôn mặt này của anh?”
“...... Phải!” Việc đã đến nước này, cô cũng không có gì giấu diếm nữa .
Cù Nhiên sắc mặt càng ngày càng khó coi, anh nhẫn nhịn “Sau đó thì sao? Hoặc là nói cho tới bây giờ...... Anh đối với em rốt cuộc tính cái gì?”
“Anh bình tĩnh một chút được không!”
“Mẹ nó, anh như thế nào có thể bình tĩnh, em nói cho anh biết nên như thế nào bình tĩnh...... Anh thật sự cảm thấy rất buồn cười, nguyên lai anh bất quá là...... Là một con rối để cho em ủy thác tình cảm gì đó!”
Anh đứng dậy đem Đinh Đồng kéo đến trước mặt, cười lạnh “Anh rốt cuộc là phát bệnh điên gì thế nhưng một chút cũng không phát giác, để cho em đùa giỡn trong lòng bàn tay một đoạn thời gian dài như vậy...... Anh đối tốt với em, em cũng không hiếm lạ đi? Đinh Đồng, anh rất muốn biết, anh ở trong mắt em có phải hay không rất buồn cười?”
Đinh Đồng cắn chặt môi, muốn nâng tay vuốt lên cái trán đang nhăn lại của anh, lại bị hất ra “Anh không cần em thương hại! Em nói đi, trả lời anh!”
“...... Thực xin lỗi!” Cô không có cách giải thích nào khác, bởi vì vừa mới bắt đầu, cô quả thật là ôm tâm tình như vậy cùng anh ở chung một chỗ “Nhưng là......”
“A......” Câu nói kế tiếp bị anh thô bạo nuốt vào trong miệng, lực đạo trên cánh tay đang ôm cô càng thêm siết chặt, đáng sợ giống như muốn đem cô ghìm chặt trong lòng cho đến chết. Câu “Thực xin lỗi” kia của cô như kim châm đâm vào thần kinh Cù Nhiên, mãnh liệt cắt đứt lời cô muốn giải thích, cắn xé cánh môi của cô, có một loại xúc động muốn hủy diệt cô.
Anh một tay với ra phía trước, xả xuống áo ngủ rời rạc, ném tới mặt đất, tay kia nắm tóc cô bức bách cô ngửa đầu đáp lại mình.
“Cù...... Nhiên, anh...... Buông ra......” Đinh Đồng hai tay cầm lấy tay hắn đang nắm tóc mình “Đau a...... Anh buông ra......”
“Em cũng đau? Nực cười!” Anh vẫn là buông lỏng tay ra, lại dùng sức đẩy làm cho cô ngã xuống trên giường lớn.
Giãy dụa, cự tuyệt...... Đối diện với người trước mặt đang trong cơn giận dữ không hề tác dụng, suốt buổi tối cô đều bị chặt chẽ gắt gao nhốt dưới thân thể anh, thân thể lần lượt va chạm biểu thị công khai phẫn nộ của đối phương, cô chỉ phải mặc cho làn sóng kích thích mang đến khoái cảm vô lực tùy ý anh bài bố......
Phương Đông bắt đầu xuất hiện tia sáng, Cù Nhiên nhìn người bên cạnh đã ngất đi. Nửa đêm cho tới sáng, cô khóc khàn cả giọng, anh không phải không đau lòng, nhưng là không nghĩ buông ra cô, sợ buông lỏng tay cô liền biến mất không thấy...... Cô không phải trong lòng không có hắn sao? Đã như vậy, anh sẽ làm cho thân thể cô khắc dấu vết của anh, buộc cô rốt cuộc quên không được anh!!
Nhìn nhìn, không biết có phải là gặp ác mộng hay không, người đang ngủ say bỗng nhiên sẽ nhỏ giọng khóc nức nở, anh nhẹ nhàng đem cô kéo đến trong lòng, vỗ vỗ lưng cô, kề sát bên tại nhẹ giọng “Đừng sợ đừng sợ! Anh ở đây......” Người trong lòng lầm bầm vài câu sau lại nức nở vài tiếng, mặt cọ cọ ở trong lòng tìm được một chỗ thoải mái, lại tiếp tục ngủ say.
Cù Nhiên ôm cô, biểu tình lại vô cùng tự giễu, người ở trong lòng cô , nhưng thật sự là hắn sao? Cô trong lòng tưởng nhớ có lẽ vẫn là người yêu cũ đã mất kia đi...... Khi ngủ, cảm giác cùng tinh thần phòng ngự của con người là suy yếu nhất , cô có thể tín nhiệm dán tại trong lòng mình...... Nhưng, cô thật sự đem anh cho rằng là chính anh ta sao?
......
“Anh rốt cuộc có ý tứ gì?” Đinh Đồng không thể nhịn được nữa, chắn ở cửa không cho Cù Nhiên đi ra ngoài. Ngày đó sau khi tỉnh lại trong phòng cũng chỉ còn một mình cô, nhanh đến giữa trưa có vài người đến đây nói là chăm sóc cuộc sống của cô, liền công khai đem cô giam lỏng, bằng bản lĩnh của cô không phải ra không được, chính là cô nghĩ vô luận như thế nào cũng muốn cho anh một cái công đạo. Liên tiếp vài ngày Cù Nhiên đều không có trở về, hôm nay rốt cục đợi được hắn, cô không thể lại để cho anh đi như vậy nữa.
“Không cho đi! Anh có ý tứ gì, dựa vào cái gì hạn chế tự do sinh hoạt của em!”
Ngữ khí hàn băng lạnh lẽo này của Cù Nhiên cô chưa bao giờ nghe qua “Tránh ra!”
“Không muốn nhìn thấy em anh cứ nói thẳng, em lập tức đi! Đem em nhốt tại chỗ này vì cái gì!”
“Đi? Hừ...... Em cho rằng đây là đâu mà muốn đến là đến, nói đi là đi ?! Trước kia chỉ sợ anh đối với em quá tốt, mới khiến cho em có lá gan dám đem anh đùa giỡn trong lòng bàn tay.” Anh cười lạnh “Hiện tại là lúc em nên thanh tỉnh một chút, anh cảnh cáo em, tốt nhất đừng tiếp tục cùng anh đùa giỡn, đợi ở đây......”
“Cù Nhiên!! Anh ít nhất cho em cơ hội giải thích được không! Đúng, ngay từ đầu em nhận lầm anh , nhưng là sau đó em nghĩ không thèm để ý, muốn quên mất khúc nhạc đệm kia, là anh lại một lần nữa nhảy vào cuộc sống của em...... Anh không thể......” Anh không thể ở lúc em thật vất vả mở rộng cửa lòng, thời điểm muốn đem hết toàn lực tiếp nhận anh, anh lại cứng rắn bắt nó đóng lại.
Nhưng là những lời sau cô không có cơ hội nói ra miệng.
“Câm miệng! Không cần em lại một lần nhắc nhở anh lúc trước ngu ngốc cỡ nào!” Cù Nhiên tay kéo cửa dừng lại, xoay người bồi thêm một câu:“...... Đinh Đồng, em có biết hay không, em loại người không có lương tâm này, thật sự không xứng có được tình yêu của người khác! Em chỉ đáng có được cuộc sống cô độc suốt quãng đời còn lại......”
Hết thảy thanh âm vào lúc này đều yên lặng, Đinh Đồng không biết chính mình làm sao trở lại phòng , giống như có gì đó dần dần chết lặng, xứng đáng, cô chính là xứng đáng! Vì cái gì không tiếp tục sống một mình như trước? Vì cái gì muốn giống như người khác muốn có được tình yêu? Vì cái gì luôn đem bản thân bức đến đường cùng như vậy......
Cô không náo loạn! Đợi cho thời điểm Cù Nhiên phát hiện chuyện này, Đinh Đồng thậm chí ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn anh......
Lúc trước cố ý tránh cô, bất quá chính là để cho bản thân bình tĩnh một chút, anh sợ trong lúc xúc động sẽ nói ra những lời không thể vãn hồi, anh vốn cũng không phải là người biết kiềm chế, có thể tính toán nhường nhịn đến bước này thực không dễ dàng, nhưng cô vẫn là không thuận theo không buông tha...... Cuối cùng câu nói kia chính mình bật thốt lên liền hối hận rồi, nhưng loại thời điểm này như thế nào có thể nói xin lỗi, chính là không dám lại nhìn vào mắt cô, mở cửa vội vàng rời đi.
Rõ ràng là cô sai, nhưng trong anh cũng khó chịu đến sắp hít thở không thông rồi.
Nhà hàng xoay Lục Toàn.
Bành Tấn Hoa rất tuân thủ thời gian, cùng thời gian ước định gặp mặt cơ hồ là không kém một giây .
Cù Nhiên lễ phép đứng dậy chào hổi “Bành tổng thực đúng giờ!”
“Làm sao, để anh đợi lâu!” Cũng không nhiều lời “Chúng ta không cần khách sáo , tôinghĩ anh tìm tôi hẳn là không vì công việc.”
“...... Tôi hy vọng anh có thể đồng ý, để cho tôi mang Hạo Hạo qua ở vài ngày.” Cù Nhiên dừng một chút “Chơi với Đinh Đồng.”
“......” Bành Tấn Hoa không đáp lại.
“Chỉ cần anh đáp ứng, công trình ‘Thánh thiên’ cùng A [ tên công ty, thuộc loại long bộ, bởi vậy mang quá ] ‘Tân vũ’ sẽ nhường đường cho anh, hơn nữa còn giúp đỡ anh có được nó.”
Bành Tấn Hoa cười, chẳng thèm để ý “Tôi trực tiếp gọi anh là Cù Nhiên đi! Cù Nhiên, tôi nghĩ anh trước tiên nên làm rõ chúng ta đang nói cái gì! Việc kinh doanh tất nhiên là chuyện quan trọng, nhưng là tôi còn chưa đến mức phải cùng anh dùng thứ khác trao đổi để có được. Anh là đang xem thường tôi? Hay là...... coi thường chính anh?!”
“...... Thật có lỗi, là tôi đường đột . Anh đã không đáp ứng, coi như tôi chưa nói gì!” Lại giẫm phải đinh lần nữa, anh là đụng chạm thái tuế nhà nào a.
“Chuyện riêng của Đinh Đồng về lý mà nói thì không đến phiên tôi xen vào, nhưng cô ấy tốt xấu gì cũng gọi tôi là ‘anh hai’, cho dù không có con tôi, tôi cũng không có khả năng mặc kệ. Bất kể như thế nào, chỉ cần cô ấy có thể vui vẻ.” Bành Tấn Hoa uống một ngụm cà phê “Đồng thời, nếu cô ấy bị khi dễ , không cần cô ấy phải mở miệng, tôi đều sẽ không tiếc bất cứ thứ gì giúp cô ấy hết giận!”
Nói gần nói xa cảnh cáo làm cho người ta không rét mà run, Cù Nhiên có thể cảm giác ra người đàn ông đối diện này tản ra sự sắc bén, một người chỉ dùng bốn năm thời gian là có thể đem một công ty chưa ai biết đến phát triển trở thành “Thánh thiên” môn quy không nhỏ như hôm nay quả nhiên không đơn giản, anh đã từng ở bên ngoài lăn lộn, biết hết thảy đều không dễ dàng, huống hồ vẫn là hoặc nhiều hoặc ít lúc đầu khởi nghiệp cũng có dựa vào danh tiếng cũng ảnh hưởng của công ty gia tộc ở trong ngoài nước, đặt mình vào hoàn cảnh người khác tưởng tượng, giả như cho anh bốn năm thời gian cùng một tình huống như bọn họ, Cù Nhiên không nhất định có thể có được thành tích như Bành Tấn Hoa.
Bành Tấn Hoa đổi đề tài “Ha ha...... Tôi dường như nói quá nhiều rồi. Được rồi, buổi chiều anh tan làm, tôi sẽ bảo người đem Hạo Hạo đưa đến chỗ anh.” Quả nhiên là xử sự khéo léo, hiểu được co giãn .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...